Làm Mẹ Kế Của Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện Học Đường

Chương 3: Gặp chồng và ăn vặt lúc nửa đêm.


2 tuần


Từ lúc cô xuyên qua tới giờ, cuộc sống hết sức yên bình và cũng chưa từng gặp ông chồng trong mộng của mình.

Ngày hôm đó, như thường lệ, Thư Ngọc ngủ tới 8 giờ mới dậy sau đó tập yoga một lúc rồi đi ăn sáng, chơi với em bé rồi sắp xếp bảo mẫu cất quần áo cô mới mua cho em bé. Tới chiều, cô ngồi xem phim, hóng drama, rồi chợt nhớ ra hôm qua quay video nhưng chưa edit thế là lại mất cả buổi chiều ngồi chỉnh sửa video rồi đăng lên mạng.

Tới tối, Thư Ngọc ăn cơm xong rồi ngồi chơi với Lâm Tuấn Minh tới hơn chín giờ. Rồi lại thay đồ và chụp mấy tấm ảnh siêu cute cho em bé. Lúc này, cô ngồi nghĩ rồi nhớ ra mình quên thứ gì rồi, ngày xưa mẹ luôn lưu giữ mấy tấm ảnh hồi nhỏ cho cô nên giờ cô cũng phải làm thế với con mình.

Cô đặt mấy cái máy chụp ảnh siêu xịn xò, sticker, album ảnh rồi chăm sóc da định kết thúc một ngày tuyệt vời thì bụng réo lên.

Thư Ngọc bước vào phòng để đồ của mình, giờ nó đã được trang hoàng siêu xinh xắn, có mấy kệ hàng đựng đủ thứ đồ ăn, đồ chơi, và mấy đơn hàng cô chưa kịp khui, và cả một bộ bàn màu trắng đáng yêu để cô ngồi nghịch ngợm.

Thư Ngọc lôi Ipad ra chọn một bộ phim rồi lôi cả đống đồ ăn vặt và lẩu tự sổi ra, bắt đầu chiến bữa khuya của mình mà chẳng để ý ông chồng trong mộng của cô đã về nhà.

Lâm Dĩ Hàn hạ cánh ở sân bay, lúc ngả tấm lựng mệt mỏi vào ghế xe, tài xế đột nhiên hỏi, “Anh về nhà hay đến công ty?”

Lúc này, Lâm Dĩ Hàn mới chợt nhớ ra mình vừa kết hôn, anh còn quên mất mình là người đã có gia đình, anh đáp, “Về nhà”.

Xe lái thẳng vào đến biệt thự.

Lúc này cả căn biệt thự hầu như đã tắt đèn, chỉ còn phòng khách có quản gia và đầu bếp đang chờ anh về và…phòng của vợ anh.

Xử lý xong bữa tối, anh định lên giường đi ngủ thì nhớ ra mình còn có vợ. Mấy ngày nay quá bận rộn nên anh không chú ý, anh định để ngày mai nhưng thấy đèn vẫn còn sáng nên tới gõ cửa.

“Cộc, cộc, cộc.” Sau mấy tiếng gõ cửa của anh thì kết quả vẫn là sự im lặng.

Lâm Dĩ Hàn gọi to, “Ngọc, Thư Ngọc, anh đây, mở cửa cho anh.”

Ai ngờ bên trong ngoài một số âm thanh gì đó thì chẳng có ai đáp lại, anh mở hé cửa ra thì thấy bóng lưng của Thư Ngọc.

Cô mặc bộ đồ ngủ khá đáng yêu, tai đang đeo tai nghe nhìn chăm chú vào màn hình Ipad, nhưng vẫn tập trung ăn đồ ăn.

Vừa bước vào, mùi lẩu nồng nặc cùng đống đồ ăn nhanh trên bàn đã đập vào mắt anh. Từ nhỏ, Lâm Dĩ Hàn đã không ăn mấy cái này bao giờ, đồ ăn ở nhà của anh khá đảm bảo nên ít khi ăn đồ ăn nhanh, thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn bè cấp ba hay đại học vẫn ăn một chút, nhưng đó là rất lâu về trước rồi.


Khi Thư Ngọc quay người lại, đập vào mắt anh, là khe ngực sâu với hai bầu ngực trắng nõn, gương mặt nai tơ nhìn vào anh trong bộ đồ ngủ hết sức đáng yêu.

Lâm Dĩ Hàn và Thư Ngọc có một đám cưới hoành tráng nhưng với cô dâu, chú rể thì lại hết sức nóng vội, họ chỉ biết thông tin về nhau nhưng thật sự thì chưa tiếp xúc nhiều nên anh cũng chẳng để ý tới việc vợ mình lại có thân hình đẫy đà như vậy.


Lâm Dĩ Hàn né tránh ánh mắt khỏi bộ phận nhạy cảm đó rồi hỏi: “Mấy ngày nay tôi bận đi công tác nên không có thời gian với em. Em ở đây có thoải mái không?”


Thư Ngọc vẫn đang ngơ ngác trước cái nhan sắc chie có trong phim ảnh này, chồng cô quá mức đẹp trai rồi, cô ấp úng đáp: “Rất, tốt.”


Lâm Dĩ Hàn nhìn thấy cô vẫn đang mơ màng bèn nói tiếp: “Em cũng hạn chế ăn mấy đồ ăn không tốt cho sức khoẻ như vậy thôi. Em ở chung với Minh có tốt không? Bé có ngoan không? Nếu em không thích thì cứ để bé cho bảo mẫu cũng được.”


Dù sao anh cũng không muốn cưỡng ép, vì chỉ cần không làm tổn hại đến con anh là được.


Anh lại nhắc nhở tiếp như một ông cụ non: “Em đi ngủ sớm đi. Mà giờ 12 giờ rồi cũng nên đi ngủ thôi.”


Thư Ngọc thầm nghĩ, liên hôn thì có phải làm chuyện vợ chồng không nhỉ? Tuy cô chưa từng thực hành nhưng lại nắm vững lý thuyết qua truyện và phim, hình và chữ.


Lâm Dĩ Hàn vừa ra khỏi cửa cũng chợt nghĩ đến một vấn đề, liệu có nên làm chuyện vợ chồng không? Anh chắc chắn phải ngủ với cô rồi, đó là điều đương nhiên với Lâm Dĩ Hàn còn với Thư Ngọc, người luôn nghĩ rằng đây là phòng riêng của mình thì lại có chút bất ngờ.

Cô ngại ngùng chạy vào phòng vệ sinh đánh răng. Lúc lên giường, nhìn người đàn ông cao gần 1 mét 9 chiếm nửa cái giường đang cầm điện thoại xem gì đó.

Cô nhẹ nhành nằm xuống rồi mới chợt nhớ ra mình không mặc áo ngực, thật ra đó là thói quen của Thư Ngọc từ rất lâu rồi nhưng giờ ngồi dậy đi thay đồ thì không hợp lý lắm, cô thầm nghĩ.


Vả lại Lâm Dĩ Hàn có lẽ không phải là người ham mê chuyện tình dục.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play