Giày Thủy Tinh Của Lọ Lem

Chương 4: Bắt Đầu Những Rắc Rối


...

trướctiếp

Sáng hôm sau

Mọi việc vẫn như hôm qua, vẫn ngủ, vẫn ăn, vẫn chiến tranh với hắn, chỉ khác có một điều là hôm nay tự dưng có một mảnh giấy gửi cho nó với nội dung là hẹn gặp nó trên sân thượng sau giờ học. Nó cũng ngạc nhiên lắm vì trong trường này nó đâu có quen ai, thế nhưng hết giờ nó vẫn lân sân thượng để xem rốt cuộc là ai đã hẹn nó.

Lên tới nơi nhìn quanh không thấy ai cả, nghĩ là đứa nào đó chơi nó, định quay lưng bước đi thì một giọng nữ vang lên:

- Tao chờ mày nãy giờ đấy, con nhỏ đáng ghét!

Nó quay lại nhìn, thì ra là Thanh Nhung cùng với 5,6 đứa con gái khác, con nhỏ này từ hôm qua đã ghét nó ra mặt, bằng chứng là con nhỏ này luôn nhìn nó với ánh mắt tóe lửa mọi lúc mọi nơi, mặc dù nó mới vào học có 2 ngày.(#_#)

- Tôi đâu có quen cô, sao lại hẹn tôi lên đây?- Nó lạnh lùng hỏi.

- Sao lại hẹn mày à? Để dạy cho mày 1 bài học, muốn yên thân thì khôn hồn tránh xa Thiên Phong ra!- Thanh Nhung hùng hổ nói.

- Thiên Phong? Thì ra là vì tên đó mà các cô định “cho tôi 1 bài học” sao? Mấy người cũng rảnh thiệt đó.- nó khinh khinh đáp.

- Đừng có nói nhiều, rốt cuộc thì mày có tránh xa anh Phong ra không?

- Không thì mấy người định làm gì tôi?!

- Tụi bây, cho nó 1 trận!!!

Thanh Nhung vừa dứt lời thì mấy đứa con gái kia bắt đầu nhào vào nó. Nhưng mà nó cũng đâu có vừa, hồi xưa nó cũng là đứa đánh nhau có hạng nên trong lớp đứa nào cũng sợ nó, bây giờ thì mấy con nhỏ này lại chẳng là gì đối với nó cả. Chỉ cần vài chiêu là nó đủ hạ mấy con nhỏ này rồi, nhưng mà chẳng may lại bị 1 con nhỏ đá 1 cái vào tay đau điếng, nó hạ luôn con này rồi hướng về phía Thanh Nhung lạnh lùng:

- Đừng có đụng vào tôi, nếu không lần sau sẽ đến lượt cô.

Lạnh lùng bước đi. Vừa đi nó vừa nghĩ về câu nói của mình lúc nãy “ Không thì mấy người định làm gì tôi?”. Sao nó lại nói như vậy, thật ra thì nó cũng chẳng yêu thích gì tên đó, nhìn mặt là hết muốn thương rồi (đẹp trai vậy mà…), chỉ là lúc nãy muốn chọc tức mấy con nhỏ đó thôi. Đúng là mấy đứa rảnh hơi.

Nó chỉnh lại quần áo rồi đi bộ về nhà, hít thở bầu không khí….không được trong lành cho lắm mà không biết có 1 ánh mắt đang dõi theo lo lắng cho cái tay lúc nãy chịu một cú đá của nó.

Về đến nhà, Mạnh Long lại nhảy xổ vào phòng nó hỏi han:

- Sao chị về trễ vậy? Chị đi đâu vậy? CHỊ!

Thấy nó không nói gì Mạnh Long lớn tiếng kêu nó. Nó nhìn Mạnh Long rồi lạnh lùng:

- Đi ra ngoài và gõ cửa!

Chẳng là Mạnh Long có tật là cứ nhảy vào phòng nó mà không bao giờ chịu gõ cửa, nó đã nhắc bao nhiêu lần rồi mà vẫn không sửa được. Hôm nay đã sẵn bực mình vì tên Thiên Phong chọc tức nó rồi chuyện con nhỏ Thanh Nhung gây sự, bây giờ lại thêm thằng nhóc Mạnh Long nhiều chuyện này nữa. Đầu nó rối tung cả lên.

Mạnh Long thấy nó làm mặt lạnh vậy thì không dám hỏi nữa và đi ra ngoài mặc dù trong lòng còn cả mớ thắc mắc.

Thấy Mạnh Long đi ra ngoài, nó mệt mỏi thả mình xuống giường ngủ thiếp đi.

Hôm sau, đang giờ học mà nó cứ cảm thấy nhột nhột, quay qua thì thấy hắn đang nhìn nó chằm chằm với khuôn mặt lạnh băng. Khó chịu, nó nhìn hắn khó hiểu rồi buông một câu vu vơ với âm lượng đủ cho hắn nghe:

- Hôm nay tự nhiên lại xuất hiện 1 con ếch cứ mở to mắt nhìn người khác, lạ thật?!

Nghe thấy câu nói đó, hắn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Thật ra thì hắn đang thắc mắc tại sao người nó mảnh khảnh vậy mà có thể hạ được mấy con nhỏ kia, ngoài ra thì hắn còn đang cố nhìn xem cái tay của nó có bị gì không sau vụ hôm qua.( Lo lắng í mà).

Lí do mà hắn biết chuyện này cũng đơn giản thôi, lâu nay học cách “ sống chung với lũ” nên hắn dễ dàng nhận ra ánh mắt ghen ghét của Thanh Nhung nhìn nó. Hôm qua lại thấy nó nhận được mảnh giấy kia nên hắn đoán ra và đi theo nó, thấy nó bị bọn kia bao vây hắn định ra cản lại nhưng thấy nó xử lí được nên thôi, nhưng khi thấy nó bị con nhỏ kia đá một cú, hắn định hôm nay sẽ gặp bọn kia để cảnh cáo nhưng sợ lại gây thêm phiền phức cho nó nên thôi, tạm tha cho mấy con nhỏ đó.

Nó thì thấy hắn quê vậy thì hả dạ lắm, suy cho cùng thì rắc rối mà nó gặp phải cũng do hắn mà ra cả. Đúng là tên sao chổi mà!

……

Hai tuần trôi qua, nó và hắn lâu lâu lại chiến tranh, con nhỏ Thanh Nhung cũng không thấy động tĩnh gì nên nó nghĩ chắc là biết sợ rồi nên không dám gây chuyện nữa. ( tự tin quá xá).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp