Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Gió nổi lên, sương đêm mù mịt, căn nhà cũ rách nát đứng giữa bóng đêm hoang vắng. Giữa vạn vật lặng thinh truyền đến tiếng tiêu từng đợt thổi
đến, bay qua trời đêm thâm thúy, âm thanh phi cùng gió nhẹ vẫn
không làm tan được u sầu giăng giăng khắp chốn, tiếng tiêu thê
lương giữa đêm càng làm sự cô độc bi thương lan tràn. Một thân ảnh yểu điệu chậm rãi giẫm lên đám lá rụng mà đến,
đôi mắt nàng tĩnh mịch không một gợn sóng, cũng không có lấy
một tia vui buồn. Nam nhân buông tiêu, không hề xoay người lại như cũ biết được người đến là ai: “Là nàng… nàng đã đến.” Nữ nhân nói: “Đêm khuya sương phủ, vì sao còn chưa nghỉ ngơi đi?” “Ta đang đợi nàng.” Hắn xoay người, dung nhang hoàn mỹ dưới ánh
trăng đủ khiến nữ nhân cũng phải ghen tị, “Nơi này là nơi mà ta và nàng quen biết, nàng còn nhớ rõ không?” Ánh mắt nàng ảm đạm như cũ, “Công tử, ta không phải nàng,
người mà ngươi yêu sớm đã chết, nay đứng ở chỗ này cũng chỉ
là một bộ da của hồ yêu mà thôi.” “Ta biết ngươi không phải nàng, nhưng mà…” Hắn nhẹ chớp hai mắt, “Người ta yêu cũng không phải nàng.” Ánh mắt nàng vừa động lại bình tĩnh như lúc ban đầu, “Ta phò
trợ Tề Mộ lên ghế thế tử, cũng chính ta chiếm thê thể của vị hôn thê ngươi, bởi vì ta tò mò, cái mà nhân loại gọi là huyết duyên cùng tình yêu khi trải qua khảo nghiệm phản bội rồi thì
có năng lực kiên trì bao lâu.” “Chuyện đó ta đều biết.” Nàng ngoài ý muốn chớp mắt một cái, “Tề Đoan, ngươi không hận
ta sao? Bởi vì ta ngươi mới phải bị cấm tù cả đời ở trong
này.” Hắn tươi cười, sạch sẽ mà tốt đẹp, “Bởi vì là ngươi, ta vui vẻ chịu đựng.” “A.” Nàng quay người, cảm thấy lời nói của hắn cực kỳ buồn
cười, nàng là yêu, chưa bao giờ có tình cảm của con người, vì
thế nàng càng có thể nhìn thấu mọi hư tình giả ý. Nhưng người này… Dưới ánh trăng cao lớn vững chải, ôn nhuận như ngọc, hắn si
ngốc nhìn bóng dáng nàng, “Trước khi đi, có thể cho ta biết tên của ngươi sao?” Nàng ngập ngừng, “An Lộc.” “An Lộc…An Lộc…” Hắn thì thầm, cẩn trọng đem hai chữ này lập
lại một lần lại một lần, vỏn vẹn một cái tên, hắn lại như
đã chiếm được thỏa mãn thật lớn. Một tên ngốc tử. An Lộc muốn cười cười trào phúng, nhưng phát hiện chính mình
muốn cười cũng cười không nổi, cuối cùng quay lại nhìn nam nhân phía sau, không hề lưu luyến mà rời đi. Đi trên đường nhỏ giữa đồng không mông quạnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi làm bạn, khi An Lộc đến đã không thoải mái, hiện
tại trở về càng cảm thấy phiền muộn. Nàng không thể không
thừa nhận, cái con người tên Tề Đoan kia đã có ảnh hưởng không
nhỏ đối với nàng. Một tiếng quạ kêu khóc vang lên, nàng dừng lại ở giao lộ, lẳng lặng nhìn nam nhân phía trước. Giữa giao lộ có một người thanh niên quý tộc cầm quạt đứng
đó, hắn một thân áo đen sang quý, khuôn mặt được sinh ra vô cùng tót, nhất là khóe miệng không lúc nào là không mỉm cười kia
so với thuốc phiện càng khiến người ta mê muội, giơ tay nhấc
chân đều ẩn hiện tác phong của một công tử cao quý. Nàng gọi: “Tề Mộ.” “Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.” Mặt An Lộc không chút thay đổi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” “Sợ Hạ tiểu thư lạc đường, tại hạ đặc biệt đến đón nàng về.” “Tiêu vương phủ không phải là nhà của ta.” Tề Mộ cười, quả nhiên là độc nhất vô nhị, “Về sau tự nhiên sẽ là.” Nàng không vui không giận, “Ta sẽ không gả cho ngươi.” Trong mắt Tề Mộ một mảng đen tối, cười nói, “Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước.” “Ngươi…” Gió đêm chợt thổi lên mạnh mẽ, xuyên qua rừng trúc đem đàn quạ
kêu khóc bay lên, vùng trời đêm an tĩnh bị quấy nhiễu, cũng
đánh gãy lời nói của An Lộc. Tiếng gió vù vù, bên tai An Lộc vang lên âm thanh hư vô mờ ảo, “Đã quá lâu rồi, nên trả thân thể lại cho ta.” Đợt gió quỷ dị nổi lên, Tề Mộ trợn mắt nhìn thân hình thiếu
nữ trước mặt ngã xuống đất, tay hắn đem người mất đi ý thức
ôm vào trong ngực, hắn mơ hồ nghe được tiếng hồ ly kêu từ sâu
trong rừng trúc. Lại cẩn thận chăm chú lắng nghe, tiếng gió cũng không còn, tựa như ảo giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp