Khương Phất Y

Chương 2: Thiên Linh tộc


2 tuần


“Thật sự là kiếm của ngươi sao?” Liễu Tàng Tửu không nhìn thấy những sợi linh lực đó nhưng từ khoảnh khắc Khương Phất Y rút kiếm ra khỏi vỏ đã khẳng định nàng có quan hệ sâu xa với thanh kiếm này.

Bởi vì dọc đường đi hắn đã cố gắng rút nó rất nhiều lần nhưng không hề nhúc nhích.

“Là kiếm của mẹ ta.” Ánh mắt Khương Phất Y nhìn hắn đầy cảm kích: “Cảm ơn, ta nợ ngươi một ân tình.”

Liễu Tàng Tửu bực bội khoát tay, hắn bị đánh đập tàn nhẫn không biết bao nhiêu lần trên đường đi cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác (1).

(1): Nguyên văn May áo cưới cho người khác (为人作嫁) Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc đời Vãn Đường. Nghĩa bóng của thành ngữ này là chịu khổ thay cho người khác.

Khương Phất Y thu kiếm vào vỏ tham lam ôm chặt trước ngực.

Đây là thuốc tốt, thật sự có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục như cũ.

Khương Phất Y xác nhận lại: “Liễu công tử ngươi thật sự lấy được thanh kiếm này từ kho của Thiên Linh tộc sao?”

“Nếu không thì sao.” Liễu Tàng Tửu bị thương nặng hoàn toàn dựa vào thể lực để chống đỡ. Bây giờ thất bại trong gang tấc, chịu không nổi ngồi xuống bên cạnh quan tài nghỉ ngơi: “Tháp bảo mười tầng, phẩm chất phân thành từng tầng, thanh kiếm này ở tầng thứ chín.”

Thật lạ, trong ấn tượng của Khương Phất Y, Thiên Linh tộc do trở ngại về thể chất rất ít người tu kiếm. 

Nàng không suy đoán nữa, Liễu Tàng Tửu nói người của Thiên Linh tộc vẫn luôn đuổi bắt hắn, chắc chắn sẽ sớm đến đây, hỏi trực tiếp là được.

Khương Phất Y tận dụng thời gian rảnh quan sát xung quanh vài lần.

Thì ra nàng được chôn cất trong một thung lũng cỏ cây mọc um tùm, trước mộ không có bia mộ hơi qua loa nhưng chất liệu làm quan tài là loại cao cấp nhất.

Nhìn cỏ dại mọc um tùm trên mộ có vẻ như bị chôn bốn năm năm rồi.

Mà mấy năm nay bởi vì tim ngừng đập nên cơ thể nàng cũng ngừng phát triển.

Vừa rồi khi rút kiếm ra, Khương Phất Y nhìn thấy khuôn mặt trên thân kiếm đoán có lẽ bản thân đã “chết” khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Nói cách khác, nàng đã lên bờ ít nhất mười năm?

Sau khi Liễu Tàng Tửu chán nản xong, bắt đầu có chút tò mò về Khương Phất Y: “Tiểu cô nương tuổi ngươi còn nhỏ rốt cuộc đã đắc tội với ai lại ác độc đến mức chôn sống ngươi?”

Khương Phất Y còn muốn biết nhiều hơn hắn: “Ta nhớ vừa nãy ta có nói là ta đang bế quan dưỡng thương, sao ngươi biết ta là bị chôn sống?”

“Ta nhầm lẫn Tương Tư kính, ngươi lập tức nghĩ rằng ta là một tên ngốc à?” Liễu Tàng Tửu xấu hổ che mặt chỉ vào một hàng đinh trên nắp quan tài: “Hai mươi mốt cây đinh tán hồn đây là muốn ngươi không có kiếp sau, ngươi bế quan hay nguyền rủa bản thân vậy?”

Khương Phất Y: “...”

Là ai hận nàng như vậy?

Dao găm đâm vào tim, còn muốn nàng hồn phi phách tán?

Đáng tiếc đinh tán hồn này không có tác dụng gì đối với người tộc Thạch Tâm, thậm chí nàng còn không cảm nhận được.

Chẳng trách mẹ yên tâm ném đứa con gái mười một tuổi của mình lên bờ, sức sống của chủng tộc họ thật sự rất mạnh mẽ.

Khương Phất Y nhớ tới có một lần nàng hỏi nguyên nhân mẹ nàng bị phong ấn, mẹ cười ha ha: Đương nhiên là bởi vì mẹ quá mạnh, có người sợ mẹ đâm thủng bầu trời.

Có lẽ đó không phải do phát điên.

Khương Phất Y thu hồi suy nghĩ: “Đây là đâu?”

Liễu Tàng Tửu: “Núi Lục Hào.”

Khương Phất Y không biết vị trí của núi Lục Hào nhưng cách Vạn Tượng Vu chỗ ở của Thiên Linh tộc không quá xa.

Nếu không tâm kiếm không thể cảm nhận được nàng.

Liễu Tàng Tửu vẫn suy đoán: “Chẳng lẽ là do Thiên Linh tộc giết người đoạt kiếm?”

Vừa dứt lời, từ trên không một tiếng cười nhạo truyền xuống.

“Hay cho một kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.”

Bị bắt suốt chặng đường giọng nói này rất quen thuộc đối với Liễu Tàng Tửu, lập tức giật mình đứng dậy bỏ chạy.

Đã quá muộn, bốn người ăn mặc kỳ lạ xuất hiện trên không trung từ bốn phía, thống nhất đeo một mặt nạ nửa mặt dữ tợn, làm ra nghi thức như nước chảy mây trôi, ngay lập tức, trên bầu trời ở thung lũng, một tấm lưới linh lực lóe tia điện xuất hiện.

Khương Phất Y cũng bị bắt trong lưới, đành ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy giữa sườn núi mọc một cây thông dài, có một nam nhân thân hình cao lớn đứng ở trên cành cây đeo một chiếc mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt.

Mặt nạ kia dường như được làm từ xương sọ của một con mãnh thú nào đó đôi mắt lồi và hàm răng sắc nhọn khiến người khác sợ hãi.

Mái tóc đen dày của hắn tung bay ở hai bên mặt nạ, hai tai ẩn trong mái tóc.

Lại được bọc trong chiếc áo choàng phủ lông hạc màu đen, áo cổ đứng che kín cổ đến mức không thể nhìn thấy da thịt.

Rất giống với hiểu biết của Khương Phất Y về Vu tộc, cách ăn mặc càng quỷ dị, che giấu càng kín đáo thì địa vị trong tộc càng cao.

Liễu Tàng Tửu bị lưới linh lực không ngừng siết chặt đè ép, bất đắc dĩ trở lại bên quan tài của Khương Phất Y, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Yến Lan sao lần này các ngươi đuổi theo nhanh như vậy?”

Hơn nữa lúc trước đánh nhau rất nhiều lần, chưa từng thấy bọn họ sử dụng tấm lưới linh lực này.

Người Thiên Linh tộc điều khiển lưới bên dưới cười nói: “Có khi nào là do lúc trước chúng ta cố ý đi chậm lại không?”

Liễu Tàng Tửu hơi sững sờ.

Khương Phất Y ngồi có chút mệt mỏi dựa vào quan tài: “Trước khi ngươi trộm Tương Tư kính có phải đã từng tìm họ hỏi mượn hay không?”

Liễu Tàng Tửu cũng không phải là kẻ trộm: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (2), ta đã quỳ dưới bọn họ còn đồng ý trả bất cứ giá nào nhưng vẫn bị bọn họ đuổi ra ngoài, không còn cách nào khác mới phải đi trộm.”

(2):“Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)

Khương Phất Y vuốt ve kiếm trong tay: “Họ biết thứ mà ngươi trộm không phải là Tương Tư kính, muốn xem thanh kiếm này chủ động rời đi rốt cuộc là bị trộm đi đâu.”

Liễu Tàng Tửu bán tín bán nghi: “Vậy cứ đi theo ta là được rồi, họ Yến kia luôn đuổi theo đánh ta thì giải thích như thế nào?”

Mặc dù có chút tàn nhẫn, Khương Phất Y vẫn nói thật: “Nếu không đánh ngươi mấy roi sao ngươi có thể liên tục chạy đi tiết kiệm thời gian của y?”

Nàng ngước nhìn Yến Lan trên cành cây như muốn hỏi chàng có đúng hay không.

Yến Lan ngầm thừa nhận: “Cũng do đoạn đường này quá nhàm chán, tìm chút niềm vui.”

Giọng nói từ dưới chiếc mặt nạ dày phát ra, hơi vọng làm nhạt đi ý đùa ban đầu.

Nhưng cũng đủ khiến Liễu Tàng Tửu tức gần chết!

Hắn kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, không biết sao trước đây mình trộm bảo vật lại cảm thấy trong lòng áy náy, cố nhịn không được chửi rủa, hắn tức giận nói: “Bảo vật ở đây, đánh cũng đánh rồi, có thể thả ta đi rồi chứ?”

“Ta chỉ phụng mệnh bắt ngươi trở về nên xử lý như thế nào không phải việc của ta.” Yến Lan nói xong không hề để ý tới hắn nhìn về phía thiếu nữ ngồi trong quan tài: “Cô nương, từ xa ta vừa thấy ngươi rút thanh kiếm này ra?”

Khương Phất Y không đáp hỏi ngược lại: “Có thể cho ta gặp chủ nhân thanh kiếm được không?”

Yến Lan càng lúc càng nghi ngờ: “Ngươi cần gặp y để làm gì?”

Trước khi mọi việc được làm sáng tỏ, đương nhiên Khương Phất Y không thể tự tiện bôi nhọ thanh danh đại lão: “Việc riêng, không tiện nói cho nhiều người biết, ta hy vọng có thể nói chuyện riêng với chủ nhân thanh kiếm một chút.”

Yến Lan lắc đầu: “Chỉ sợ không được, cha ta là tộc trưởng Vu tộc, đã gần hai mươi năm không gặp người ngoài.”

“Cha ta?” Lần này đến lượt Khương Phất Y hơi kinh ngạc: “Ngươi là con trai của chủ nhân thanh kiếm?”

Quả nhiên vẫn phản bội, còn cưới người khác nữa?

Yến Lan vươn tay về phía nàng: “Ta tin ngươi và hắn ta không cùng một phe, trả kiếm lại ngươi có thể rời đi.”

Khương Phất Y cả người đau dữ dội, trong lòng buồn rầu lười nói chuyện vô nghĩa với chàng.

Nàng lấy kiếm trong tay làm thành gậy, chống cho mình đứng dậy chật vật từ trong quan tài bước ra đi đến một mảnh đất trống: “Ngươi xuống đây, ta nói chuyện với ngươi trước.”

Bộ dạng Yến Lan cũng không muốn nói nhiều với nàng: “Có chuyện gì cứ nói đi.”

Khương Phất Y liếc chàng một cái: “Ngươi chắc chắn muốn ta nói chuyện riêng giữa ta và cha ngươi trước mặt mọi người à.”

Yến Lan định nói “chuyện gì cũng có thể nói với người khác” nhưng từ trong ánh mắt Khương Phất Y chàng đọc được một lời cảnh cáo rất… chân thành.

Do dự một lúc chàng từ trên cành cây nhảy xuống.

Chiếc áo choàng lông vũ bên ngoài chợt hóa thành một đôi cánh đen khổng lồ.

Yến Lan đáp xuống trước mặt Khương Phất Y cánh khép lại thành áo choàng: “Cô nương có chuyện gì mời nói.”

Khương Phất Y suy yếu vô lực, suýt nữa bị đôi cánh của chàng làm ngã, đứng vững rồi nói: “Mẹ ta nói cho ta biết chủ nhân của thanh kiếm này là cha ta, ông ta có được lợi ích từ mẹ ta bằng lòng hứa hẹn rồi lại không giữ lời hứa, ta muốn đến đòi một lời giải thích.”

Yến Lan rơi vào im lặng, sau hai ba hơi thở mới cười nói: “Người muốn gặp cha ta nhiều như cá diếc qua sông, từ nhỏ ta đã nghe qua rất nhiều lời nói dối nhưng thái quá như vậy thì đây là lần đầu tiên.”

Sau đó ý cười lập tức thu lại chàng lạnh lùng nói: “Ngươi có biết vu khống tộc trưởng Vu tộc ta là tội chết không?” 

Xoẹt, keng!

Trước mặt chàng, Khương Phất Y lại rút kiếm ra: “Thái quá? Ngươi đã hỏi sao ta có khả năng rút kiếm ra khỏi vỏ đủ để thấy không phải ai cũng có thể rút kiếm ra đúng không?”

Nàng đưa qua: “Ngươi có thể không? Rút thử cho ta xem?”

Yến Lan hơi cúi đầu nhưng chậm chạp không trả lời cũng không nói gì.

“Có vẻ như là không thể.” Khương Phất Y thu hồi kiếm, tiếp tục làm gậy chống: “Bởi vì chủ nhân ban đầu của kiếm này là mẹ ta, tặng cho nam nhân bà ấy thích.”

Cuối cùng Yến Lan cũng lên tiếng: “Cô nương, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó cha ta chắc chắn không phải là kẻ phản bội.”

Khương Phất Y chê chàng nói nhiều: “Có phải hiểu lầm hay không, đợi ta gặp chủ nhân của thanh kiếm sẽ biết.”

Thực ra trong lòng nàng cũng có nghi ngờ, người tu kiếm thanh kiếm không thể rời thân,  nhưng tộc trưởng Vu tộc này lại cất thanh kiếm vào trong kho, thật khó hiểu.

Nhất định phải tự mình đi hỏi mới được.

“Nếu cha ngươi lấy được từ nơi khác ta cũng muốn biết người đó là ai để có thể tiếp tục đi tìm người cha khốn nạn kia của ta.”

Im lặng một lúc, Yến Lan vẫn từ chối: “Cả đời cha ta gần như chưa bao giờ rời khỏi Vạn Tượng Vu, cơ hội tiếp xúc với nữ tử ngoại tộc đã ít lại càng ít. Ta không thể chỉ dựa vào lời ngươi nói đã dẫn ngươi đến làm phiền ông ấy thanh tu.”

Đúng là cứng đầu khó nói chuyện, Khương Phất Y nhíu mày, đuôi mắt nhếch lên trêu chọc: “Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Người đời đều biết Vạn Tượng Vu các ngươi có rất nhiều bảo vật đừng nói là ngươi sợ ta nhận tổ quy tông, sau này tranh giành tài sản với ngươi chứ?”

Yến Lan: “...”

Khương Phất Y: “Trừ khi bây giờ ngươi giết ta diệt khẩu, còn không chỉ cần ta còn một hơi thở dù phải bò cũng sẽ bò đến Vạn Tượng Vu của các ngươi, tìm cha ngươi hỏi rõ ràng mọi chuyện.”

Nàng giơ thanh kiếm lên chỉ vào chiếc quan tài nàng nằm lúc trước, ra hiệu với chàng rằng có sẵn công cụ để diệt khẩu. 

Cách lớp mặt nạ dữ tợn Khương Phất Y không nhìn thấy vẻ mặt của chàng cũng không muốn nhìn.

Sau khi giằng co, Yến Lan thỏa hiệp: “Ta dẫn ngươi đi gặp cha ta.”

Chàng cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thanh kiếm này.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play