Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 176: Biểu hiện giả dối


...

trướctiếp

Edit: Phạmnhi

  

Cảnh Vân Chiêu không có tâm tư xen vào việc của người khác, nhưng bởi vì  Cam Tùng Bách và nhà họ Hạng biết nhau từ trước, cho nên lúc này sắc mặt có chút nặng nề.

"Liền tính ta cứu bà cụ, bà cũng sẽ không có ân tất báo, không chuẩn còn có thể giày vò ngươi tệ hại hơn, nếu không như vậy đi, ngươi dẫn ta đi xem xem mẹ ngươi." Cam Tùng Bách suy nghĩ một chút, nói.

"Nếu như ngài có thể nguyện ý đi một chuyến vậy còn không gì tốt hơn, chỉ là. . . . . . Tần Chí Học căn bản không để tôi rời khỏi huyện Hoa Ninh, hắn lấy danh nghĩa người thân bệnh nhân cự tuyệt tất cả người ngoài thăm, tôi căn bản không gặp được mẹ tôi." Hạng Cẩn cũng có chút gấp gáp.

Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, đối với Hạng Cẩn có chút ý định.

Trước mắt công ty đang cần người, công nhân viên bình thường muốn chiêu mộ được rất đơn giản, nhưng là có năng lực cũng rất ít, nếu như theo lời Hạng Cẩn nói không giả, vậy nếu như chiêu mộ cô dưới trướng, là một chọn lựa không tồi.

Chỉ là còn không xác định được cô có có năng lực hay không, Cảnh Vân Chiêu sẽ không đem chuyện của công ty nói ra trước.

Hạng Cẩn vừa nói như thế, Cam Tùng Bách cũng không còn biện pháp, đang bất bình ảm đạm, Hạng Cẩn thở dài một cái: "Ba tôi trước kia thích nghiên cứu đồ cổ, vì vậy còn biết vị Đường tổng ở Ninh thị, hơn nữa quan hệ rất tốt, chỉ là tôi chưa từng thấy qua Đường tổng, cũng không có phương thức liên lạc của ông ấy. . . . . ."

Nếu như cô có thể liên lạc với người nhà họ Đường, nhất định sẽ thử một lần, dù là cuối cùng nhà họ Đường thỉnh cầu của cô .

Cô nhớ trước kia cha luôn thích đi nhà họ Đường quan sát những thứ tốt đẹp đó, sau khi trở về sống động nói cho cô biết, chỉ là nhà họ Hạng bọn họ không phải là công ty lớn, tài lực cũng so không được với nhà họ Đường, cha cô đi đến nhà họ Đường là bị nghiện.

Cảnh Vân Chiêu khóe miệng rụt rụt, thật là không khéo không thành sách.

"Ngươi nói là ông cụ Đường Lâm?" Cảnh Vân Chiêu nói một câu.

"Không sai." Hạng Cẩn sửng sốt.

Cảnh Vân Chiêu thở ra một hơi: "Tôi có thể cho cô số điện thoại, chẳng qua tôi cũng không xác định được ông có giúp cô hay không, dù sao đã nhiều năm như vậy, có thể hay không nhớ đến cô hay không."

Số điện thoại tư nhân của ông cụ Đường có thể dễ lấy như vậy? Nếu không Hạng Cẩn cũng sẽ không có biện pháp gì cho đến bây giờ.

Bị Cảnh Vân Chiêu vừa nói như thế, Hạng Cẩn cả người sửng sốt, không biết là thật hay giả.

Ngay cả Cam Tùng Bách cũng kinh ngạc nhìn cô một cái, có chút không rõ, nha đầu này lúc nào thì biết nhân vật số một của Ninh thị? Hơn nữa vẫn còn có phương thức liên lạc!?

"Thật, có thật không?" Trái tim Hạng Cẩn như muốn ngưng đập.

"Nếu không tôi đưa điện thoại di động  cho cô, bây giờ cô gọi đi. Chẳng qua tôi có một yêu cầu." Cảnh Vân Chiêu dừng một chút, nói tiếp: "Nếu như ông cụ Đường lão chịu giúp cô, sau khi cô giải quyết tốt chuyện nhà, đi tìm người này, nếu như hắn tán thành cô...cô chỉ cần ở lại công ty của hắn làm công, có thể không?"

Cảnh Vân Chiêu móc ra danh thiếp, phía trên là phương thức liên lạc của Bạch Du An.

Thái độ của Cảnh Vân Chiêu có chút quỷ dị, làm hai người không hiểu rõ.

Chỉ là Hạng Cẩn phản ứng coi như nhanh, lúc này liên quan đến mẹ của cô, lập tức gật đầu một cái, một giây kế tiếp, Cảnh Vân Chiêu đưa điện thoại cho nàng.

Ông cụ Đường lúc này đang ở nhà nhàn nhã uống trà chiều, một cú điện thoại gọi tới, nhìn thấy phía trên là tên Cảnh Vân Chiêu, tâm tình không khỏi vui vẻ mấy phần, chỉ là nghe điện thoại, cũng là giọng nữ xa lạ.

Nghe kỹ lại, sắc mặt có chút khó coi.

Có thể làm cho ông gọi là bạn bè cũng không có nhiều người, mà ông cụ Hạng chính là một trong số đó, mặc dù qua nhiều năm, nhưng trước kia giao tình cũng còn để ở trong lòng, sau khi ông cụ Hạng chết ông vốn định chăm sóc nhà họ Hạng một chút, nhưng tra xét một chút, phát hiện chồng của Hạng Cẩn không tệ, lúc này mới buông tay không để ý, kết quả thì ra đều là giả tượng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp