Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 32


2 năm

trướctiếp

“Anh Diễm.”

“Chào anh Diễm.” Kiều Diễm Chi dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đám người, anh ta không còn tâm trí đâu mà chào hỏi với mấy tên đàn em, nắm tay vịn nhanh chóng đi như bay lên lầu hai.

Anh ta rẽ vào bên phải và dừng lại trước căn phòng có cửa gỗ Đào.

“Cộc cộc.” Kiều Diễm Chi đưa tay gõ cửa, sau hai ba tiếng kêu, buộc phải đè tay nắm đẩy cửa vào.

Trên chiếc giường bên trong có một người đang nằm, áo tắm bằng lụa đen chỉ dài tới gối, lộ ra bắp chân, đường cong trên đôi chân ấy đẹp đẽ, làn da trắng nõn đầy sức sống.

Nghe được âm thanh ngoài cửa, đôi chân hơi nhỉnh lên, Kiều Diễm Chi nhẹ bước, giày dẫm lên tấm thảm lông, yên lặng không tiếng động.

“Tần Tam Võ đến đây.”

Kiều Diễm Chi nói xong, trên giường vẫn không có chút phản ứng nào, anh ta đi tới bên giường, nhẹ ngồi xuống mép giường, trên giường hơi lún xuống một chút.

Tầm mắt Kiều Diễm Chi rủ xuống, nhìn thấy đường nét xương hàm cứng cáp và từng mạch máu nhỏ ti li trên cổ, vừa định chụp lên mắt cậu đã thấy người nọ thản nhiên mở mắt.

Mí mắt cậu hằn sâu, mỗi lần chớp lại có vẻ càng thêm sâu hơn, Kiều Diễm Chi đành phải rụt tay về.

“… Cho hắn ta đợi một lát.” Chu Ký Bắc chống giường ngồi dậy, dây lưng thả lỏng, da thịt trước ngực như ẩn như hiện.

“Ừ.” Biểu tình của Kiều Diễm Chi nhìn không ra có biến hóa gì, Chu Ký Bắc ngồi cạnh giường, cúi đầu cởi dây lưng, xoạt xoạt hai ba cái, lớp lụa liền theo bả vai chạy dọc xuống, để lại trên sàn nhà mấy cái vòng tròn như vũng nến.

Ngọn đèn mờ nhạt như sương, chiếu vào tấm lưng lõa lồ của cậu, phía sau có vài vết sẹo, vết từ xương bả vai nhìn đáng sợ nhất, một đường dài sẫm màu, phần vảy đã thành màu tím sậm.

Chu Ký Bắc như không có gì, cầm sơ mi gần giường khoác lên người, áo sơ mi nhanh chóng che mất vết thương.(quần đâu???) 

Kiều Diễm Chi đưa cho cậu cây gậy toàn thân đen nhánh, bên trên có đính bạc, Chu Ký Bắc tự nhiên nhận lấy, gậy đập xuống đất, phát ra tiếng kêu vang, Chu Ký Bắc đứng lên.

Dùng gậy phụ trợ, bước chân chậm rì rì, Kiều Diễm Chi chờ Chu Ký Bắc đi tới, thay cậu mở cửa.

Chu Ký Bắc không nhìn anh ta, mặt chỉ lướt qua, hơi thở mang theo một trận lạnh lẽo phả trên mặt Kiều Diễm Chi.

Trong lòng Kiều Diễm Chi lại ngứa ngấy như có một cái móng vuốt không ngừng gãi vào.

“Anh Bắc.”

“Anh Bắc.” 

Chu Ký Bắc chống gậy đi xuống tầng, cửa hầm được mở ra, người bên ngoài không ngừng cung kính gọi tên cậu, Chu Ký Bắc thản nhiên thong thả đi tới ghế dựa dài, có người kéo ghế ra, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Ký Bắc.” Người đàn ông ngồi đối diện quăng cho cậu một bao thuốc, Chu Ký Bắc chuẩn xác bắt lấy, cậu xoay điếu thuốc giữa các ngón tay, để đầu lọc vào miệng, lửa ào ào được đưa tới, Chu Ký Bắc theo thói quen hí mắt, tư thế hút thuốc lão luyện, đầu lọc nằm trong kẽ ngón tay, môi rít vào rồi hé mở, khói lập tức phả ra ngoài.

“Cám ơn, anh Tam.” Tần Tam Võ khoát tay, Chu Ký Bắc bắt đầu hút thuốc, áo sơ mi vốn đã cài không tốt, có hai ba cúc còn không thèm cài.

“Ngày mai Bái Hào và Ái Duy, tiền bù cho bóng tổng là 1.9, nếu thắng hơn hai bàn thì hiệp 1 tính là toàn thua. Hình như có hơi mạo hiểm?” Tần Tam Võ nói như không để ý, vẻ mặt vốn dữ tợn, khóe mắt đều là nếp nhăn.

Chu Ký Bắc tiếp tục hút thuốc, cậu nuốt nước miếng, hầu kết vì vậy mà lăn lộn một hồi, sương khói như đoàn rồng, vọt giữa không trung, bị gió thổi tan tành.

Chu Ký Bắc khẽ cười, không biết là vô tình hay cố ý trào phúng, cậu nâng cổ tay đang cầm thuốc, khói bụi tuôn rơi.

“Anh Tam cảm thấy Bái Hào không đủ thực lực, hay là anh không tin tôi?” Chu Ký Bắc như cười như không, điếu thuốc đã cháy một nửa nhưng cậu vẫn không có ý định gạt tàn.

Tần Tam Võ trong mắt xẹt qua tia nham hiểm, nhưng nhanh chóng che giấu, gã cười to hai tiếng, nói: “Làm gì có chuyện đó? Anh còn không tin cậu, thì còn tin ai? Ký Bắc à, vài năm nay cũng may là có cậu, bằng không chúng ta đã sớm phá sản.” Chu Ký Bắc không tiếp lời, chỉ cười trừ với Tần Tam Võ.

Quả nhiên người sau lại nói tiếp: “Ký Bắc, ngày mai anh mời cậu uống rượu, chúng ta cùng xem trận bóng này đi.”

Trên mặt Chu Ký Bắc hơi lộ ý cười, liếc mắt nhìn tàn thuốc, bỗng nhiên cảm thấy nóng tay, cổ tay hơi xoay, đánh tàn thuốc rơi lả tả.

“Anh Tam, em không xem trận khai màn bao giờ, anh quên rồi hả?”

Tần Tam Võ lộ ra vẻ xấu hổ, theo bản năng lấy hộp thuốc rút ra hai điếu, tính quăng qua cho Chu Ký Bắc một điếu, Chu Ký Bắc mỉm cười lắc đầu.

Cậu không nói đồng ý cũng không bảo từ chối, thái độ nửa vời làm Tần Tam Võ hơi bất an, Chu Ký Bắc chơi đùa với cái chip trên bàn một cách điêu luyện, cái chip di chuyển giữa hai ngón tay, cậu nhìn Tần Tam Võ từ dưới lên, vẻ mặt đẹp trai bỗng ngưng lại khiến sống lưng Tần Tam Võ lạnh toát, nắm chặt bàn tay.

“Tuy nhiên, đêm mai là trận chung kết, nếu anh Tam muốn coi, tại phòng dưới lầu, tính cho tôi.” Chu Ký Bắc vừa nói vừa dừng động tác tay, người bên cạnh vội vàng đưa gậy cho cậu, Chu Ký Bắc tiếp nhận, dùng lực đứng lên, cậu vừa đi hai bước, Tần Tam Võ đã gọi lại từ phía sau, Chu Ký Bắc nghiêng đầu thấp giọng nói.

“Đêm mai gặp.”

Tận mắt Chu Ký Bắc nhìn thấy cảm xúc Tần Tam Võ từ thấp đến cao, hành động của gã nằm trong lòng bàn tay, giống như con rối gỗ chỉ hoạt động được khi bạn kéo dây của nó.

Trên mặt cậu tràn ngập ý cười, xoay mình một cái đã biến mất không còn dấu vết, đẩy cửa ra, thoáng nhìn thấy Kiều Diễm Chi, cậu đi ngang và ra hiệu cho anh ta đi theo.

“Tần Tam Võ hẹn tôi đem mai xem bóng, gã biết rất rõ tôi không xem trò chơi của mình.” Chu Ký Bắc đi tới ngồi xuống bàn game, chân dài chấm đất, Kiều Diễm Chi dựa tường nhìn cậu.

Nghe vậy nhíu mày nói: “… Vậy cậu định kêu Diệp Quân à?”

Chu Ký Bắc cúi đầu cởi bỏ nút thắt trên cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng, khóe miệng khiêu khích khẽ nhếch.

“Thị trường gần đây hỗn loạn như vậy, tôi nghĩ ngoại trừ Diệp Quân cũng không còn ai khác.”

“Để Vương Phó đến đây đi, cho anh ta thấy những ngày anh ta không có ở đây thị trường loạn thành cái gì.”

Mười giờ tối ngày thứ hai, Tần Tam Võ một mình lẻ loi đến, gã đẩy cửa đã nhìn thấy Chu Ký Bắc bên trong.

Ghế dài u ám, Chu Ký Bắc như giấu mình trong bóng tối, ngày thường cậu rất trắng, ngọn đèn chiếu vào khiến người ta có chút kinh hãi.

“Anh Tam, tôi chuẩn bị ba chai rượu với một tá bia, đủ không?” Tư thái (tư thế và thái độ) cậu nói chuyện rất chắc chắn, cánh tay tự nhiên khoác lên sô pha, tạo thành vòng lãnh địa.

Mặt Tần Tam Võ không được tự nhiên hơi co rút một chút, Chu Ký Bắc nhìn gã đầy ý cười, cũng không hối thúc.

Tần Tam Võ đóng cửa phòng, ngồi đối diện Chu Ký Bắc, cậu tự tay cầm rượu rót cho gã, búng tay cái ‘tách’, lập tức có người cúi đầu đi vào, Chu Ký Bắc cũng không kiêng kị gì, bình tĩnh nói: “Mời ngài Diệp vào đây đi.”

“?!” Tần Tam Võ trong chốc lát mặt đã biến dạng, Chu Ký Bắc vuốt ve mép chén rượu, giả bộ bình thường, cánh cửa cạnh ghế dài bị đẩy ra, Diệp Quân và Kiều Diễm Chi cùng đi vào, sắc mặt Tần Tam Võ vô cùng khóc coi, khẩn trương hớp một ngụm rượu.

“Anh Bắc, ông chủ Vương ở VIP25, ông ấy muốn gặp mặt anh một lát.” Đàn em cúi đầu thì thầm với Chu Ký Bắc, cậu vuốt ngón tay, nâng mắt nhìn những người ngồi đối diện, trêu chọc nói.

“Đêm nay đều là khách quý, anh Vương cũng tới này, tôi đi chào hỏi anh ấy, mời anh ấy cùng chung vui. Nhiều người náo nhiệt chứ sao.” Lúc này mặt Tần Tam Võ đã y như tiệm nhuộm tóc, Kiều Diễm Chi vừa định đứng lên đã bị Chu Ký Bắc đè lại vả vai, khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ đầu vai, bốn mắt chạm nhau, thâm ý trùng trùng.

Chu Ký Bắc chống gậy từng bước đi ra ngoài, VIP25 được đánh dấu trên cửa, cậu gõ nhẹ một tiếng rồi đẩy cửa vào.

Chân giẫm lên gỗ thượng hạng, đế giày ma sát tạo ra tiếng vang, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt liếc tới chỗ Vương Phó.

Vương Phó cũng là ông tổng của một công ty cá độ, quan hệ với Chu Ký Bắc không tệ, anh ta cũng biết thị trường cá độ gần đây rất hỗn loạn, nghe Chu Ký Bắc nói tìm đầu sỏ gây nên, đang ăn cơm cùng bạn tốt được một nửa đã không thể ngồi yên giông xe tới đây.

Vương Phó cảm thấy như vậy có chút không lịch sự, nói đêm nay để mình chủ chi, mặc kệ chơi nhiều hay ít đều tính cho anh ta, vì thế người bạn đó cũng đi theo tới đây.

Mà bạn tốt của Vương Phó lại là người mà Chu Ký Bắc xa cách bốn năm nay không gặp — Quý Quỳnh Vũ.

Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một cái bàn, diện mạo qua vài năm cũng không thay đổi gì lớn, vậy mà nhìn nhau cảm giác xa lạ không thôi.

Chu Ký Bắc xoay xoay cây gậy đen trong tay, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi, may mắn là gậy vẫn không rời tay.

Nếu không chắc cậu sẽ ngã thẳng xuống đất mất, cậu ở trước mặt Quý Quỳnh Vũ, vẫn như trước… không hề có chút tôn nghiêm nào.

_______________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chúc mừng gặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp