Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 14


2 năm

trướctiếp

Diệp Ý đặc biệt cho xe tới đón hai người Quý Chu.

Quý Quỳnh Vũ để Chu Ký Bắc ngồi ở cuối xe, chỗ đó ấm áp, cậu ôm cổ hắn, móng tay như có như không sượt qua cổ, Quý Quỳnh Vũ run lên, khó khăn lắm mới ổn định được.

“……” hai người cách nhau một cánh tay, tay Chu Ký Bắc vẫn vẽ vòng trong trên cổ Quý Quỳnh Vũ.

Trong nháy mắt, hô hấp của Quý Quỳnh Vũ như dính mật, mềm mà ngọt.

Nín thở khó nén dục vọng đang dâng lên trong ngườii.

Ánh mắt Chu Ký Bắc như dao dính máu, tay cầm dao, gấp gáp muốn ăn thịt người.

“Bối Bối! Ngồi xuống nào.” Quý Quỳnh Vũ quýnh không có đường lui, với tay cài dây an toàn lại cho Chu Ký Bắc, cắm vài lần vẫn cắm không vào, hai mảnh kim loại chạm vào nhau vang lên âm thanh chói tai.

“Chú Quý… Cắm, chỗ này này.” Chu Ký Bắc đè lại tay của Quý Quỳnh Vũ, lướt từ trên cánh tay hắn xuống dưới, lộn qua mười ngón tay, cầm tay Quý Quỳnh Vũ như con rối, cắm hai đầu dây an toàn khi nãy còn như bị dính lời nguyền.

“……” Quý Quỳnh Vũ hô hấp đứt đoạn, kinh hoàng rút tay, động tác lớn làm đụng tới ghế sau của tài xế.

Tài xế quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Quý Quỳnh Vũ.

Quý Quỳnh Vũ mặt lúc xanh lúc trắng, trơ mắt nhìn khiêu khích, gân xanh nổi đầy trán. Ngực phập phồng, tức giận lẫn xấu hổ trộn thành một thể, vui buồn lẫn lộn.

“Rầm!” vang lên thật lớn, cửa xe bị chấn mạnh, đem theo bí mật khó nói và cảm giác khô nóng trôi đi.

“Bác tài, đi thôi.” Quý Quỳnh Vũ lạnh giọng, nghiêng mặt che giấu những cảm xúc khác lạ đi.

Đáy mắt Chu Ký Bắc như bị đóng đinh, đau đớn bén nhọn, sức mạnh đó của Quý Quỳnh Vũ như nghiền nát toàn bộ cơ thể Chu Ký Bắc.

Dục vọng trần trụi, tham lam lưu luyến, hiện ra rõ ràng, khinh thường che dấu.

Trong lòng Chu Ký Bắc có ác ma, ác ma tại tim, cắt thịt của cậu, tất cả thịt đều là Quý Quỳnh Vũ.

Thành phố W cách đây không xa.

Một đường thuận lợi, không bị kẹt xe.

Quý Quỳnh Vũ ngồi ghế phó lái, đi đường tâm trạng không yên, từ đầu tới cuối mày vẫn nhíu chặt, nắm chặt di động trong tay.

Quý Quỳnh Vũ nhìn vào cửa, bóng dáng gương mặt Chu Ký Bắc phản chiếu trên đấy.

Cậu dựa vào cửa sổ ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hai tay ôm cơ thể, cuộn người thành một cục, chui vào một góc tối.

Quý Quỳnh Vũ nhéo lòng bàn tay khiến nó đỏ lên, mấp máy môi, răng nanh cắn lung tung trong miệng, tạo ra vài lỗ máu.

Cúi đầu, vươn tay ra tháo dây an toàn để có chỗ trở mình, phủ áo choàng lên người Chu Ký Bắc.

Áo choàng vừa dày vừa mềm, lúc đắp lên người cậu, thân thể sinh ra phản ứng hơi giật giật, Quý Quỳnh Vũ như kẻ trộm bị chủ nhà phát hiện, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Chu Ký Bắc cuộn người càng ngày càng nhỏ, nửa khuôn mặt đều vùi vào trong áo choàng, dường như ngủi được mùi thuốc lá quen thuộc, lại cuộn người một vòng, cuối cùng mới yên tĩnh lại.

Quý Quỳnh Vũ thở phào một hơi, hai vai buông lỏng, nhớ tới ánh mắt khi nãy của Chu Ký Bắc, trái tim như bị dây thừng trói chặt, không trốn nương thân.

Xe tạm dừng một lần để đổ xăng, đi thêm mấy cây số, rốt cuộc cũng tới nơi.

Diệp Ý đừng ở bên ngoài đợi, vừa thấy xe liền vung vẫy cánh tay, tài xế dừng lại, Quý Quỳnh Vũ bước xuống.

“Quỳnh Vũ!” Diệp Ý tính bay lại ôm bả vai Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ còn nhớ Chu Ký Bắc đang ở trong xe, không khí phách mà né qua một bên, vứt hai tay của Diệp Y ra chỗ khác, bước tới mở cửa sau xe.

“Bối Bối, Bối Bối, chúng ta tới rồi.” Chu Ký Bắc còn đang ngủ, một tay nắm chặt áo choàng của Quý Quỳnh Vũ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

“Ưm…” Chu Ký Bắc kéo kéo áo choàng, nhíu mày, rên lên một tiếng không kiên nhẫn khi bị phá giấc ngủ.

Quý Quỳnh Vũ cao một mét tám mấy, khom lưng như vậy hoài rất khó chịu, Chu Ký Bắc rên một tiếng rồi ngủ tiếp, mí mắt cũng không thèm mở, người phát ra âm thanh mơ hồ một cái rồi thôi, không thèm để ý tới Quý Quỳnh Vũ.

“……” Quý Quỳnh Vũ bắc đắc dĩ vô cùng, đôi tay vươn ra rồi thu lại, đầu ngón tay chạm được bả vai Chu Ký Bắc liền giống như bị điện giật mà rút trở về.

“Quỳnh Vũ, làm gì vậy?” Diệp Ý thấy Quý Quỳnh Vũ chần chừ ở đó nửa ngày trời không đứng lên, lên giọng hỏi, từ sau đi tới, đẩy Quý Quỳnh Vũ ra một bên, sau đó ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ.

Trong mắt toàn bộ đều là khinh bỉ, giống như cuồng phong bạo vũ mà phóng vào Quý Quỳnh Vũ.

Cậu ta mở tay, dự tính vươn người vào trong bế Chu Ký Bắc ra ngoài.

“Anh chưa ăn cơm à? Ký Bắc bé bỏng gầy như que củi mà cũng không bế nổi… Chậm rì rì, không nổi còn không biết mở mồm…” Diệp Ý nhắm vào Quý Quỳnh Vũ mà bùm bùm mắng như súng liên thanh, bắn Quý Quỳnh Vũ thành cái sàn.

“Câm miệng! Ai cho cậu đẩy?” Quý Quỳnh Vũ không chịu yếu thế, đồng thời đưa tay đặt lên vai Chu Ký Bắc, hai người khắc khẩu giằng co qua lại, Chu Ký Bắc bỗng nhiên mở mắt.

“…..” hai người nhìn nhau, Quý Quỳnh Vũ mặt đỏ lên.

Diệp Ý không nghĩ nhiều, lập tức đổi thành vẻ tươi cười nịnh nọt: “Ký Bắc, anh cõng em lên lầu.”

Chu Ký Bắc hai mắt mông lung, cơn buồn ngủ chua tan, khoé mắt còn vương hơi nước, không giống bình thường bày ra một tầng bảo vệ, lúc mới ngủ dậy càng vô tội, lực công kích còn đang offline.

“……” Quý Quỳnh Vũ không nói năng gì, chỉ đưa tay ra, năm ngón tay hơi cong vào trong, ngón tay giật giật, giống như mời gọi.

Chu Ký Bắc nghiên đầu sang chỗ khác, Quý Quỳnh Vũ vẫn giơ tay.

Hắn rất kiên nhẫn, bàn tay giơ giữa không trung vẫn không nhúc nhích, Chu Ký Bắc không động, trên người còn khoác áo choàng của Quý Quỳnh Vũ, áo choàng tuy rằng bị rớt xuống đùi, nhưng mùi thuốc lá vẫn còn thoang thoảng xộc vào xoang mũi, xua không đi, đuổi không mất.

Trước giờ vẫn là cả hai dụ dỗ lẫn nhau, ai cũng có tội.

Chu Ký Bắc nắm tay Quý Quỳnh Vũ đưa ra, Quý Quỳnh Vũ theo phản xạ cười tươi lên, hắn giống như nắm chắc kết quả này.

Chu Ký Bắc nhờ trợ lực của Quý Quỳnh Vũ mà nhích người dậy, Quý Quỳnh Vũ ăn ý đưa tay ôm thắt lưng cậu, chân trái cậu rơi xuống, xe lăn đã đưa tới trước mặt, cậu chống tay ngồi xuống.

“Diệp Ý, phòng ở lầu mấy?” Quý Quỳnh Vũ nắm tay đẩy xe lăn, đẩy Chu Ký Bắc vào trong, Diệp Ý ‘a’ một tiếng phản ứng, Quý Quỳnh Vũ xem thường liếc nhìn, giây tiếp theo nhanh chóng chạy đi mở cửa lớn khách sạn ra cho hai người vào.

“Phòng tổng thống phía nam tầng mười tám, đạt yêu cầu chưa?” Quý Quỳnh Vũ nhận chìa khoá bĩu môi, đi hai bước mới phản ứng lại, quay đầu nhướng mày.

“Một phòng?”

“Chứ anh muốn mấy phòng? Hai người ngủ riêng sao?” Diệp Ý nhìn Quý Quỳnh Vũ cười nhạo một cái, châm chọc chỉ số thông minh của hắn.

“……”

Cánh cửa mở ra, rồi yên lặng đóng lại, không khí bỗng dưng khác lạ.

Chu Ký Bắc ngửa đầu, bả vai dựa vào ván cửa, yêt hầu trượt lên trượt xuống không ngừng nuốt nước miếng.

“Chú Quý, tôi nóng.”

_____________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tôi mệt mỏi thiệt sự. Để ngày mai tôi cho mấy người biết bọn họ nóng như nào

Editor: Tâm sự mỏng xíu xiu. Mình là một đứa rất lười, mình lười chảy thây luôn á, với hiện tại mình vừa thực tập vừa làm thêm rồi viết đồ án tốt nghiệp nữa nên thời gian không có mấy, nhiều khi mình quên bẫng đi cái WP này luôn.

Nhưng mà mấy bạn reader like cmt nó hiện thông báo đt mình, cái mình sực nhớ ra mình đi edit chút chút, rồi mình đăng chút chút. Mấy bạn đừng ném đá mình, đợi mình ổn định mình hứa sẽ chăm chỉ <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp