[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư

CHƯƠNG 6: NỮ MA ĐẦU TRONG GIỚI KINH DOANH?


1 tuần

trướctiếp

 

Sở Nguyệt Ninh đi về Thâm Thủy Bộ trước, cô đỗ xe vào, tòa nhà lâu năm chưa được tu sửa, cô nhờ ánh đèn pin đi lên lầu 4. Trong lòng có chuyện, bước chân không khỏi tăng tốc phần nào. 

Lẹp xẹp…

Hành lang im ắng vang dội tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập.  

Cửa vừa được mở. 

Một bóng người có vẻ hoảng sợ đang thét chói tai bổ nhào vào Sở Nguyệt Ninh, cô vô thức đỡ lại, nhìn theo ngón tay tái mét run rẩy chỉ vào mặt tường lỗ chỗ, dưới ánh sáng vàng là một sinh vật nhỏ nhắn đen thui chui tọt vào trong lỗ tường. 

Sở Nguyệt Ninh nhanh tay lẹ mắt, ném cái túi màu đỏ về phía bức tường. Bịch, chiếc túi tuột khỏi bức tường, chân gián loạng choạng, thi hài rơi xuống đất.  

Cô gái vỗ ngực trấn an, thả gót chân xuống. Nói:

- May mà chị về nhà kịp, xém xíu em bị quỷ gián hù chết rồi. Ngày mai Hương Cảng sẽ có thêm một thi thể quắn quéo vì sợ hãi, mất đi một thanh niên Hương Cảng tốt nỗ lực cống hiến cho xã hội.  

Sở Nguyệt Ninh lục lại ký ức. 

Đây là em gái của cố chủ, cũng là một vai phản diện trong bộ “Xinh ngoan yêu của trùm cuối Hương Cảng". Theo như nguyên tác, sau khi cố chủ qua đời, không bao lâu sau, Sở Di bỏ học đến một quán bar làm công việc bất hợp pháp. Cô bé lớn dần, quen với nam chính lúc đó là “ngôi sao mới nổi" trong giới kinh doanh. Hai người có một đoạn tình yêu say đắm, rồi nam chính gặp được nữ chính, bị cái gọi là đơn thuần và trong sáng làm rung động, bèn chia tay Sở Di. Đồng thời sẵn lòng “rửa tay gác kiếm" vì cô nữ chính, hoàn toàn chấm dứt làm ăn phi pháp.    

Sở Di bị đá, không phục nên cũng bước chân vào cuộc chiến chốn thương trường. Cô bé đối chọi với nam chính mọi lúc mọi nơi, về sau cô bé trở thành nữ ma đầu tàn nhẫn và độc ác có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh Hương Cảng. Tiếc thay, tiểu thuyết đó giờ luôn là “tà không thể thắng chánh", huống hồ chi là đối đầu với vai chính, cuối cùng Sở Di rơi vào kết cục bị hãm hại. Cô bé phá sản, mắc nợ cả trăm tỷ đô rồi bị xe tải đụng chết. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh hoàn hồn. Sở Di đã quay lại bàn ngồi rồi, đôi tất trắng gác lên nhau dính đầy vết bẩn, mặt bàn la liệt đủ thứ sách bài tập, trên mặt cô bé còn treo nụ cười ngây ngô vừa ngâm nga hát vừa làm bài tập. 

Sở Di… 

Nữ ma đầu giới kinh doanh?

Thiệt… thiệt sự không nhận ra. 

- À chị, chị không cần lo chuyện tiền thuê nhà nữa. - Sở Di bớt chút thời gian ngẩng đầu lên khỏi quyển bài tập, nói: - Em gọi điện thoại cho ổng rồi, bảo ông mang tiền đến trả nợ. 

Ổng - hiển nhiên là người cha tệ bạc của hai chị em họ. 

Sở Nguyệt Ninh không quan tâm đến người này, cô đặt tiền lên bàn rồi cẩn thận dặn dò:

- Ở đây có 460 đô, em giữ lại 60 đô, còn lại 400 đô chờ lát nữa chủ nhà đến đòi tiền thuê nhà thì em đưa cho người ta. Nói với người ta là, còn thiếu ngày mai sẽ nộp. 

Sở Di không hỏi tiền ở đâu ra, ngẩng đầu lên nói với vẻ ngạc nhiên:

- Em đưa tiền, còn chị thì sao? Hơn nửa đêm chị bận gì hả?

- Chỉ có việc phải đi ra ngoài một chuyến.

Sở Nguyệt Ninh lại khom người nhặt cái túi màu đỏ trên mặt đất, nhưng bị Sở Di gọi lại: 

- Khoan đã! 

Sở Di đứng dậy chạy vào bếp, chẳng mấy chốc cô bé bưng cái chén lên, đôi mắt dính chặt giữ cho cái chén không nghiêng không lệch, cẩn thận nhích từng bước một ra ngoài. Cô bé nở một nụ cười nghịch ngợm với Sở Nguyệt Ninh, nói:

- Bà Lý dưới lầu cho miếng canh sâm bổ lượng thịt heo, em giữ ấm nãy giờ. Chị húp hết đi rồi đi ra ngoài.  

Sở Nguyệt Ninh không khách sáo, nhịn đói suốt cả buổi trưa đúng là hơi đói bụng rồi. Cô bưng chén bằng hai tay rồi uống hơn nửa chén canh, thấy Sở Di cứ nhìn chằm chằm bèn cười hỏi:

- Em chưa ăn sao?

Sở Di tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Chị cực hơn em, nên chú ý bồi bổ sức khỏe hơn em. 

- Nhưng mà bà Lý hơi lạ, bảo là đêm nào cũng nằm mơ thấy có người xem mắt rồi đòi cưới mình. - Sở Di không muốn nói mãi với chị gái về một chén canh, thông minh nói sang chuyện khác: - Chị thấy có mắc cười hông? Bà Lý bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà cũng có lúc trái tim chộn rộn không ngủ yên?

Linh tính mách bảo Sở Nguyệt Ninh rằng có điều không ổn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Biết Sở Di chừa lại nguyên chén canh thịt heo, bèn đưa nửa chén còn lại cho cô bé. 

- Ngoan đi làm bài tập đi, ngày mai chúng ta cũng có thịt để ăn. 

- Tốt quá! - Sở Di vui vẻ nhảy cẫng lên, bưng chén chạy lộc cộc về bàn làm bài tập. 

Sở Nguyệt Ninh đi xuống lầu, dế thi nhau gáy inh ỏi trong mấy bồn hoa ở các căn hộ. Cô không lãng phí thời gian, lần nữa bấm đốt ngón tay tính toán dựa trên ngày tháng năm sinh mà chú Kiên cho rồi bắt một chiếc taxi trên đường Vĩnh Long.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp