Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 620: Long tên điên


2 năm

trướctiếp

Đái Vân Nhi vừa vào cửa, liền nhìn đông nhìn tây tìm kiếm cái gì, ánh mắt của nàng rơi trên người Đường Vũ Lân, sau đó liền nở nụ cười.

Không thể không nói, vị công chúa này trời sinh cực đẹp, nụ cười giống như trăm hoa đua nở. Nhưng không biết vì cái gì, chứng kiến nụ cười của nàng, Đường Vũ Lân thấy sau lưng lạnh cả người.

Lướt qua những người khác, Đái Vân Nhi chạy lên phía trước, kéo tay áo tên đầu trọc đi phía trước nhất. Tên đầu trọc quay đầu nhìn nàng, khí tức lạnh thấu xương lập tức thu liễm, cúi đầu, nghe Đái Vân Nhi nói nhỏ vài câu gì đó.

Sau đó vị này liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hướng Đường Vũ Lân.

Đôi mắt của hắn chớp mắt biến thành màu đỏ sậm, trong tích tắc biến hoá, toàn bộ không khí trong khu vực chờ đều trở nên cuồng bạo. Rất nhiều người xung quanh theo bản năng lui về phía sau, mặt không khỏi toát lên sự hoảng sợ.


Sau đó, tên đầu trọc sải bước về phía Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân nhãn thần ngưng tụ, nhưng không mảy may lùi lại. Hắn là đội trưởng đội đại biểu Sử Lai Khắc, lúc này sao có thể yếu thế?

Hai con ngươi tên đầu trọc biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ có hào quang bắn ra, hắn bước vài bước đã đến trước mặt Đường Vũ Lân.

"Nghe nói ngươi khi dễ Vân Nhi muội?" Khác với dáng người hùng tráng, thanh âm của hắn trầm thấp, cũng không đặc biệt, nhưng lại có khí thế không giận mà uy, lực áp bách cường đại tự nhiên sinh ra.

Đường Vũ Lân cười nhạt một tiếng, "Từ khi dễ này có rất nhiều nghĩa, không biết ngươi nói đến là loại nào?"

"Ta là Long Dược, mọi người cùng gọi ta là Long tên điên. Rất vui được gặp mặt." Tên đầu trọc vươn bàn tay to của hắn hướng tới Đường Vũ Lân.


Làn da trên tay hắn vậy mà cũng có chút đỏ tái, bàn tay rất lớn, to như cái quạt.

Đường Vũ Lân cười nhạt một tiếng, cùng hắn nắm tay, "Đấu La Đại Lục, học viện Sử Lai Khắc, Đường Vũ Lân!", giới thiệu đơn giản.

Hai bàn tay to giữ lại cùng một chỗ, trong chốc lát tất cả mọi người đều cảm thấy tia lửa văng khắp nơi.

Đái Vân Nhi trong mắt hiện lên cảm giác thoả mãn mãnh liệt, hừ! Khốn khiếp, dám cùng Long đại ca nắm tay, chết chắc rồi, ngươi nhất định phải chết!

Nhưng mà, ngoài dự đoán của mỗi người, hai cánh tay kia đều không có chút sứt mẻ.

Trên bàn tay Long Dược, màu đỏ sậm rõ ràng sâu thêm, mà tay Đường Vũ Lân biến thành màu vàng nhạt. Hai người đều làm cho người khác có cảm giác trầm ổn như núi.

Long Dược mãnh liệt ngẩng đầu, hung hăng nhìn chăm chú Đường Vũ Lân. Trong mắt, màu đỏ sậm tựa như vòng xoáy thâm sâu.


Con mắt Đường Vũ Lân cũng thay đổi, chớp mắt biến thành một đôi mắt màu vàng kim, kim quang bắn ra bốn phía, đối mặt với đôi mắt đỏ sậm của Long Dược, mảy may không nhường.

Trọn vẹn giằng co mười mấy giây, cánh tay hai người đều có chút lắc lư, nhưng không có ai xuất hiện biến hoá rõ ràng.

"Tốt rồi Long huynh. Đi tới đây đi." Đái Nguyệt Viêm đi lên phía trước, trầm giọng nói.

Long Dược cùng Đường Vũ Lân đồng thời buông tay, Đường Vũ Lân mặt không biểu tình, nhưng Long Dược lại hiện lên một vòng điên cuồng trong đáy mắt, "Ha ha, rất tốt. Rất lâu rồi không có gặp được một đối thủ tốt như vậy, đáng tiếc ngươi niên kỉ quá nhỏ, nếu ngươi cùng tuổi với ta thì tốt biết bao! Ha ha, ha ha ha ha!" Trong tiếng cười điên dại, Long Dược rời đi. Đái Nguyệt Viêm kéo Đái Vân Nhi, đi theo phía sau.

Đường Vũ Lân vắt chéo tay phải sau lưng, có vài phần cảm giác như đang đứng chắp tay. Nhưng mà, chỉ có đồng bạn bên cạnh mới nhìn thấy, tay phải Đường Vũ Lân có chút run rẩy.

Cái này ...

"Đội trưởng." Tạ Giải nhanh nhẹn tiến lên hai bước, bên bai Đường Vũ Lân thấp giọng kêu lên.

Đường Vũ Lân lắc đầu, không có lên tiếng.

Chỉ có hắn mới biết được, trong cuộc đọ sức vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Lực lượng của Long Dược, Đường Vũ Lân có thể nói rất ít thấy trong đời. Đây là lần đầu tiên từ khi bắt đầu đột phá phong ấn huyết mạch Kim Long Vương hắn phải chịu thiệt.

Bàn tay Long Dược truyền đến lực lượng thật lớn, Đường Vũ Lân mặt ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế đã toàn lực ứng phó. Trên tay hắn chỉ có thể tách ra kim quang, ngay cả Kim Long Trảo cũng không phóng thích ra. Không phải hắn không muốn phóng thích mà là đang bị đối phương áp chế, không cách nào làm bàn tay mình biến hình.

Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, hắn làm sao có thể không hoảng sợ? Thực lực của vị đội trưởng này chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung. Kinh khủng hơn là sự điên cuồng trong mắt đối phương. Đó không phải là điên cuồng mù quáng, hắn cực kì tỉnh táo, điên cuồng là chiến ý chứ không phải bản tính.

Đối thủ đáng sợ như vậy, Đường Vũ Lân là lần đầu gặp phải.

Rất rõ ràng, Long Dược cũng cảm giác được Đường Vũ Lân cùng tu vi của mình có sự chênh lệch, cho nên hắn mới nói câu kia.

Theo như lời hắn nói, nếu cho Đường Vũ Lân bốn, năm năm nữa, song phương tuổi không chênh lệch lắm mà nói, nói không chừng hết thảy đều là sự thực. Nhưng hiện tại ...

Tay Cổ Nguyệt nhẹ nhàng ấn trên tay phải Đường Vũ Lân, năng lượng nhu hoà chậm rãi rót vào. Tay phải Đường Vũ Lân dường như ngâm trong dòng nước ấm, đau nhức kịch liệt như bị bóp nát lập tức được hoá giải nhiều.
Đái Vân Nhi đuổi theo Long Dược, "Tên điên ca ca, ngươi sao lại tha cho hắn? Chẳng lẽ lực lượng của ngươi vẫn không thể cho hắn chút giáo huấn sao?"

Long Dược ha ha cười một tiếng, sờ đầu Đái Vân Nhi, "Nha đầu ngốc, từ từ chơi mới thú vị, giáo huấn như vậy đã đầy đủ rồi. Bất quá, lực lượng của hắn cũng ngoài dự liệu của ta. Lúc ta bằng tuổi hắn cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng hiện tại, hắn còn quá trẻ, loại sự tình khi dễ người trẻ này, như vậy là được rồi. Đợi khi thi đấu bắt đầu, trên sân khấu gặp bọn hắn, ta tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó, ca ca mang theo ngươi để ngươi hả giận."

"Một lời đã định." Đái Vân Nhi duỗi ngón tay út về phía Long Dược.

Long Dược cùng nàng ngoắc tay, "Được rồi, được rồi. Tên điên ca ca đáp ứng ngươi." Lần nữa cưng chiều vuốt đầu nàng.

Đái Vân Nhi bất mãn nói: "Không được bóp đầu ta, tóc đều xù cả rồi!" Ngoài miệng tuy rằng nói vậy nhưng nàng không có thực sự phản đối.

Tạ Giải đi ra ngoài dạo một vòng, lúc hắn trở lại cũng mang một ít thông tin về Long tên điên.

"Nghìn năm xuất thế kỳ tài?" Lúc mọi người Sử Lai Khắc nghe được đánh giá, biểu lộ trên mặt có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, họ nói như vậy. Nghe nói tên Long Dược này, mười tuổi tiến vào học viện quái vật, tu vi cũng đã đạt Tam hoàn, trời sinh Thần lực. Lúc mười sáu tuổi đánh bại tất cả học viên học viện quái vật, trở thành thủ lĩnh của Thất đại Thiên Vương. Hơn nữa danh xứng với thực. Về sau hắn rất ít xuất hiện ở bên ngoài, cũng không biết rõ thực lực chân chính của hắn. Nhưng từ tu vi kia, ít nhất cũng là Nhất tự Đấu Khải Sư. Chúng ta gặp được đối thủ lớn rồi."
"Binh tới tướng đỡ!" Hứa Tiểu Ngôn nói.

"Nước tới đất chặn!" Nhạc Chính Vũ nhanh chóng tiếp lời.

Tạ Giải nhìn về phía bọn hắn, "Hai người các ngươi càng ngày càng ăn ý nha!"

Nhạc Chính Vũ nói: "Chúng ta toàn lực ứng phó là được. Kém nhau mấy tuổi, bọn hắn tính là có thể thắng chúng ta, cũng không coi vào đâu."

Đường Vũ Lân không có lên tiếng, nhưng người quen thuộc với hắn sẽ thấy trong đôi mắt hoả diễm đang thiêu đốt mãnh liệt. Đây là cảm giác chiến ý của Đường Vũ Lân bị áp bách phóng ra.

Nghìn năm xuất thế kỳ tài, vậy thì thế nào?

"Nhìn kìa, bọn hắn ra sân." Từ Lạp Trí đột nhiên nói.

Mọi người ánh mắt chuyển đến màn ảnh khu vực chờ trên vách tường, quả nhiên, vòng đoàn chiến thứ nhất, đại biểu học viện quái vật ra sân.

Nhưng bảy người lên sân đấu lại không có vị Long tên điên kia. Hắn chẳng qua đứng ở dưới, hương vị điên cuồng đã biến mất. Nhưng hắn đứng ở nơi đó, như cũ làm cho người khác có cảm giác giống như Định Hải Thần Châm vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp