Đom Đóm Và Ánh Trăng

Chương 5


2 tuần


 

---------------------------------------------------------

19

Trong suốt 4 năm đại học, tôi bận đến mức gần như không có thời gian để thở.

Ngoài việc lên lớp nghiên cứu chuyên sâu về các thuật toán, tôi còn đăng tiểu thuyết dài kỳ trên hai tạp chí có lượng phân phối cao nhất đất nước.

Một quyển là khoa học viễn tưởng.

Một quyển là tác phẩm văn học thuần túy.

Điều khá thú vị là cả hai thể loại tưởng chừng không chung đụng này đều do cùng một người tái hiện nên.

Càng học hỏi, tôi càng cảm thấy có một ngọn lửa đang bừng lên dữ dội trong lòng, còn suy nghĩ của tôi như nước bị nó thiêu đốt, bốc hơi thành vô số nguồn cảm hứng tuyệt vời khác.

Đây là thứ mà Khương Nguyệt không bao giờ có thể cướp được từ tôi.

Tôi có một lượng lớn độc giả, những người thật lòng đánh giá cao tác phẩm của tôi.

Nhưng so với Khương Nguyệt, những gì tôi có được dường như không đáng nhắc tới.

Giang Xuyên về nước sớm vì chị ta.

Với sự giúp đỡ toàn lực của mạng lưới quan hệ trong nhà họ Giang, công ty do Khương Nguyệt sáng lập đã nhanh chóng huy động được vốn, thuận lợi niêm yết trên thị trường.

Khi mới hai mươi ba tuổi, trong tay chị ta đã có tài sản lên đến hàng tỷ USD.

Quan hệ giữa chị ta và Giang Xuyên cũng dần đi theo quỹ đạo.

Chiều hôm đó, lúc ra khỏi thư viện, tôi tình cờ gặp Chu Hoài.

Mặc dù học cùng trường nhưng Bắc Đại thực sự quá rộng lớn.

Hắn ta không ngừng nghỉ theo đuổi Khương Nguyệt, do đó rất ít khi chạm mặt tôi.

Tôi vẫn không tỏ ra ngạc nhiên gì, đang định đi lướt qua thì nghe thấy hắn gọi.

“Tiểu Huỳnh, anh muốn nói chuyện với em.”

Tôi cười mỉa mai: “Chúng ta có chuyện gì để nói à?”

Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi ra cuốn sách "Vũ trụ mê muội" do tôi xuất bản, còn xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm tôi.

“Trong đây có một tình tiết giống như linh cảm mà em từng kể với anh từ rất lâu rồi. Cuốn sách này là do em viết à?”

“Vậy những tác phẩm bị cho là đạo văn, gian lận cũng đều do chính em sáng tạo nên phải không?”

“…Tại sao em không giải thích?”

Tôi khoanh tay nhìn hắn, chỉ cảm thấy nực cười: “Tôi không giải thích khi nào?”

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nhưng anh chưa bao giờ tin tôi. Chu Hoài, tình yêu của anh thật là rẻ mạt.”

Hắn ta ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt lại hiện lên chút mông lung bối rối.

Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm.

Xe của Phương Gia Thụ đang đậu ở ngoài cổng trường đợi tôi.

Anh ấy nói muốn đưa tôi đi gặp một người.

Không ngờ tôi lại bị đưa đến nhà họ Giang, cũng là nhà Giang Xuyên.

“……”

Tôi cau mày: “Đừng nói với tôi là anh cũng bị tên ngốc Giang Xuyên kia xúi giục đấy.”

“Hắn ta mà cũng xứng à?”

Phương Gia Thụ cười khúc khích: “Có một độc giả muốn gặp em.”

Tôi theo anh ấy lên cầu thang, gặp được một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn mỉm cười với tôi.

“Cô Khương Huỳnh, tôi là Giang Đài Tuyết, là chị gái cùng cha khác mẹ của Giang Xuyên.”

20

“Em trai tôi là độc đinh trong thế hệ của tôi.”

“Từ nhỏ đã bị gia đình chiều hư.”

"Rõ ràng là ngậm thìa bạc sinh ra, lại còn bày đặt không chịu kết bạn với giới hào môn, cái kiểu tự cao, kiêu căng của nó chắc khiến người ta khó chịu lắm nhỉ?”

Cô ấy nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nói: “Là chị gái của nó, tôi nên dạy cho nó một bài học phải không?”

Tôi nhìn cô ấy, thử lùng sục lại thông tin về Giang Đài Tuyết trong giấc mơ kia.

Cuối cùng chỉ nhớ được một câu.

“Trong quá trình Giang Xuyên kế thừa gia tộc họ Giang, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn đã nhiều lần cản trở hãm hại hắn, cuối cùng bị tống vào tù vì phạm tội kinh tế.”

….

Giang Đài Tuyết nói, trước đây nhà họ Giang làm giàu nhờ ngành công nghiệp.

Nhưng hiện tại ngành này đang bị suy thoái nên cô ấy muốn chuyển hướng sang ngành giải trí.

“Cô Khương Huỳnh, tôi là độc giả của cô, cũng là một thương nhân.”

"Tôi nhờ người tìm đến cô là vì muốn đàm phán về vấn đề bản quyền của hai tác phẩm “Vũ trụ mê muội” và “Tiết khí”.”

“Tôi nghĩ cô cũng hiểu rõ tiềm năng mà hai tác phẩm của mình có thể đem lại phải không?”

Giang Đài Tuyết chân thành nhìn tôi: “Hãy để việc đó cho tôi, tôi hứa sẽ giúp cô tạo nên một tác phẩm mang tầm quốc gia”.

Tôi vẫn im lặng, nhưng trong đầu lại có vô số suy nghĩ.

Đây là một cái bẫy sao? Chẳng lẽ Giang Xuyên lại xúi giục người nhà giăng bẫy hại tôi? Liệu Khương Nguyệt có liên quan đến chuyện này không?

"Tôi cũng biết hệ thống quản lý mà công ty của Giang Xuyên và chị gái Khương Nguyệt của cô đang sử dụng cũng là do cô tham gia phát triển ra nó.”

Cô ấy đột nhiên hỏi: “Cô đang tìm bằng chứng triệt hạ bọn họ phải không?”

“Tôi có thể giúp cô một tay.”

Cô ấy thản nhiên nghênh đón ánh mắt dò xét của tôi, mỉm cười bổ sung: “Tôi có gián điệp trong công ty của hai người đó.”

21

Tôi quyết định bán bản quyền cho Giang Đài Tuyết.

Để giúp hai tác phẩm của tôi nổi tiếng hơn, cô ấy sắp xếp một cuộc phỏng vấn cho tôi, còn mua hết hotsearch trên mạng.

Khương Nguyệt nhất định đã thấy được tin tức đó.

Thế là chuyện năm đó bài thi viết luận của tôi bị giáo viên bác bỏ cũng nhanh chóng lao lên hotsearch.

Một số bạn học của tôi ở trường THCS số 1 đã đứng ra chứng minh việc tôi lấy trộm bài thi, gian lận trong bài kiểm tra.

Nhân phẩm bại hoại đến ghê tởm.

“Có lẽ hai cuốn sách này cũng đi đạo văn đấy.”

“Dù sao thì cô ta cũng từng làm vậy, loại người nhân cách bại hoại như thế này mà còn dám không biết xấu hổ tự gọi mình là tiểu thuyết gia thiên tài.”

“Tẩy chay tác phẩm của cô ta!”

….

Khi dư luận lên đến đỉnh điểm.

Phương Gia Ngọc gọi điện cho tôi nói rằng cô ấy đã cãi nhau với người trên mạng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đối phương bị mắng đến mức phải xóa bình luận.

“Không riêng gì tôi mà còn mọi người trong lớp nữa.”

Cô ấy nói: "Tôi và mọi người đều điên cuồng phản bác trên mạng. Bọn tôi đều rất thích sách của bà, cũng tin tưởng bà không phải người như lời đồn đó.”

“Tiểu Huỳnh, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía bà.”

Trái tim tôi nhanh chóng bị lấp đầy trong cảm giác ấm áp.

“Bà không cần phải tranh cãi với ai nữa đâu.”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Dư luận sẽ sớm xoay chuyển thôi.”

Vào thời điểm lời đồn đoán “Tác phẩm mới của Khương Huỳnh là do chị gái viết” lên đến đỉnh điểm.

Giang Xuyên thừa thắng xông lên, gã sắp xếp một giáo sư Bắc Đại chuyên ngành nghiên cứu văn học hiện đại và đương đại đến một chương trình tạp kỹ nổi tiếng để chứng thực cho Khương Nguyệt.

"Khương Nguyệt viết tác phẩm "Tuế Nguyệt" khi cô ấy mới mười ba tuổi. Mặc dù lối viết còn non nớt nhưng vẫn có nhiều điểm tương đồng với cách viết của tác phẩm "Tiết khí"."

“Vì vậy, không thể loại trừ khả năng chúng đều có cùng một tác giả.”

Ống kính máy quay lia đến khuôn mặt của Khương Nguyệt ở hàng ghế đầu trên khán phòng.

Chị ta nở một nụ cười yếu ớt đi kèm theo nước mắt, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

"Thế nhưng so sánh giữa “Vũ trụ mê muội” cùng nhiều tác phẩm trước đó, tôi càng nghiêng về hướng tác giả của cả ba tác phẩm nổi tiếng này là Khương Huỳnh hơn.”

Giữa âm thanh xôn xao của toàn trường quay, giọng nói của giáo sư vẫn bình tĩnh: “Khương Huỳnh là sinh viên Bắc Đại, em ấy đã từng học môn tự chọn của tôi một khóa.”

“Tôi đã tận mắt chứng kiến những tác phẩm tuyệt vời được em ấy chắp bút nên trong một thời gian ngắn.”

“Vì vậy, vụ việc xảy ra trong cuộc thi viết luận nhiều năm trước chắc chắn là có ẩn tình khác.”

Trước khi bắt đầu tạo đà cho các hotsearch trên mạng, Phương Gia Thụ đã đề nghị với chúng tôi.

“Nếu trực tiếp tung tin tức ra sẽ khó giữ được độ hot cho vụ này.”

“Thế nên tốt nhất là chúng ta nên để mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn nữa.”

“Mọi người đều thích xem những chuyện như chị em tranh chấp, thiên tài ngã ngựa, đảo ngược tình thế – chúng ta phải làm họ thỏa mãn.”

“Cảm giác áy náy lúc phát hiện mình trách oan người vô tội sẽ dần chuyển thành lòng căm thù sâu sắc đối với kẻ thù ác.”

Anh ấy nói không sai.

Danh tiếng của Khương Nguyệt rớt xuống tận đáy, thậm chí giá cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Phần bình luận trên tài khoản mạng xã hội của chị ta tràn ngập những lời chửi bới.

Từ khi sinh ra đến giờ chị ta luôn đứng trên đỉnh cao, chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến như vậy.

Cho nên chị ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Giang Xuyên.

Hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, náo loạn đến mức suýt chia tay.

Còn tôi vì thức khuya và mất ngủ lâu ngày nên bị Phương Gia Ngọc đến tận Bắc Kinh lôi đi khám bác sĩ.

Không ngờ lại gặp phải Giang Xuyên ở đó.

Mái tóc đỏ của gã đã được nhuộm về màu đen, tên thiếu gia từng cao ngạo khinh thường tôi nay trông thấy tôi lại sửng sốt trong giây lát.

Tôi vốn không định để ý, Phương Gia Ngọc hung hãn trừng mắt nhìn gã, dẫn tôi đi tìm bác sĩ.

“..........Khương Huỳnh."

Gã cất giọng phía sau lưng tôi, giọng gã khàn khàn, mang theo cảm giác tổn thương không biết từ đâu truyền đến.

“Có phải mọi chuyện đều sai rồi không?”

“Tôi nói với bác sĩ, gần đây tôi hay nằm mơ, trong mơ, người đoạt giải quán quân là em, người tôi thích cũng là em.”

“Trong mơ không có người như Khương Nguyệt.”

“...”

Thật là nực cười.

Vì tôi đã hoàn toàn thoát ly khỏi cốt truyện ban đầu, can đảm bước đi trên con đường riêng của mình.

Nên khí chất nữ chính của Khương Nguyệt cũng bị nhạt dần.

Đầu tiên là Chu Hoài, sau đó là Giang Xuyên.

Thậm chí đêm qua, mẹ còn gọi điện cho tôi, vừa khóc lóc vừa xin lỗi tôi qua điện thoại.

Thế nhưng nó đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Tôi chưa bao giờ mong chờ sự ăn năn muộn màng sau khi đã làm tổn thương người ta.

Nó thật là ghê tởm.

22

Mùa xuân năm sau, bộ phim khoa học viễn tưởng chuyển thể từ cuốn sách "Vũ trụ mê muội" đã được công chiếu.

Chỉ trong một tháng, nó đã đem về con số 6 tỷ USD doanh thu phòng vé.

Nhờ tầm nhìn đầu tư của mình mà Giang Đài Tuyết đã giành được quyền thừa kế của nhà họ Giang.

Huống chi Giang Xuyên bây giờ lại đang nản lòng vô cùng.

Sau khi gã và Khương Nguyệt chia tay, chị ta thẳng tay đuổi cổ gã ra khỏi công ty.

Dường như vào lúc này, thiếu gia kiêu ngạo mới nhận ra vầng trăng sáng trong mắt gã thực chất lại là kẻ ích kỷ và hám lợi đến nhường nào.

Gã lao đầu vào rượu bia, uống say rồi lại chạy tới tìm tôi: 

“Khương Huỳnh, tôi thừa nhận tôi sai rồi, người tôi thích chắc chắn là em….. Những cuốn sách kia đều là do em viết phải không? Em...”

Gã còn chưa dứt lời đã bị người của Giang Đài Tuyết kéo về.

Hiện tại cô ấy đang là người nắm quyền của nhà họ Giang.

Tôi và Giang Đài Tuyết cũng trở thành bạn bè thân thiết.

Một hôm nọ, lúc đang đánh cờ cùng nhau, cô ấy hạ một quân đen xuống, đột nhiên mở miệng:

“Sắp đến lúc thu lưới rồi.”

Công ty của Khương Nguyệt sau một đêm liền leo thẳng lên hotsearch.

Trước đó, có thông tin cho rằng chị ta đã biển thủ tiền của nhà đầu tư và bí mật chuyển vào tài khoản cá nhân.

Số tiền trốn thuế trong 5 năm trời đã lên tới một tỷ USD.

Nhưng so với những gì xảy ra sau đó thì chuyện này cũng không gọi là nghiêm trọng cho lắm.

Chuyện là sau khi đuổi Giang Xuyên ra khỏi công ty, do không còn tài nguyên nhân lực lại không có đầu óc kinh doanh, mà kịch bản cũng vừa đi đến đoạn mà Khương Nguyệt không nắm rõ.

Mắt thấy ngân sách sắp không trụ nổi nữa——

Chị ta đột nhiên nhận được tài trợ từ một công ty nước ngoài.

Ý đồ muốn thao túng thị trường tài chính trong nước.

Sau khi tin tức bị bại lộ, Khương Nguyệt biết không còn lối thoát nên kéo theo Giang Xuyên tới, cùng chị ta đồng quy vu tận.

Cuối cùng, Khương Nguyệt bị kết án tử hình.

Giang Xuyên trở thành tội phạm kinh tế, được vô t ù bóc lịch.

Nhưng đến năm thứ hai ở t ù, gã bị người ta đánh gãy hết tay chân, cuối cùng ch ết thảm sau song sắt.

Tôi gặp lại Chu Hoài tại một hội nghị chuyên đề.

Hắn ta đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Thật xin lỗi, Tiểu Huỳnh, anh xin lỗi...”

Nếu như Giang Xuyên có thể thức tỉnh, nhận ra hết thảy mọi thứ đều là sai lầm.

Vậy thì chắn hẳn hắn cũng đã có trải nghiệm tương tự.

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nhìn hắn: “Nói thật thì, Chu Hoài, lúc chúng ta ở bên nhau, tôi đã từng rất thích anh.”

Bởi vì câu nói này mà hắn không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Sau này, tôi nghe có người nói rằng tinh thần của hắn dần dần trở nên bất bình thường.

Tuy nhiên, chuyện đó bây giờ đã không còn liên quan gì đến tôi.

Tại lễ tốt nghiệp, Phương Gia Ngọc đưa anh trai cô ấy đến cùng chúc mừng tôi.

Kết quả lại tự mình uống đến say khướt, chỉ còn cách để bạn trai đưa về.

Trên xe còn lại mỗi tôi và Phương Gia Thụ.

Anh ấy không uống rượu, tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu cười với tôi: “Thành thật mà nói, anh thực sự không ngờ em có thể đi xa đến thế này”.

Dưới ánh đèn xe mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy như mang theo một loại cảm giác mê hoặc lòng người.

Cũng ẩn chứa sự nguy hiểm mà tôi không hiểu rõ.

Tôi lắc lắc đầu, nghiêm túc cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã luôn giúp đỡ tôi.”

“Em nên cảm ơn sự nỗ lực của bản thân mới phải.”

Anh ấy nói: “Tôi có thể nhìn thấy vận mệnh của mọi người, nhưng em là người duy nhất khác biệt với những người khác”.

"Dù bị cướp đi tất cả vẫn có thể kiên cường đứng lên, Khương Huỳnh, em thật sự rất đáng gờm đó.”

“…Phương Gia Ngọc nói anh chưa từng cặp kè với ai cả.”

“Đúng, bởi vì bản thân anh từng coi thường tất cả mọi thứ trên thế giới.”

Phương Gia Thụ mỉm cười, giọng nói trầm thấp càng trở nên quyến rũ hơn: “Chỉ có em là ngoại lệ duy nhất.”

"Vậy thì liệu anh có thể cùng em bàn chuyện yêu đương không?”

Thực lòng mà nói, lúc Phương Gia Thụ dùng khuôn mặt và giọng nói này để bày tỏ tình yêu của mình.

Quả thực vô cùng phạm quy.

Song tôi vẫn từ chối.

“Tôi có hơi sợ anh bởi anh nhìn được những thứ mà người khác không thể.”

Tôi thẳng thắn nói: “Hơn nữa, bây giờ tôi đã hiểu ra”.

“Tác phẩm của tôi sẽ mãi thuộc về tôi, khối óc và số tiền tôi kiếm được sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân, nhưng tình yêu do người khác trao tặng thì có thể bị lấy lại bất cứ lúc nào”.

Phương Gia Thụ nhướng mày: “Em không tin anh sẽ mãi yêu em sao?”

Tôi thành thật: “Tôi không tin”.

Anh ấy ngay lập tức mỉm cười: “Thật ra thì anh cũng không tin.”

Đến khi tạm biệt nhau ngày hôm đó, tôi lại hỏi anh ấy câu hỏi lúc trước: “Anh thấy vận mệnh của tôi bây giờ ra sao?”

"Người nỗ lực hạ bút hóa con chữ, con chữ hợp lại nên trang sách.”

Anh ấy nói: “Khương Huỳnh, em đang viết nên cuộc đời mình.”

"Chúc mừng em." 

Mười năm sau.

Tôi đại diện cho nền văn học nước nhà, bước lên bục nhận giải thưởng văn học danh giá nhất thế giới.

Tôi cầm chiếc cúp, trong lòng hồi tưởng lại nhiều năm đã qua.

Rồi chợt giật mình nhận ra mình đã thoát khỏi cơn ác mộng tăm tối kia tự bao giờ.

Tối hôm đó Phương Gia Ngọc tổ chức tiệc chúc mừng tôi.

Lúc ống kính máy quay phỏng vấn tôi, tôi nâng chén rượu lên, nghĩ ngợi một chút:

“Có thể cả đời tôi sẽ không bao giờ đặt chân được vào cung điện văn học tối cao.”

“Nhưng chỉ cần có cây bút trong tay, tôi sẽ không bao giờ ngừng sáng tạo”.

“Bộ não và suy nghĩ của con người có thể tạo nên hàng ngàn hàng vạn khả năng.”

“Vì vậy - hãy tôn trọng ngôn từ, tôn trọng sáng tạo và tôn trọng văn học.”

-Hoàn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play