Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 166-6: Kết cục (năm) (6)


1 năm

trướctiếp

Vương các lão cảm thấy ngụm rượu vừa uống xong
hình như đắng ngắt.

Bọn họ chỉ định đuổi Phó Vân Anh ra khỏi triều đình, nhưng mà nói không chừng lại vừa hay phù hợp với mong muốn của Hoàng thượng. Hoàng thượng còn trẻ, thích mỹ nhân, Phó Vân Anh thanh tú động lòng người,
trước đây mặc đồ nam đã đẹp có tiếng, giờ nếu mặc đồ nữ, trang điểm kỹ càng, nhất định sẽ xinh đẹp quyến rũ. Hơn nữa nàng còn hiểu rõ tính cách của Hoàng thượng. Người như vậy mà làm quý phi thì cả triều văn võ sẽ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.

Đúng lúc mọi người đang rầu rĩ, Diêu Văn Đạt bỗng nhiên lên tiếng: "Đâu chỉ tướng quân ắt trượng phu, Dương Ngọc Nương có thể lãnh binh đánh giặc, Phó Vân Anh chưa chắc đã không thể làm tuần phủ. "

Cả phòng kinh ngạc.

Diêu các lão làm sao thế? Có phải bị kích thích quá phát điên rồi không?

Phạm Duy Bình ngồi bên cạnh cũng nhướn mày, nhìn sang Diêu Văn Đạt, nhớ tới mẹ mình mấy ngày nữa sẽ xuôi nam đi Kinh Tương, thở dài một hơi, "Lão Diêu nói đúng, chỉ là một chức tuần phủ thôi mà."

Mọi người nhìn nhau.

Lúc này, dưới tửu lâu bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.

Hộ vệ đẩy cửa vào phòng, tới bên cạnh Vương các lão, ôm quyền khẽ nói: "Lão tiên sinh, ngài nhìn ra bên ngoài mà xem."

Vương các lão nhíu mày, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ.

Hộ vệ mở rộng cửa sổ ra. Dưới tầng đang rất ồn ào. Dân chúng đứng hai bên đường, đang chỉ trỏ người nào đó.

Vương các lão nhìn theo ánh mắt của bọn họ, ở hướng cửa thành, một đoàn người cuồn cuộn kéo tới, bước chân dồn dập nện trên nền đất. Những người đó đều mặc áo tang, đi giày rơm, đeo khăn tang, mặt mày nghiêm túc, nặng nề.

Bên ngoài quá ồn ào, đám quan viên đang ngồi cũng phải đứng dậy, đi đến bên cửa sổ ngó ra ngoài.

Những người mặc đồ tang có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ trầm mặc bước qua phố dài, đi về hướng hoàng thành. Tất cả mọi người dù đang làm gì đi chăng nữa cũng ngừng tay lại, đi ra ngoài cổng, tới bên đường xem đoàn người này.

Những người đó mặt mũi đen xì, quần áo rách nát, vừa nhìn đã biết đây là những người dân bần cùng nhất nhưng
khuôn mặt lại kiên nghị, vẻ mặt bình tĩnh, cứ trầm mặc, từng người từng người một cứ đi qua như thế. Tuy rằng họ im lặng không nói năng gì nhưng khí thế vẫn rất hùng tráng.

Người dân đứng xem xung quanh ban đầu còn khoa tay múa chân, thi thoảng còn bàn tán, cười cợt một hai câu, sau đó tự nhiên bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của bọn họ, lui về hai bên đường, nhìn đoàn người đi xa dần.

"Sao lại thế này?" Vương các lão nhíu mày.

Tùy tùng đáp: "Lão tiên sinh, những người này đi từ Kinh Tương lên đây. Bọn họ biết chuyện Phó đại nhân bị
nhốt vào tù, đi bộ lên kinh, mặc áo tang cho Phó đại nhân. Nghe nói phía sau còn có rất nhiều người nữa cũng đang lên kinh... Nếu không nghĩ cách ngăn chặn, sợ sẽ có bạo loạn mất."

Mặt mày Vương các lão sa sầm.

"Còn bên Quảng Đông, Chiết Giang nữa, thương nhân trên biển liên hợp lại với nhau, đi lên phía bắc bằng đường thủy, vào kinh kêu oan cho Phó đại nhân, đã bị người của Vệ Sở cản lại."

"Thủ lĩnh giặc cỏ Miêu Bát Cân được Phó đại nhân khuyên hàng, lần này có công bảo vệ kinh thành, được phong chức thiên hộ. Hắn tình nguyện chết thay cho Phó đại nhân. Dân chúng khu vực Kinh Tương chỉ tin tưởng Miêu Bát Cân và Phó đại nhân, nhất định phải có sự có
mặt của Phó đại nhân mới có thể khuyên những người dân này đi về."

Trong tửu lâu, đám quan viên đều trở nên trầm mặc.

Làm việc vì người dân, nói thì rất dễ nhưng làm thì thật sự quá khó. Lúc còn trẻ, bọn họ cũng từng hưng phấn kích động vì lòng biết ơn của dân chúng, nhưng chức quan càng lớn, họ càng trở nên thờ ơ, lãnh đạm. Trong mắt bọn họ, từ con dân, dân chúng đã từ từ trở thành một đám người đại diện cho thuế má. Nhưng hiện giờ, chứng kiến vô số người tự đến đây cầu xin cho Phó Vân Anh,
nguyện hy sinh vì nàng... bọn họ tự nhiên lại cảm thấy cảm động.

...

Uông Mân vào cung, cầu kiến Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng đang đánh chủy hoàn với đám nội quan, mặc đồ chơi bóng, đội mũ sa, cười tươi roi rói. Hắn tươi cười vẫy tay bảo Uông Mân tới gần chỗ mình.

Uông Mân đi tới, "Hoàng thượng, lưu dân Kinh Tương vào kinh, dâng vạn dân thư để cầu xin cho Phó Vân Anh, không thể giết người này được!"

Chu Hòa Sưởng cầm gậy đánh bóng trong tay, nhẹ nhàng gạt một cái, quả bóng lăn từ từ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào quả bóng tròn trước mắt.

Tạch một tiếng, quả bóng rơi vào lỗ. Đám nội quan đồng loạt hoan hô, trầm trồ khen ngợi, lời khen vang lên khắp nơi.

Chu Hòa Sưởng cười ha hả, bỏ gậy đánh bóng xuống, quay sang Uông Mân vẫn đang chờ bên cạnh, nói: "Thế thì không giết."

Uông Mân không còn gì để nói, im lặng trong chốc lát, nghĩ ngợi rồi nhân lúc Chu Hòa Sưởng đang vui, ông ta mỉm cười hỏi: "Gần đây Hoàng thượng rất hay cười, phải chăng sắp có chuyện vui?"

Chu Hòa Sưởng gật đầu, cười lộ cả răng, "Đúng rồi, trẫm đã nghĩ chỉ, định cuối tháng nạp phi."

Uông Mân giật mình, "Hoàng thượng, phi tử ngài định sắc phong chẳng lẽ chính là Phó Vân Anh sao?"

Chu Hòa Sưởng không đáp, nhận nước mà nội quan dâng lên, uống mấy ngụm. Uông Mân toát mồ hôi.

Một lúc lâu sau, Chu Hòa Sưởng mới cười nói, "Đây là việc nhà của Trẫm."

Tuy không trả lời trực tiếp nhưng sự ám chỉ này đã rất rõ ràng. Không chỉ ám chỉ thôi đâu, còn có cảnh cáo và uy hiếp, tuy Phó Vân Anh bị hạch tội nhưng Hoàng thượng muốn cưới nàng, dù văn võ bá quan có phản đối đi chăng nữa, Hoàng thượng vẫn sẽ không dao động!

Quả nhiên Hoàng thượng định sắc phong Phó Vân Anh làm quý phi thật!

Người này đã từng là phiên vương, giờ lại là Thiên tử. Làm gì có ai có thể ngăn cản Thiên tử cưới người phụ nữ mà ngài ấy muốn cơ chứ.

Uông Mân lo lắng sốt ruột. Sau khi ra khỏi cung, ông ta tới thẳng phủ của Vương các lão, báo tin này cho ông ta.

Lòng mọi người nóng như lửa đốt, bọn họ đã đắc tội với Phó Vân Anh, vậy nếu Phó Vân Anh lên làm quý phi, triều đình ắt không yên ổn nổi một ngày!

Có người thì thào một câu, "Chẳng thà để Phó Vân Anh làm tuần phủ còn hơn!"

Mọi người nhìn nhau im lặng.

...

Địa lao,

Do ở dưới lòng đất, từ năm này qua năm khác, địa lao lúc nào cũng âm u ẩm ướt, dù có đốt đồng loạt mười mấy ngọn nến, chiếu sáng quang như ban ngày thì cũng là ban ngày của một ngày ảm đạm.

Ngục tốt đi dẫn đường phía trước. Người đàn ông tuấn tú mặc áo bào đỏ thẫm đi từng bước một vào phía trong.

Ngục tốt cúi đầu khom lưng, "Các lão, ngài đi chậm một chút, chú ý dưới chân."

Người đàn ông không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt. Dưới ánh nến, khuôn mặt như tranh vẽ dường như trở nên hiền hòa hơn một chút. Lúc đi, ống tay áo hơi phất lên.

Họ nhanh chóng bước tới gian trong cùng, ngục tốt dừng lại, mở xiềng xích bên ngoài ra, "Phó đại nhân ở bên trong ạ."

Nghe thấy tiếng nói chuyện, người bên trong quay đầu lại. Nhìn thấy người vừa tới, nàng giật mình.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, trên mặt đầy vẻ kìm nén, đuổi ngục tốt nịnh nọt đi, nhấc chân bước vào buồng giam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp