Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Đến Sún Răng

Chương 4


2 tuần


 

 

---------------------------------------------------------

11.

Suốt cả chặng đường, ta lúc ôm lúc cõng tiểu hồ ly, cuối cùng cũng đến được ranh giới địa phận núi Chương Nga.

Đã hai tháng kể từ khi đụng độ với con mãng xà kia, ta gần như đã hồi phục hoàn toàn.

Nhưng mỗi lần ngỏ ý trả lại yêu đan cho Bạch Lam, hắn đều sẽ dùng đủ trò để đánh trống lảng sang chuyện khác.

Ta vô cùng nghi ngờ, hắn cố ý.

Cơ mà nếu hắn đã chịu giao thứ quan trọng như yêu đan cho ta, thì ta đương nhiên cũng chịu chơi đùa với hắn.

Dù sao một tình yêu thương chân thành và tin tưởng vô điều kiện như vậy là thứ mà kiếp trước ta cũng chưa bao giờ có được.

Bạch Lam luôn nói ta là vị cứu tinh của hắn, nhưng thực tế chính cục bông trắng kia mới là người cứu rỗi con người ta.

Lúc mới xuyên đến đây, tiếp nhận những ký ức đầy bi kịch của nguyên thân, dù rất đồng cảm nhưng ta lại không muốn tiếp tục chịu đựng thêm đau thương giống như ở kiếp trước.

Cho nên, ta đã nghĩ đến chuyện thà không sống nữa.

Nhưng trên đoạn đường đưa tiểu hồ ly về nhà, hình như ta lại một lần nhìn thấy một mặt tốt đẹp của thế giới này: Núi sông hùng vĩ, nam thanh nữ tú tràn đầy nhiệt huyết, những sinh linh nhỏ bé đáng yêu,…

Mỗi lần nhìn thấy một mảnh bình dị của cuộc sống, Bạch Lam lại dẫn theo ta cảm nhận nó, gieo vào lòng ta một chút kì vọng về thế giới này.

Nơi này có vẻ, cũng không tệ.

Tới gần ranh giới núi Chương Nga, Bạch Lam từ trong vòng tay ta nhảy xuống, ngửa đầu sung sướng “À húuuuuu” hai tiếng.

Chẳng bao lâu sau, vô số tiếng hồ ly gọi bầy vang lên dọc trên đỉnh núi.

“Thiếu chủ về rồi!”

Cả ngọn núi đột nhiên náo động hơn hẳn, muôn loài chim chóc cùng thú rừng lũ lượt từ bên trong ào ra nghênh đón Bạch Lam.

Một chú chim vàng anh đang nhảy nhót trên tán cây bỗng chốc hóa thành một cô bé mặc bộ vũ y màu vàng. Nó đương nhiên cũng nhìn thấy ta, vỗ cánh một cái, biến lại về nguyên hình, lao vút vào rừng: ‘Thiếu chủ mang theo thiếu phu nhân về rồi!”

Thiếu phu nhân?????

Nói ta à?

Bạch Lam chạy phía trước ta, chiếc đuôi bông xù không ngừng lắc lư: “Tỷ tỷ, mau đi theo ta, ta dẫn tỷ đi gặp phụ vương và mẫu hậu!”

Ta được chim chóc đưa vào núi, hình như còn xuyên qua một kết giới nào đó.

Cỏ cây, núi non trước mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là những khóm hoa rực rỡ đủ màu sắc, những căn nhà gỗ lớn bé được xây dựng đơn giản nhưng trông vô cùng ấm áp. Xung quanh có rất nhiều người - à không, phải nói là rất nhiều yêu thú mang hình dạng kỳ lạ.

Nếu không phải nửa người nửa thú thì cũng ở dạng nguyên hình, khiến ta nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Nhưng khiến ta bất ngờ hơn cả chính là, bọn họ không hề lạ lẫm hay sợ hãi nhân loại là ta chút nào, ngược lại còn mời ta nếm thử đặc sản của núi rừng.

Chẳng mấy chốc ta liền biết được đáp án - hóa ra mẹ ruột của Bạch Lam cũng là một phụ nữ loài người.

Vương Hậu của Hồ tộc núi Chương Nga không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, bà còn có một giọng nói dịu dàng tinh tế, khiến người ta không khỏi quý mến..

Bạch Lam vừa nhìn thấy mẹ liền vui mừng lao tới, ai ngờ mới vừa nhảy lên không trung đến đã bị cha hắn túm gáy.

"Chân bẩn ch ết, cẩn thận làm dơ quần áo của mẹ con.”

Hồ Vương vừa nói xong, bốn cái măng cụt của Bạch Lam đã quậy loạn cả lên, hắn vặn người thoát khỏi tay cha hắn, chạy về phía ta.

“Tỷ tỷ!”

Ta ngay lập tức đỡ được hắn, ôm tiểu hồ ly vào trong lòng.

Bạch Lam đắc ý nheo mắt lại, ý là không cho mẫu hậu ôm hắn thì hắn cũng có người ôm. 

Ta hành lễ với hai người ngồi trên, kể lại ngắn gọn quá trình làm sao gặp được Bạch Lam, làm sao đưa hắn về được tới đây.

Mặt mũi Hồ Vương trông rất nghiêm túc, nhìn có vẻ không dễ gần, chỉ gật đầu, tỏ vẻ rất cảm ơn ta.

Ai ngờ, Hồ Hậu đột nhiên thò tay nhéo lỗ tai Hồ Vương, mày liễu nhíu lại: “Bạch Hành, chàng trầm trồ cảm ơn cái gì?”

"Đây mà là chuyện cảm ơn sao? Con trai thích Lâm cô nương, chàng xụ cái mặt như sắp ch ết này ra làm gì hả?”

Ta sai rồi, Hồ Hậu quả thực vô cùng mạnh mẽ, giọng nói mười phần nội lực.

Hồ Vương rụt rụt cổ, làm gì còn vẻ nghiêm nghị uy quyền ban nãy, cười haha giải thích với Hồ Hậu.

Hai người chàng một câu ta một câu bắt đầu um sùm lên, mà cũng không đúng, là Hồ Hậu đơn phương dùng lời nói đè bẹp Hồ Vương.

Lôi từ chuyện hôn sự của Bạch Lam sang đủ thứ lông gà vỏ tỏi hồi còn độc thân, càng nói càng thấy lạc đề.

“Đi thôi, tỷ tỷ, đừng để ý đến họ.”

Bạch Lam chọn một tư thế thoải mái nằm trong lòng ta, đưa ta về động hồ ly của hắn.

Nói là động hồ ly nhưng thật ra nội thất bên trong không hề sơ sài, chiếc động sáng sủa sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có.

Người hầu trong động tất bật chuẩn bị nước nóng cho Bạch Lam tắm rửa.

Ta thả tiểu hồ ly vào thùng tắm. Cái thùng khá lớn so với loại thùng bình thường, bên cạnh còn có một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Bạch Lam giẫm lên khỏi ngã. 

Tiểu hồ ly ngâm mình trong nước, lông tóc đều ẩm ướt, ta tiện tay xoa xoa mấy cái măng cụt của hắn.

"Tỷ tỷ, bây giờ có thể trả lại nội đan cho ta rồi.”

Bạch Lam đặt một bên móng lên thành thùng tắm, mắt hồ ly sáng lấp lánh chớp chớp, đáng yêu khỏi phải nói.

Ta không nhịn được thò tay ra xoa xoa lỗ tai hắn, gật đầu đồng ý.

Ta há miệng nhả nội đan ra, lại dùng linh lực nâng nó lên, đưa vào miệng Bạch Lam.

Quá trình này hoàn thành trong chớp mắt, cho nên lúc Bạch Lam biến thành thiếu niên xinh đẹp ngay trước mặt, ta vẫn đang giữ một khoảng cách rất gần với hắn.

“Tỷ tỷ--”

Thiếu niên khàn giọng gọi, sau đó vòng tay kéo ta về phía hắn.

Hai cánh môi lại một lần nữa bị tập kích bất ngờ, môi răng bị phong bế, trong khoang miệng tràn ngập hương thơm từ cỏ cây cùng nhiệt độ trên người hắn.

Thơm quá, tim ta đập thình thịch!

Thiếu niên thở dài cái, tựa như bất mãn với sự ngốc nghếch của ta, khẽ cắn nhẹ một cái, ý bảo ta chuyên tâm vào.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới chịu buông ta ra, đôi mắt hồ ly mê hoặc, hai cánh môi đỏ mọng như quả chín, còn muốn tấn công thêm lần nữa.

Ta cuống quít vùng dậy, bỏ chạy trối ch ế t.

Phía sau lưng là tiếng Bạch Lam ấm a ấm ức gọi với theo.

Ta có chút không đành lòng quay đầu lại nhìn hắn, thiếu niên lộ nửa người trên mặt nước, tóc dài màu bạc ướt đẫm có lọn khoác nhẹ trên vai, có lọn rũ đằng sau lưng. Lông mi đọng hơi nước, trên mặt lấm tấm bọt, nom vô cùng đáng thương. 

Ngón tay thon dài của hắn bám trên mép thùng tắm, cằm gác lên mu bàn tay, trên mặt đầy vô tội: “Tỷ tỷ, đừng giận được không?”

Ta……

Ta làm sao có thể giận nổi đây.

12.

Gặp phải hồ ly tinh, sau đó bị hắn mê hoặc.

Ta có lẽ phải lòng tiểu hồ ly này mất rồi.

Nhưng mà, hắn có thực sự hiểu thế nào là tình yêu không?

Tuy hắn đối xử với ta rất tốt, nhưng nhỡ đâu chỉ là trả ơn thì sao?

Nếu hắn lầm tưởng lòng biết ơn thành tình yêu nam nữ, dù cho sau này có ở bên nhau rồi, thì đến một khắc nào đó hắn cũng sẽ tỉnh táo lại, sẽ bỏ ta mà đi. 

Đúng vậy, ta là người tiêu cực như thế đó.

Trong thế giới ta từng sống, ta nỗ lực trao hết tấm chân tình, ta cho rằng đối phương cũng vậy.

Nhưng ai ngờ ở một nơi mà ta không biết, đối phương ôm hôn người trong lòng, nói thật ra gã chỉ thương hại ta mà thôi.

Cho nên, ta sợ Bạch Lam cũng như vậy, không phân biệt được đâu là tình yêu.

Ngày tháng ở núi Chương Nga rất thoải mái, Hồ Vương và Hồ Hậu không ngừng thăm dò ta, muốn biết liệu ta có ý gì với Bạch Lam hay không.

Như thể chỉ cần ta nói thích hắn một cái là kết thành vợ chồng, bạc đầu giai lão liền vậy.

Nhưng ta biết, cuộc sống sau này không thể chỉ dựa vào một câu ‘Ta đã từng cứu chàng” để mà gắn bó tình cảm.

Hắn không hề biết gì về con người thật của ta, mà bản thân ta cũng không biết được liệu cái thích của hắn có liên quan đến tình cảm nam nữ không.

Vì nghẹt thở trước muôn vàn suy nghĩ trong đầu, ta quyết định từ giã núi Chương Nga.

Ta vốn định âm thầm rời đi, ai ngờ Bạch Lam lại lần theo tung tích tìm được ta.

Tiểu hồ ly hỏi có phải ta không thích hắn hay không, ta nói chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu.

"Tỷ tỷ, chuyện tình cảm đâu liên quan gì đến thời gian. Nếu tỷ tỷ chưa thích Bạch Lam thì có thể ở lại được không? Bạch Lam sẽ cố gắng khiến tỷ thích.”

Tình cảm của hắn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng nóng bỏng, giống như ánh dương xóa tan đi bóng ma trong lòng ta.

Ngày tháng thoải mái chưa được bao lâu, núi Chương Nga lại đột nhiên tiếp đón một đoàn khách không mời mà đến.

Thì ra là sư phụ ta -  “lão già Thương Khê” đến hỏi tội.

Lão ta vừa tới đã yêu cầu Hồ Vương và Hồ Hậu giao ta ra, hỏi lý do thì lão bảo rằng ta cấu kết với yêu ma, hãm hại đồng môn.

Cùng đi với lão già Thương Khê còn có người trong tộc của Hàn Mặc.

Hàn Mặc xuất thân từ Bồng Lai Hàn gia, bởi tổ tiên từng có người đắc đạo thành tiên, cho nên Hàn gia trong giới tu tiên có danh vọng cực kỳ cao.

Lần này người nhà Hàn gia cũng đến, dẫn đầu là cha của Hàn Mặc - Hàn Nguyên Từ.

Ông ta vừa mở miệng đã lên án ta cấu kết với mãng xà hãm hại con trai ông ta, còn chỉ trích ta đã đính hôn với Hàn Mặc rồi còn dan díu với tiểu hồ ly.

Túm cái quần lại, ông ta mắng ta thấp hèn vô sỉ.

Nghe bọn họ nói, tên Hàn Mặc kia không những khí hải bị hủy, mà còn chẳng sống được bao lâu nữa.

Một đám người đông nghìn nghịt đứng bên ngoài kết giới núi Chương Nga, giống như chỉ cần ta bước ra ngoài thôi sẽ lập tức bu vào xé nát ta thành trăm mảnh.

Trong tình huống hiện tại, ta có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Ta mơ hồ nhớ lại kiếp trước, bản thân chỉ vì chiếm được một suất nghiên cứu thôi mà bị một đám người túm tùm tụm lại, cột cho cái mác có hành vi vi phạm trong quá trình học tập.

Bao nhiêu người xúm lại nhục mạ một mình ta, lúc đó dù có cố gắng kìm nén đến đâu cũng không thể kìm được cảm giác như bản thân sắp bị nghiền nát.

Cả người ta ớn lạnh, bàn tay bỗng nhiên được một bàn tay khác nắm lấy, hơi ấm trong lòng bàn tay đó dần xua tan đi cảm giác khó chịu trong lòng ta.

“Đừng sợ, bọn họ không dám làm gì tỷ đâu”

Bạch Lam an ủi ta.

Hồ Hậu cũng vỗ vỗ vai ta, sai sứ giả ra ngoài đàm phán.

Sứ giả trở về, nói rằng đối phương đồng ý cho chúng ta thời gian để tìm ra chân tướng, nhưng cũng sợ ta bỏ chạy nên yêu cầu núi Chương Nga phải giao một người ra làm con tin.

Ta biết mình không thể gây rắc rối cho mọi người được nữa nên định tự mình đi. 

Bạch Lam siết chặt lấy cổ tay ta, trịnh trọng nói: “Để ta đi, bọn họ không dám làm gì ta đâu.”

“Ngươi đang mạo hiểm mạng sống của mình đấy!” Ta vô thức cự tuyệt.

Bạch Lam lại nở nụ cười có chút trẻ con: "Tỷ tỷ luôn nói ta không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng tỷ phải nhớ rằng, đối với ta tỷ cũng quan trọng không thua gì sinh mạng cả.”

Lời tâm tình không đúng lúc giống như chiếc dùi gõ thẳng vào điểm mềm yếu nhất trong tim ta. Cảm giác chua xót bùng lên, trong nháy mắt ta chẳng biết nên nói gì nữa.

Thật lâu sau mới có thể mở miệng nói: “Nhưng gia đình ngươi vẫn cần ngươi, ta...”

Bạch Lam không cho ta nói tiếp: “Ta cũng cần tỷ.”

“Tỷ tỷ cứ yên tâm, phía sau ta có núi Chương Nga, còn phía sau tỷ thì có ta.”

Phía sau ta có hắn!

Ta muốn cười nhưng nước mắt lại không kìm được mà chảy ra.

Hồ Hậu vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên gật đầu: “Con trai, mấy lời tâm tình của con đỉnh đó, dễ nghe hơn cha con nói nhiều.”

Bạch Lam đỏ mặt: “Mẹ, lúc nào rồi mà mẹ còn nói cái gì đấy!”

Hồ Hậu lúc nãy còn lo lắng, bây giờ lại cười nói: “Nếu hai đứa đã lưỡng tình tương duyệt* thì chuyện này cũng không có gì khó khăn.”

*lưỡng tình tương duyệt: cả hai bên đều có tình cảm với nhau

Còn chưa nói xong đã thấy Hồ Vương vội vàng chạy đến, phía sau là sáu yêu quái khổng lồ nửa người nửa thú đang nâng một vật gì đó trông giống như một chiếc gương đồng.

Hồ Vương không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn ta, gọi những kẻ đang đứng bên ngoài kết giới: “Hàn Nguyên Từ, ngươi có nhận ra thần khí này không?” 

Hàn Nguyên Từ vuốt vuốt râu: “Đương nhiên là nhận ra rồi. [Kính Nhân Duyên] này vốn là thứ mà nữ thần Nữ Oa dùng để trang điểm, sau này khi người quản lý chuyện hôn nhân và sinh sản thì chỉ cần đôi tình nhân nào soi mình vào đó, trải qua hồi ức hiện lên trong tấm gương kia là có thể nhận được phước lành từ các vị thần."

Hồ Vương mỉm cười nói với tôi: “Ngô đợi tin của ngươi, đi thôi.”

Vì thế ta và Bạch Lam đứng trước gương, lòng bàn tay đặt lên nhau, cùng chạm vào mặt gương.

Trong phút chốc, cuộc gặp gỡ của bọn ta lần lượt hiện lên trong gương. Tất nhiên là những hình ảnh cấm trẻ em đã bị làm mờ, sẽ không làm người khác xấu hổ.

Cảnh tượng đêm đó nhanh chóng lóe lên, đến đoạn Bạch Lam xuất hiện cứu ta, mọi người có mặt đều thấy rõ Hàn Mặc đang cấu kết với mãng xà để hãm hại ta.

Tội danh của ta hoàn toàn được minh oan.

Còn có một cảnh ở trước cửa khách điếm, Hàn Mặc khẳng định mình đã yêu Tô Dao Dao, muốn từ hôn với ta, hai chữ “thấp hèn” hôm trước coi như vả luôn vào mặt Hàn Nguyên Từ. 

Tình thế đột nhiên đảo ngược, bây giờ đến lượt Hàn Nguyên Từ và lão Thương Khê xin lỗi ta, hứa sẽ đền bù cho toàn bộ núi Chuơng Nga.

Bên phía đối phương mặt mày ai nấy đều tái mét, ta với Bạch Lam tay trong tay, đột nhiên nghe thấy tiếng "ù ù".

Nhìn lên chiếc gương đồng lần nữa, trên mặt gương nhẵn bóng bỗng xuất hiện một chữ "Hỉ", sau đó là tiếng thần minh ca tụng truyền đến.

Ta với Bạch Lam đều ngẩn ra, chợt nhìn nhau cười, đều cảm thấy trong cơ thể tràn đầy linh lực.

Đây chính là lời chúc phúc của thần minh, đồng thời cũng khẳng định ta và Bạch Lam thực sự là lưỡng tình tương duyệt.

Vụ việc của Hàn Mặc cứ như vậy mà kết thúc.

Sau này lúc đưa thiệp cưới cho lão sư phụ Thương Khê, ta được nghe kể lại toàn bộ sự việc xảy ra với Hàn Mặc.

Thì ra hôm đó Hàn Mặc không giúp được mãng xà bắt ta, liền lấy linh đan mà trưởng bối trong nhà tặng ra, ý đồ xin mãng xà cho gã thêm mấy ngày nữa để nghĩ cách đối phó với ta.

Còn cầu xin mãng xà đừng làm hại Tô Dao Dao.

Nhưng loài rắn vốn tính dâm, nó đã sớm dan díu với Tô Dao Dao từ lâu, nhưng nàng ta cứ mở mồm là than khổ với Hàn Mặc.

Một ngày nọ, Hàn Mặc vô tình bắt gặp Tô Dao Dao đang mây mưa cùng với mãng xà, gã tức điên, giơ kiếm muốn gi ế t con yêu quái kia đi, ai ngờ lại bị nó đánh cho hấp hối.

Mãng xà còn sai Tô Dao Dao ra tay.

Tô Dao Dao vì bảo vệ tính mạng của mình mà thọc cho Hàn Mặc một kiếm.

Nào ngờ con mãng xà kia thấy thế liền cười ha hả, sau đó mặc kệ hai người họ, bỏ đi.

Tô Dao Dao sợ Hàn gia biết được sẽ gây phiền toái cho mình nên dứt khoát đổ hết tội lỗi lên đầu ta.

Sau đó vì thủ đoạn của Hàn gia quá tàn khốc, Tô Dao Dao mới chịu thú nhận mọi chuyện. Có lẽ là bị tra tấn cho sợ ch ết khiếp rồi, nàng ta còn kể hết cả những chuyện mình đã hãm hại ta và những người khác như thế nào, mới được trở thành đệ tử được cưng chiều nhất của lão sư phụ Thương Khê.

Danh tiếng của nàng ta vì vậy mà xuống dốc không phanh, lão Thương Khê đuổi luôn Tô Dao Dao xuống núi, ít lâu sau thì nàng ta cũng qua đời.

Nỗi oan khuất ngày trước của ta cũng được rửa sạch.

Còn tên Hàn Mặc kia sau khi được chữa khỏi thì cũng thân tàn ma dại, còn mơ tưởng muốn nối lại hôn ước với ta.

Bye bye chó.

Chị đây bận kết hôn với Bạch Lam rồi.

-Hoàn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play