Trở Về Cấp Ba Với Ông Chủ

Chương 15: Tịch thu


2 tuần

trướctiếp

Triệu Cửu nhìn Tô Ly đang xếp trước mặt mình, luôn ngóng trông nhìn chằm chằm cửa sổ.

Anh bất đắc dĩ, lúc này có nhiều người đến xếp hàng, hàng ngũ càng lúc càng đông, cũng càng lúc càng chật, phía sau không biết do ai đụng vào, Triệu Cửu lảo đảo, đụng trúng Tô Ly làm cô ngã về phía trước, nhưng đột nhiên có một cánh tay kéo cô về, đầu cô đập lên ngực Triệu Cửu.

Tô Ly giật mình, đang định quay đầu thì tay Triệu Cửu đã nới lỏng.

Đúng lúc này có một cậu học sinh bước lên trước một bước, Tô Ly nhanh chóng bước theo. Chỉ một lát đã đến lượt bọn họ, Tô Ly quẹt thẻ, bưng mì, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, tới sớm thì có nhiều chỗ để chọn.

Triệu Cửu để mỳ xuống.

Tô Ly: “Tôi đi lấy đũa, anh ngồi xuống đi.”

Tô Ly xuyên qua hàng ngũ xếp hàng siêu dài, chạy qua một góc.

Triệu Cửu tựa lên ghế nhựa trong phòng ăn, nhìn đội xếp hàng đã dài tới tận bàn ăn, lại nghĩ đến cảnh mình và Tô Ly chạy cật lực vì một bát mì thịt bò.

Anh xoa xoa chân mày, lấy di động ra rồi gọi cho quản gia, tìm được số điện thoại của quản gia nhà mình, lượng cung ứng của Tưởng Hướng Nam đóng góp cho căn tin này cũng có mức độ thôi.

Anh ấn đầu ngón tay xuống, tiếng quản gia từ đầu dây bên kia truyền đến: “Cậu chủ?”

Triệu Cửu nhìn mỳ thịt bò nóng hôi hổi: “Tiền tiêu vặt của tôi còn lại bao nhiêu? Có đủ bao cơm căn tin không?”

Anh đã tiêu gần hết tiền tiêu vặt.

Dù sao tốt nghiệp cấp ba xong thì mình cũng bị tịch thu hết tiền, chi bằng tranh thủ tiêu hết cho xong. 

Phòng ăn rất ồn ào, thỉnh thoảng lại có học sinh bưng đồ ăn đi ngang qua, Triệu Cửu không để ý những người đang đi qua đi lại mà chỉ yên lặng đợi câu trả lời của quản gia. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. 

Đột nhiên, điện thoại của Triệu Cửu bị rút đi.

Cẩu tử sửng sốt, anh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông trung niên mang băng tay màu đỏ, trông rất nghiêm túc, đang lạnh lùng nhìn mình. 

“Gan nhỉ?”

Triệu Cửu: “Hử?”

Người đàn ông nhìn điện thoại kiểu mới nhất, lại nhìn Triệu Cửu đang thoải mái tựa lên ghế, ông ấy cười lạnh rồi nói: “Sau khi thi đại học xong thì qua chỗ chủ nhiệm lớp lấy lại.”

Ông ấy nói xong, bèn lấy điện thoại vỗ lên mặt Triệu Cửu, rồi xoay người rời đi.

Tay cầm điện thoại của Triệu Cửu còn đang giơ lên, anh sững sờ, mất điện thoại rồi.

Tô Ly cầm đũa cùng thìa trở về thì thấy giáo viên giám thị cầm hai cái điện thoại, vừa đi vừa bấm bấm một cái, cái đó chắc là điện thoại của ông ấy, có lẽ đang trò chuyện với giáo viên khác, cái còn lại chắc do vừa thu được của một học sinh khác.

Ai lại ngu đến mức không chịu giấu điện thoại cho kỹ chứ?

Trong phòng ăn mỗi ngày đều có giáo viên đi tuần, còn dẫn theo người của hội học sinh để duy trì trật tự, tránh tình trạng chen hàng.

Ai mà chẳng biết, thà bị bắt điện thoại trên lớp, cũng không thể để mấy thầy giám thị tịch thu ở phòng ăn. 

Cái trước, năn nỉ vài lần, nhiều lắm là một học kỳ sẽ trả, còn cái sau thì phải đăng ký, đợi thi đại học xong mới giao cho chủ nhiệm lớp trả lại. 

Cho nên tuyệt đối không thể để điện thoại bị tịch thu ở nhà ăn.

Tô Ly cầm đũa về chỗ ngồi, định bụng sẽ nhắc cẩu tử tránh để hôm nào sơ xuất bị tịch thu.

Tô Ly ngồi xuống, Triệu Cửu đang dựa vào cái ghế, cúi đầu nhìn mỳ thịt bò không biết nghĩ cái gì.

Tô Ly đặt đũa lên bát của anh: “Trường cấm mang điện thoại, nên trước mặt thầy cô đừng tùy tiện lấy ra.”

Triệu Cửu: “...”

Tô Ly cầm lấy đũa bắt đầu ăn mỳ: “Mới nãy tôi thấy thầy giám thị vừa tịch thu điện thoại đấy.”

Lúc ở Thánh Đức cẩu tử chưa từng bị tịch thu điện thoại, nên không để ý.

Tô Ly: “Chẳng biết ai ngu như vậy, dám dùng điện thoại trong nhà ăn.”

Tô Ly nuốt cọng mì, mãi mà không nghe thấy Triệu Cửu đáp lại, bèn ngẩng đầu, Cẩu tử đang ngước mắt nhìn cô, mím chặt môi không nói lời nào.

Tô Ly khẽ nhếch môi, xem ra, kẻ ngu này chính là cẩu tử rồi!

Cô biết ngay mà, đám học sinh ở đây tinh quái như vậy, sao có thể bị thu điện thoại chứ! 

Tô Ly tranh thủ cúi đầu ăn mỳ, ông chủ của cô thở dài, rồi cũng bắt đầu cầm đũa ăn mỳ. ( truyện trên app T Y T )

Tô Ly ăn vài miếng, nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn quanh rồi thì thầm: “Ông chủ.”

Triệu Cửu cắn một miếng thịt bò: “Sao thế.”

“Chưa trả lương cho tôi.” Tô Ly cảm thấy vì lý do an toàn phải lấy tiền lương trước mới được.

Triệu Cửu bị thu điện thoại nên đang buồn bực, nghe vậy bèn nhướng mắt, cô nàng này biết sợ rồi à, tưởng mình trừ lương cô ấy. 

Triệu Cửu để đũa xuống, nhìn Tô Ly đang dùng đũa chọt chọt vắt mì, suốt mười năm mới trừ lương có hai lần? Thế mà nhớ dai như vậy? 

Lần đầu tiên là lúc anh bị nhà sắp xếp đi coi mắt, cô lại bảo đó là bữa tiệc nhà họ Lý, cuối cùng lãng phí hai tiếng đồng hồ của anh.  

Lần thứ hai là do cô thả một đối tượng xem mắt khác vào nhà anh, cô gái đó còn bày đặt nấu cơm, anh không biết tưởng thức ăn do đầu bếp nấu, không cẩn thận ăn hai cái rồi trực tiếp nhập viện luôn, mất một ngày làm việc. 

Tô Ly ngẩng đầu, thấy Triệu Cửu móc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, để lên bàn, Tô Ly vội vàng chộp tấm thẻ ấy, kéo về phía mình.

Triệu Cửu tiếp tục ăn cơm, vấn đề là dù cô lấy được thẻ lương, nhưng làm sao tránh được việc mình trừ lương chứ? 

Thẻ là của mình.

Dù sao bây giờ cô đâu có tài khoản ngân hàng.

Tô Ly cũng nghĩ tới chuyện này, cô cắn miếng thịt bò, định tranh thủ ra ngoài xử lý một chút, tài khoản trước đây cô dùng là tài khoản của mẹ, chuyên dùng để cất tiền mừng tuổi.

Phải giải quyết sớm, nếu không lỡ ngày nào chọc trúng ông chủ thì tiền lương cũng khó bảo toàn. 

“Với lại, ông chủ, mới nãy anh lấy điện thoại là định làm gì?” Tô Ly hỏi.

Trần Tuyết cùng Lưu Giai Giai chậm chân, lúc này mới mua được cơm, bèn bưng đến chỗ bọn họ.

“Cuối cùng cũng cướp được hai phần.”

Triệu Cửu nhìn hai phần cơm rồi nói: “Phúc lợi.”

Nhưng bây giờ phúc lợi bị lấy đi rồi.

Tô Ly: “! ! !”

Cẩu tử muốn nâng cấp căn tin!

“Tôi có điện thoại, có cần không?” Tô Ly nói.

Triệu Cửu cầm đũa: “Cô cảm thấy tôi rãnh tới nỗi học thuộc số của bọn họ luôn à?”

Tô Ly: “...”

Cũng đúng.

Trần Tuyết cùng Lưu Giai Giai quay sang: “Hai người đang nói gì vậy?”

Tô Ly trả lời: “Mới nãy Triệu Cửu định gọi cho người ta để nâng cấp căng tin.”

Mắt của Trần Tuyết cùng Lưu Giai Giai sáng lên, hóa ra đây là thế giới của người có tiền!

Tô Ly: “Nhưng điện thoại bị thầy tịch thu rồi.”

Trần Tuyết: “...”

Lưu Giai Giai: “...”

Hai người tiếp tục ăn cơm, coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Trong lúc này, tại phòng ăn dành cho giáo viên, Thầy Vương ngồi xuống định chơi điện thoại thì thấy có tin nhắn trong group chat của trường. 

“Của ai đây? Mang điện thoại di động tới trường học, nhớ đi đăng ký.”

Thầy Vương đang ăn cơm, nhân tiện nhấn vào xem tin tức, trước đây vì có học sinh sợ bị kỷ luật nên báo sai tên, thế là sau này mỗi khi bắt được học sinh nào vi phạm giáo viên sẽ chụp ảnh rồi nhắn vào group để giáo viên chủ nhiệm đi nhận.

Cũng may lớp ông ấy toàn học sinh ngoan, hoặc cũng có thể nói là rất tinh ranh, không thể nào...

Lúc này tấm ảnh Triệu Cửu đang sững sờ được gửi vào nhóm.

Thầy Vương: “...”

Là học sinh của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp