Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 178: Sổ tiết kiệm


...

trướctiếp

Trần Hán Thăng cầm lấy bánh mì, đánh giá sơ qua: "Cái này trả tiền rồi sao?"

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng "ừ" một tiếng.

Trần Hán Thăng gật đầu, nhìn cái bánh mì rắc chút vừng, sau đó dùng sức vỗ một cái, "bộp" một tiếng. Gói bánh mì đang căng phồng bỗng xìu lại.

Thật ra, lúc này mới nhìn ra được hình dáng thật sự của chiếc bánh mì, cái ban đầu nhìn được phần lớn là không khí. Thẩm Ấu Sở cao khoảng 1m7, ăn cái này sao mà no được, có khi làm việc trong tình trạng đói bụng không chừng.

Nhưng Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ sao đoán được suy nghĩ của Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ còn tức giận nói: "Trần Hán Thăng, cậu thật quá xấu rồi."

Trần Hán Thăng cười cười, đưa lại chiếc bánh vừa rồi cho Thẩm Ấu Sở: "Mình không ăn, trả lại cho cậu."

"A?"

Thẩm Ấu Sở tủi thân nhìn Trần Hán Thăng, đã không ăn sao con đập bẹp bánh mì của người ta, cái bánh ban đầu nhìn đáng yêu thế mà nỡ lòng nào. Cô bé xìu mặt nhận lấy, sau đó dùng ngón tay dài đẹp của mình vuốt vuốt, cố gắng cho chiếc bánh trở về như cũ.

Cô thật vất vả mới khiến cái bánh nhìn ra dáng chút, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ. Cô phát hiện ra Trần Hán Thăng vẫn đang nhìn mình, nên quan tâm hỏi: "Cậu không ăn sao?"

Hồ Lâm Ngữ không thể nhìn nổi nữa rồi: "Trần Hán Thăng, đây là Thẩm Ấu Sở, cô ấy dù có ốm cũng cố gắng đểu cậu không phải buồn. Cậu thì sao? Cậu có thể nhẫn tâm bắt nạt cô ấy vậy à?"

"Không phải bắt nạt, chỉ là thói quen đùa chút thôi."

Trần Hán Thăng không ngờ Hồ Lâm Ngữ tình cảm dạt dào như vậy. Hắn cười, cướp đi số bánh mì còn lại trong tay Thẩm Ấu Sở một miếng ăn hết, thuận tiện cầm lấy bình nước khoáng tu một hơi.

"Được rồi, mình đã ăn xong bữa trưa. Hiện giờ bồi thường cho các cậu."

Trần Hán Thăng lấy từ trên kệ hàng xuống, nghiêm túc lựa chọn nào là bánh mì nhân, bánh mì bơ, còn có cả bánh quy nữa. Thẩm Ấu Sở bám theo phía sau, không ngừng nói: "Đừng có mua, đừng có mua nữa..."

Trần Hán Thăng không để ý, đi thẳng tới quầy tính tiền. Hắn đư tay túm lấy chiếc má bóng loáng của Thẩm Ấu Sở, nhẹ nhàng lắc lắc: "Nhớ đừng có để sút cân."

Hồ Lâm Ngữ đứng bên, tức giận bất bình lên tiếng: "Vì sao cô ấy cậu còn không biết sao? Hiện giờ còn giả làm người tốt, Thẩm Ấu Sở chiều cậu quá cậu sinh hư rồi, chứ phải tôi, tôi đá cho một phát bay đi rồi."

Trần Hán Thăng nhủ thầm, Hồ Lâm Ngữ cô thì biết cái gì. Thời gian Thẩm Ấu Sở tiếp xúc mình càng nhiều, áp lực sẽ càng lớn. Chuyện hiểu lầm kia chính là một lần nhắc nhở, nếu mình không thay đổi hoàn cảnh sống nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng hắn nhận ra mức độ quan tâm của cô với Thẩm Ấu Sở nên không thèm chấp, bởi vậy chuẩn bị lái xe rời đi.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Không ngờ, Hồ Lâm Ngữ càng nói càng tức, thế mà ngăn trước mặt hắn: "Cậu kiếm được tiền, không những thế còn mua được xem. Còn Ấu Sở thì sao? Cô ấy chuẩn bị xin đi làm thêm ở thư viện nữa kìa."

Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Cô ấy không thiếu tiền mà? Số tiền mình đưa cho cô ấy có thể thoải mái sống tốt năm hai cơ mà?"

"Lâm Ngữ, chúng ta đi làm việc thôi."

Thẩm Ấu Sở không muốn Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói về vấn đề này.

Không ngờ, Tràn Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ đồng thanh nói: "Chờ một chút."

Trần Hán Thăng muốn biết tình hình thực tế, còn Hồ Lâm Ngữ lại muốn nói ra.

Hồ Lâm Ngữ khinh bỉ nhìn Trần Hán Thăng: "Cậu cho rằng cậu trả lương vậy thì sao? Cậu hiểu cô ấy dùng nhiều hay ít? Hiểu cô ấy dùng số tiền này thế nào sao?"

Trần Hán Thăng sao biết sự việc lại nhiều thế, hắn sao có thời gian chú ý những điều nhỏ thế này, nên lắc đầu trả lời: "Không biết."

"Hừ."

Hồ Lâm Ngữ hừ một tiếng, quay qua nói với Thẩm Ấu Sở: "Cô gái ngốc này, nếu như không nói lời thật lòng, cậu còn nghĩ trên đời này có người con trai hoàn hảo phải không? Có người sử lý mọi việc luôn vẹn toàn phải không?"

Trần Hán Thăng dường như nhận ra điều gì, tiến lại hỏi: "Những số tiền kia cậu dùng làm gì?"

Thẩm Ấu Sở cúi đầu, nhìn vào mũi giày đã bạc phếc của mình, nhỏ giọng trả lời: "Gửi cho bà nội cùng em gái một chút, còn bao nhiêu đều giữ lại."

"Còn bao nhiêu?"

Trần Hán Thăng nắm lấy điểm quan trọng, nghiêm mặt hỏi.

Thẩm Ấu Sở sợ nhất dáng vẻ hiện tại của Trần Hán Thăng, lập tức trả lời: "7237 tệ lẻ 5."

"Nhiều như vậy?"

Ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng không ngờ, Thẩm Ấu Sở tại căn cứ 101 làm hơn nửa năm, lúc ấy tiền lương của cô vào khoảng 1000 tệ, thỉnh thoảng hơn một chút. Bởi vì Trần Hán Thăng nghĩ, tiền ở chỗ mình hay cô ấy thì có khác gì nhau.

Hắn hiện tại cũng nghĩ vậy.

Trần Hán Thăng nghĩ Thẩm Ấu Sở sẽ gửi toàn bộ số tiền này về quê, không ngờ cô đều cất đi.

"Ấu Sở, cậu đưa số tiền cất giữ lấy ra."

Hồ Lâm Ngữ nói.

Thẩm Ấu Sở không phải rất tự nguyện, mãi cho đến khi Trần Hán Thăng gật đầu nói: "Cậu lấy ra mình nhìn xem."

Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới chạy về phòng ký túc lấy quyển sổ tiết kiệm, trong lúc nhất thời Hồ Lâm Ngữ cùng Trần Hán Thăng đứng yên lặng tại chỗ.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng dựa lưng vào xe, nhẹ nhàng rút một điếu thuốc ra hút: "Cám ơn cậu."

"Vì sao phải cám ơn tôi?"

Hồ Lâm Ngữ cảm thấy không kịp thích ứng: "Cậu đừng cảm ơn tôi, mà nên suy nghĩ nên đối xử tốt với Ấu Sở đi."

Trần Hán Thăng không lên tiếng, chỉ đứng đó hút thuốc. Một lát sau, Thẩm Ấu Sở đi tới, tay cầm theo quyển sổ tiết kiệm màu đỏ.

Trần Hán Thăng cầm lấy, mở ra tìm đến cột số liệu tiết kiệm: "7237. 5 tệ."

"Trừ việc gửi cho bà nội, cậu đều chưa dùng qua số tiền này?"

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở cũng nhìn lại Trần Hán Thăng, xoa xoa miệng không nói lời này.

"Sổ tiết kiệm này."

Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói: "Lúc ấy, do hiểu lầm từ bênh viện. Ấu Sở dự định trước khi rời trường học để tôi chuyển nó lại cho cậu. Cậu nhìn tên quyển sổ sẽ hiểu rõ mọi thứ."

Trần Hán Thăng tìm kiếm tên của chủ sở hữu quyển sổ, ghi rất rõ ràng "Trần Hán Thăng".

"Cô ấy cầm theo thẻ căn cước của cậu đăng ký. Mỗi lần được phát lương, cô ấy dành ra một chút gửi cho bà nội, số còn lại đều gửi vào đây."

"Trần Hán Thăng, cậu tự nhận mình cái gì cũng làm được sao?"

"Với dáng vẻ Ấu Sở, sau này sẽ không có ai theo đuổi cô ấy sao?"

"Hay cậu cảm thấy, Ấu Sở rời xa cậu sẽ không sống nổi?"

...

Trần Hán Thăng nghe Hồ Lâm Ngữ mắng chửi, mà không phản bác lại câu nào, chỉ có Thẩm Ấu Sở ở bên không ngừng khuyên bảo.

Mãi đến khi Hồ Lâm Ngữ dừng lại, Trần Hán Thăng mới mở miệng nói: "Nếu quyển sổ này đứng tên mình, thì mình sẽ giữ lấy. Cậu không ý kiến gì chứ?"

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, sao cô có thể ý kiến được chứ.

Hồ Lâm Ngữ còn muốn trừng mắt nói chuyện, Trần Hán Thăng lại tiếp tục nói Thẩm Ấu Sở: "Vừa rồi cậu quay về ký túc, quên mang theo đồ ăn về. Hiện tại, cậu cầm về trước đi."

Thẩm Ấu Sở nghe lời, cầm lấy túi đồ ăn lần nữa trở về.

Sau khi Thẩm Ấu Sở rời đi, Trần Hán Thăng mới thở dài, ảo não nói: "Nếu quyển sổ này vẫn còn ở chỗ cô ấy, một phân tiền cũng không được xài."

"Cho nên cậu muốn lấy về sử dụng?"

"Mình không phải xấu xa vậy chứ?"

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Mình dùng số tiền 7000 này làm cơ sở, và bỏ vào thêm một phần, dùng nó để mở một quán trà sữa trong trường cho các người. Cũng tạo điều kiện cho các người hưởng thụ cảm giác được làm chủ."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hồ Lâm Ngữ không nghĩ tới chuyện này: "Tôi làm chủ cửa hàng trà sữa?"

"Nói một cách chính xác hơn. Cậu đảm nhiệm vị trí giám đốc."

Trần Hán Thăng sửa chữa lại: "Bà chủ là Thẩm Ấu Sở, nhưng chỉ có hai người các cậu, cho nên bà chủ cùng giám đốc không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Cậu hiểu là đóng cổ phần là được."

Hồ Lâm Ngữ không hiểu: "Nếu chúng ta làm lớn thì sao đây?"

Trần Hán Thăng cười cười: "Nếu làm lớn, vậy mình là ông chủ, Thẩm Ấu Sở là phu nhân ông chủ. Cậu vẫn là giám đốc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp