Tác giả Thủy Hóa Bối viết truyện ngôn tình đôi chỗ màu mè
và trừu tượng với khá nhiều từ hoa mỹ. Nhưng tác giả xây dựng nhân vật rất đời, rất bụi, đôi khi tưởng như thấy điểm
chung của mình trong mỗi nhân vật, nhất là những điểm đáng ghét ^^; đặc
biệt cú plot và quan điểm của bạn ấy càng làm mình rung rinh, cả phong
cách cũng lãng mạn theo một kiểu riêng của người trẻ rất Tây với đầy lý
tưởng (hoặc nổi loạn) và hoài bão.
Sơn Thủy Nhất Trình có bầu không khí
trầm, ngột ngạt, một thứ gì khiến người ta bị che đi mọi cảm xúc. Xuyên
suốt câu chuyện, nhiều lúc cảm tưởng thực sự khó chịu, ngỡ bực bội không đọc nổi nhưng vẫn có cái gì thôi thúc mình tiếp tục, hẳn vì đoán chắc
tác giả sẽ không để mình ngột đến cuối cùng. Quả là thế, một kết thúc
đẹp thực sự. Dẫu có hơi gượng, khúc vĩ thanh vẫn đủ khiến nó trở lại
thật đẹp.