Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 5: Giấu diếm


1 tuần

trướctiếp

Nhậm Ngạn Đông đem câu ‘Không quên sơ tâm, phương đến trước sau’ viết ra tổng cộng ba bức, đắp con dấu tác giả lên. 

Lão Vạn nhìn nhìn, cũng không nói thêm gì. 

May mắn Thịnh Hạ là người ngoài nghề, nếu không, sợ rằng sáng nay đã không thể dấu được cô. 

Bây giờ nhớ lại việc sáng nay, lão Vạn đem hai bức tự còn lại kia của Nhậm Ngạn Đông xé bỏ đi. Có thể là do có bóng ma tâm lý, ông đem xé thật mạnh, thật nhỏ. 

Nhậm Ngạn Đông:”…Làm gì đến nỗi? Thịnh Hạ cũng sẽ không lục thùng rác nhà chú.”

Lão Vạn: “Tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền.” (Ý chỉ chuyện nhỏ không lo, sau này sẽ thành nỗi lo lớn)

Nhậm Ngạn Đông còn phải vội chạy về công ty, không tiện ở lại, sắp đến cửa, anh lại nhớ tới, hỏi: “Thịnh Hạ hỏi chú bức tranh chữ nào?”

Lão Vạn xua xua tay, ý bảo anh vội thì mau đi đi, “Nha đầu kia sẽ cho cậu kinh hỉ, cậu chờ là được.”

Nhậm Ngạn Đông rời đi, lão Vạn xắn ống tay áo, tự mình trang trí lại bức thư pháp mới viết. 

Ngồi trên xe, Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại từ thư ký Hướng, nói 10 giờ Lệ tổng của công ty điện ảnh Phẩm Ngu đến, bây giờ đã là 9 giờ 40, “Nhậm tổng, hủy bỏ ngày hẹn lần này sao?”

Thư ký Hướng buổi sáng tham gia một hội nghị, không biết Nhậm Ngạn Đông đi cửa hàng tranh chữ. 

Vừa rồi đi vào văn phòng anh gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, trợ lý nói với cô, một giờ trước Nhậm tổng đã vội vã rời đi, còn đi đến đâu, Nhậm tổng không nói. 

Nhậm Ngạn Đông: “Nói với Lệ tổng tôi đang trên đường bị kẹt xe, nữa tiếng nữa về đến công ty.”

Thư ký Hướng suy đoán, Nhậm Ngạn Đông chắc là có việc gấp cá nhân, cô không tiện hỏi nhiều, “Vâng.”

Cách giờ hẹn còn hai mươi phút, Nhậm Ngạn Đông nửa tiếng có thể trở lại, đến trễ nhiều nhất mười phút, cũng không tính là lâu. Tuy nhiên, từ lúc cô đảm nhiệm vị trí thư ký của Nhậm Ngạn Đông đến nay, đây là lần đầu tiên anh trễ hẹn. 

Lệ Viêm Trác đến Viễn Đông trước giờ hẹn năm phút, thư ký Hướng dẫn anh đi tới phòng khách, đầu tiên gửi lời xin lỗi thay Nhậm Ngạn Đông, nói Nhậm tổng chắc chắn mười phút nữa sẽ đến. 

Lệ Viêm Trác tự hiểu, anh cũng tính là đến trước một tiếng, kết quả có đoạn đường đông, kẹt đến 40 phút. 

Những người thư ký khác làm tại tập đoàn Viễn Đông, đôi mắt đều bị Nhậm Ngạn Đông làm cho sự đánh giá có phần cao hơn. Người bình thường đều không được các cô để mắt đến, nhưng giá trị nhan sắc Lệ Viêm Trác không tầm thường chút nào, làm các cô nhàn rỗi lại thảo luận vài câu. 

Thư ký Hướng cảm thấy Lệ Viêm Trác cũng là người khó nắm bắt, Nhậm Ngạn Đông chưa bao giờ lộ rõ vui mừng ra trên nét mặt, Lệ Viêm Trác chỉ là sơn bất lộ thuỷ (ý nói không biểu lộ tài năng, giấu diếm những điều quan trọng, chính yếu)

Nhậm Ngạn Đông đến muộn mười hai phút, anh đi thẳng đến phòng khách. Lệ Viêm Trác đang lật xem tạp chí kinh tế tài chính, nghe thấy tiếng, ngước mắt nhìn thấy người đi tới, anh đặt cuốn tạp chí xuống, đứng lên.

Nhậm Ngạn Đông đã đi vào, bắt tay xin lỗi, nói: “Đợi có lâu không?”

Lệ Viêm Trác nhẹ cười, “Tôi cũng vừa mới đến.”

Đơn giản hàn huyên hai câu, hai người bước đến văn phòng Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông lúc nãy đi vội, nước trà đã uống một nửa, văn kiện cũng không khép lại, nắp bút máy chưa đậy vào.

Lệ Viêm Trác liếc mắt lên bàn một cái, liền biết Nhậm Ngạn Đông vừa rồi đi ra ngoài có là có việc gấp.

Nhậm Ngạn Đông sở dĩ quyết định đầu tư công ty điện ảnh của Lệ Viêm Trác, ban đầu chỉ là từ bạn bè hỏi thăm một ít tin tức, sau đó quản lý công ty bên kia báo cáo cho ra kết luận nhanh chóng.

Thư ký pha trà đưa tới một lần nữa, khép cửa lại, hai người bàn đến công ty điện ảnh.

Nhậm Ngạn Đông trước nay không quá quan tâm đến ngành sản xuất này, càng không nói đến hiểu biết thâm sâu.

Mỗi ngày anh không có nhiều thời gian xem tin tức, đều tập trung sự nghiệp đầu tư chu toàn ở nước ngoài, đối với tin tức chỉ chú ý đến thời sự kinh tế tài chính, còn đối với phương diện giải trí, anh không quá chú ý nhiều.

Nếu không phải bởi vì Thịnh Hạ, anh cũng không biết hotsearch là như thế nào.

“Tại sao anh lại nghĩ đến việc sáng lập công ty điện ảnh?”

Theo anh biết, không chỉ có Lệ gia, trong giới bạn hữu bao gồm Lệ Viêm Trác, cũng có rất ít người đầu tư ngành sản xuất này.

Lệ Viêm Trác không chút dấu diếm, “Lúc đầu là vì theo đuổi tình yêu, về sau cảm thấy rất có khả năng nên bắt đầu nghiêm túc làm.”

Nhậm Ngạn Đông: “Theo đuổi tình yêu?” Anh nửa nói giỡn: “Xem ra vị minh tinh này không bình thường, nếu không sao có thể khiến Lệ Tổng tốn không ít tiền như vậy?”

Lệ Viêm Trác cười cười, “Cũng không phải là tôi quá tương tư cô ấy, khá là kiêu ngạo, trong một bữa tiệc thế mà cô ấy không đến, tôi vì muốn có chữ ký của người ta nên không có biện pháp nào, đành phải mở công ty.”

Nhậm Ngạn Đông chỉ thuận miệng hỏi câu: “Chỉ muốn một chữ ký?”

Lệ Viêm Trác: "Xem là vậy đi, tuy nhiên cô ấy cũng không biết tôi là ai, cho nên đến ứng cử đầu tư để công để công ty thuận lợi có danh tiếng tốt.”

Nhậm Ngạn Đông nhờ có Thịnh Hạ, đối với cái gọi là người hâm mộ cũng có chút hiểu biết, biết cộng đồng người hâm mộ còn được chia làm nhiều loại nhóm, fan nữ trung niên, fan nữ thiếu niên, nhóm fan nam.

Vậy như Lệ Viêm Trác được gọi là nhóm fan nam? 

Anh cũng không có nhiều thời gian nghĩ về cái này, cùng Lệ Viêm Trác chính thức hợp tác.

Trong lúc đó, Thịnh Hạ gửi cho anh một tin: [Em học đề toán học logic, cũng tự làm đề được 8 điểm nha.] 

Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện cùng Lệ Viêm Trác về hạng mục hợp tác, không tiện trả lời cô.

Lúc sau anh lại bận chuyện khác, đối với tin nhắn lúc nãy liền để sau đầu. Khi chợt nhớ đến cũng là lúc trời chạng vạng tối, cũng không phải đột nhiên nhớ tới, là có người nhắc đến Thịnh Hạ.

Lão Vạn gọi điện thoại cho anh, nói hai phúc tự kia đã đưa qua cho Thịnh Hạ.

Nhậm Ngạn Đông quyết định không trả lời tin nhắn của cô, mà muốn buổi tối về cùng ăn cơm với cô, anh đóng máy tính về nhà.

Thịnh Hạ cả ngày hôm nay cũng không rảnh rỗi, làm xong mấy bài thi, đang định thả lỏng, không ngờ lão Vạn đã nhanh chóng cho người giao qua hai bức tự kia.

Một bức thì cô tự mình treo ở thư phòng Nhậm Ngạn Đông, còn bức anh viết thì cô cất đi, chuẩn bị đem về chung cư của cô.

Chung cư bên kia cô đã gọi điện cho Mẫn Du yêu cầu người khoan lên tường sẵn.

Mẫn Du không hiểu cô, “Em không ở nhà làm bài tập, tìm thợ khoan làm cái gì?”

Thịnh Hạ: “Hôm nay em tìm được ở chỗ lão Vạn một bức tranh thư pháp làm quà cho tam ca, lão Vạn tặng thêm cho em một bức khác tam xa đã viết, em đang muốn treo ở thư phòng chung cư.”

Lúc trước cô lưu giữ nhiều bức tranh thư pháp như vậy, cũng không thấy cô mang về treo.

Mẫn Du không nghĩ lúc này đây cô lại vội vàng, nói đem qua chung cư treo ngay.

Khi Thịnh Hạ đến chung cư, Mẫn Du cũng mang theo thợ chạy tới.

Khi nhìn đến bức phúc tự kia, Mẫn Du sửng sốt, cảm giác có chỗ nào không đúng.

Thịnh Hạ: “Làm sao vậy?”

Mẫn Du cười cười, có lệ nói: “Chữ không ra sao, bức tranh này đâu đẹp lắm?”

Đối với biểu cảm vừa rồi của Mẫn Du, Thịnh Hạ không để trong lòng, cô giải thích: “Lão Vạn nói đây là mấy năm trước tam ca viết, không đẹp hoàn chỉnh so với tranh chữ bây giờ cũng đâu có gì lạ?”

Cô lấy ra các bức thư pháp trước đây, cùng với bức hiện tại đang cầm trên tay để so tới so lui, cảm giác vẫn cứ giống nhau, chữ vẫn rất đẹp. 

Thịnh Hạ và Mẫn Du một lát sau liền xuống lầu.

Mẫn Du tuỳ ý bỏ qua đề tài này, “Hôm nay em làm được mấy đề rồi?”

Thịnh Hạ nói mỗi môn đều làm một bộ đề.

Mẫn Du: “Luyện thi thật không dễ dàng.” Cô chỉ là dùng tâm tình vui vẻ, nghĩ về chuyện mấy ngày trước lại muốn trêu chọc hai câu.

Xuống dưới lầu, hai người tách ra. Thịnh Hạ vội vàng về nhà cùng Nhậm Ngạn Đông đi ra ngoài ăn cơm. Mẫn Du không có việc gì làm, lên xe không vội chạy, điện thoại qua cho Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông nhận cuộc gọi, không chờ Mẫn Du mở miệng, anh giành nói: “Nếu là câu nói kia, liền miễn.”

Mẫn Du: “…” 

Cái gọi là câu nói kia, chính là: Nhậm Ngạn Đông, tại sao tôi lúc còn nhỏ không đem cậu đánh chết!!

Mẫn Du hỏi: “Ở đâu?” Cô muốn biết anh có đang bận gì không, nói chuyện có tiện hay không.

Nhậm Ngạn Đông tiếp câu: “Ở Bắc Kinh.”

Ngắn ngủi một phút đồng hồ, Mẫn Du bị nghẹn hai lần, cô thật hận không thể đem điện thoại trực tiếp vả lên mặt Nhậm Ngạn Đông.

Hít thở một lát, cô đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bức thư pháp kia đưa cho Thịnh Hạ là có ý gì?”

Nhậm Ngạn Đông: “Đã biết còn hỏi?”

Mẫn Du năm đó biết rõ sự việc tình đơn phương của Nhậm Ngạn Đông, mà sở dĩ cô biết là do Thẩm Lăng tiết lộ một chút cho cô nghe về chuyện này.

Bức thư pháp ‘Không quên sơ tâm’ lúc trước được treo ở văn phòng của Nhậm Ngạn Đông, cô cũng đã từng thấy.

Khi đó cô và Thịnh Hạ chỉ mới quen biết, chưa phải rất thân thuộc.

Thịnh Hạ tuy cùng các cô coi như quen biết vì hai nhà gần nhau, nhưng bởi vì lúc Thịnh Hạ còn nhỏ, giáo sư Hạ đã đưa cô sang ở cùng ông bà ngoại tại Thượng Hải, chỉ có ăn tết mới trở lại Bắc Kinh. Trong vòng bạn bè lúc ấy cũng chưa thân lắm.

Sau này cô cùng Thịnh Hạ nói chuyện với nhau không tồi, rất hợp duyên, Thịnh Hạ muốn trình diễn tấu đàn Violin, cô lại có kinh nghiệm quản lý ở phương diện này, thế là hai người cùng hợp tác. Ngay từ đầu, cô đối với chuyện yêu nhau giữa Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông cũng không thích lắm. Tuy nhiên, có một khoảng thời gian cô và bạn trai cũ chia tay ồn ào, đến bản thân cũng không quản được nên lúc đó cô cũng không có thời gian để tâm đến chuyện tình yêu của Thịnh Hạ. Chờ đến khi cô biết thì đã là chuyện của mấy tháng sau.

Khi đó cô còn có thể nói cái gì? Nếu sớm biết rằng Thịnh Hạ thích Nhậm Ngạn Đông, tỏ tình trước với cậu ta, cô sẽ ngay lập tức khuyên Thịnh Hạ, tam ca kia vô tâm, nếu muốn yêu nhau thì cũng đừng hãm quá sâu, cũng đừng lo được lo mất.

Nếu Thịnh Hạ biết Nhậm Ngạn Đông từng yêu đơn phương người phụ nữ khác, nhưng vẫn lựa chọn cùng Nhậm Ngạn Đông ở bên nhau, cô không còn lời nào để nói. Nhưng cậu ta cố tình đến bây giờ cũng không hề cho Thịnh Hạ biết về mối tình đơn phương chớm nở này.

Giờ mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Thịnh Hạ, ai có thể nhẫn tâm nói ra chuyện kia?

Mẫn Du bất mãn chính là: “Nếu viết, cậu không thể nghiêm túc viết một bức cho Thịnh Hạ sao?”

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Có chỗ nào nhìn ra không nghiêm túc?”

Mẫn Du cười ha hả hai tiếng, “Với trình độ viết thư pháp của cậu, hứng thú lúc còn nhỏ vậy, cũng thiệt cho Thịnh Hạ không hiểu gì về thư pháp.”

Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp, vói tính cách của anh, tự nhiên sẽ không giải thích.

“Không có chuyện gì khác, tôi cúp máy.”

Mẫn Du luôn không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng hôm nay thật sự phải nói thêm: “Cậu không thể để tâm đến Thinh Hạ thêm một chút hay sao?”

Cô xoa huyệt thái dương, bị tức giận đến đau đầu, nhưng không quên nói: “Cậu nhớ dặn dò Thẩm Lăng, quản lý kỹ cái miệng! Thịnh Hạ về sau luôn ở Bắc Kinh, có rất nhiều cơ hội gặp mặt, nếu cậu ta biết Thịnh Hạ và cậu ở bên nhau, không chừng có thể lỡ miệng!!”

Nói xong. cô trực tiếp cúp điên thoại.

Nhậm Ngạn Đông bất đắc dĩ nhất chính là nhận điện thoại Mẫn Du, sớm đã muốn đem số điện thoại của Mẫn Du kéo vào sổ đen, lại sợ Thịnh Hạ đôi lúc có chuyện quan trọng, Mẫn Du đều liên hệ anh đầu tiên.

Xe Nhậm Ngạn Đông tiến vào sân biệt thự, xe Thịnh Hạ cũng theo sát phía sau.

Xuống xe, Nhậm Ngạn Đông làm bộ như không biết gì, “Không phải nói muốn ở nhà làm bài thi sao?”

Thịnh Hạ, “Làm xong rồi, em ra ngoài đi dạo một vòng.” Cô đi qua vươn ngón út nghoéo một cái, Nhậm Ngạn Đông đem vạt áo khoác gió của mình choàng cho cô.

Thịnh Hạ đem ngón út duỗi đến khuy áo gió của anh, câu lấy áo gió, hai ngưới sánh bước cùng nhau đi vào biệt thự.

“Đi vào thư phòng trước, có một đề muốn hỏi anh.”

Nhậm Ngạn Đông: “Đề gì?”

Thịnh Hạ: “Liên quan đến thương nghiệp.”

Nhậm Ngạn Đông tiếp tục phối hợp với cô, “Ừm."

Đời này anh chỉ nói dối với một mình Thịnh Hạ.

Tới ngay cửa thư phòng, Nhậm Ngạn Đông dừng bước lại.

Thịnh Hạ nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt anh, thậm chí không thể tưởng tượng.

Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm vào bức phúc tự, hôm nay lão Vạn thật là lỗ cả vốn lẫn gốc, phúc tự này là mười mấy năm trước lão Vạn tốn mấy trăm vạn đem về, sau mặc kệ ai mua, ông đều không bán.

Thịnh Hạ không hiểu giá trị phúc tự này, nhưng cô lại rất vừa lòng với phản ứng của Nhậm Ngạn Đông, rất ít chuyện gì có thể làm anh vui mừng ra mặt, bây giờ xem lại biểu cảm của anh, anh hẳn là rất thích bức tự này.

Cô lấy ngón út dùng sức túm áo gió anh, “Chờ em một chút, em đi thay quần áo xong chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn cơm.”

Thịnh Hạ đi vào phòng ngủ, Nhậm Ngạn Đông đi vào thư phòng, trên bàn sách đều là cuốn đề luyện thi của Thịnh Hạ, còn có một phần mở ra ở trên bàn, anh tính thu dọn một chút, kết quả đã bị một bức tranh vẽ hấp dẫn tầm mắt.

Bức tranh này ở chỗ bên trái bài thi, còn có chút màu sắc. Bức vẽ chính là một mỹ nhân cổ đại, sườn mặt thể hiện nét kiêu ngạo giống cô như đúc, ăn mặc hoa lệ, trong tay cầm một cây đao dài.

Cây đao này kéo dài đến toàn bộ mặt bài thi, đầu đao đi tới đúng nơi anh viết chi tiết kiến thức chuyên nghiệp.

Cây đao này trên thân còn viết một hàng chữ: Thịnh Hạ đại đao, trường 50 mét, bá bá bá, chuyên đánh khảo thí chỗ khó, đao này nơi tay, đánh từ đây trở thành thiên hạ vô địch!

Anh. “…..”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp