Y Võ Thánh Thủ

Chương 43: Long Tiên Hương


2 năm

trướctiếp

Rất nhanh, mọi người đều thấy rõ được vật bên trong.

Một khối màu đen có hình dạng xấu xí hiện ra trước mắt. Sau khi vỏ đá bị vỡ ra từng mảng, vật ở trong đại khái to bằng đầu của người trưởng thành, ước chừng nặng khoảng mười mấy cân.

“Long Tiên Hương! Là Long Tiên Hương!” Hứa Độ đại sư hô lên kinh hãi.

Vương Lâm nắm chặt nắm đấm, thần sắc trong mắt biến đổi không ngừng.

“Cái gì? Đây là Long Tiên Hương!” Lâm Tả dường như nhớ ra cái gì đó, thất thanh nói: “Khối Long Tiên Hương lớn như này, ít nhất cũng phải mấy chục triệu tệ! Hơn nữa người có tiền có khi còn không mua được!”

Vẻ mặt Ninh Khinh Bình cũng kinh hãi tương tự. Long Tiên Hương là cái gì anh ta đương nhiên biết rõ, là một trong mười loại thuốc Trung y quý giá nhất, có lợi ích bổ máu, tác dụng lưu thông hệ tuần hoàn, càng có thể dùng để trị liệu những chứng bệnh khó chữa! Đây là báu vật còn quý hơn cả vàng! Đừng nói là một khối hoàn chỉnh như vậy, ngay cả nghe có khi còn chưa được nghe qua chứ đừng nói đến sở hữu! Nếu dựa theo giá trị tác dụng của thuốc, có lẽ bán đấu giá còn sánh ngang với hai gốc cây Hà Thủ Ô kia của Vương Lâm, nhưng Long Tiên Hương vẫn là hương liệu cao cấp hơn, có giá trị liên thành rất cao. Nói tóm lại, so với Hà Thủ Ô thì quý báu hơn không ít!

Đường Nghiêu phủi sạch sẽ bụi bẩn bám trên Long Tiên Hương đang cầm trên tay, vẻ mặt lộ ra ý cười.

Trong đầu Lâm Tả bỗng lóe lên một tia sáng, gấp giọng nói: “Hai mươi triệu tệ, tôi mua khối Long Tiên Hương này!”

Nếu có thể đặt khối Long Tiên Hương lớn như này ở tiệm thuốc nhà mình, chắc chắn sẽ là kho báu của cả cửa hàng, đến lúc đó không biết sẽ thu hút được bao nhiêu mối làm ăn cho nhà họ Lâm, Lâm Tả đã tưởng tượng đến hình ảnh đông như trẩy hội rồi.

Nhưng đâu ai ngờ anh ta vừa dứt lời thì lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt những người xung quanh nhìn anh ta, không khác gì đang nhìn một kẻ ngu ngốc, ngay cả Hứa Độ đại sư ở bên cạnh cũng nhíu mày.

“Ha ha! Lâm Tả, là anh ngốc hay nghĩ người khác ngốc vậy, khối Long Tiên Hương lớn như vậy mà anh định dùng hai mươi triệu tệ để mua, đầu óc anh có vấn đề đấy à.” Ninh Khinh Bình cười khẩy nói.

Sắc mặt Lâm Tả đỏ bừng, anh ta vừa rồi do quá nóng vội nên mới buột miệng nói. Đương nhiên, trong lòng anh ta, anh ta cũng không coi Đường Nghiêu ra gì, chỉ nghĩ rằng anh nhờ có vận may nên mới lấy được Long Tiên Hương. Anh ta vốn cho rằng tiểu tử vừa nghèo kiết xác vừa cổ hủ như Đường Nghiêu chắc chắn chưa từng thấy qua số tiền nhiều như hai mươi triệu tệ, nên sẽ thẳng thắn đồng ý, quả thực là quên mất còn Ninh Khinh Bình ở đây.

Đường Nghiêu cười lạnh, hai mươi triệu tệ mà cũng muốn mua khối Long Tiên Hương này, quả thực là kẻ ngốc nói mê.

“Bốn mươi triệu tệ! Nhà họ Vương tôi muốn khối Long Tiên Hương này.” Ánh mắt Vương Lâm tỏa ra một tầng hào quang, dùng ngữ khí chân thành đáng tin nói. Giống như anh ta dùng bốn mươi triệu tệ mua Long Tiên Hương trong tay Đường Nghiêu, đó chính là vinh hạnh cho đối phương. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý Thi Tuyền từ kinh hãi cũng dần phục hồi lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp chăm chú quan sát Đường Nghiêu, giống như muốn nhìn thấu bí mật của anh. Anh dựa vào cái gì, vận may hay là bản lĩnh thực sự?

Nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Đường Nghiêu, trong lòng Lý Thi Tuyền càng không thể nào đoán được.

Nghe thấy Vương Lâm báo giá, Lâm Tả tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có ý tiếp tục kêu thêm, nếu như đắc tội với Vương Lâm, vậy nhà họ Lâm của anh ta về sau buôn bán trên thị trường Trung y có thể sẽ gặp nhiều trở ngại. (App TYT)

“Thế nào? Dùng bốn mươi triệu tệ mua Long Tiên Hương của cậu, cũng không coi là bạc đãi cậu. Số tiền như vậy cũng đủ cho cậu sống mấy đời không cần phải lo nghĩ rồi.” Vương Lâm vẫn bộ dạng kiêu ngạo như cũ, giống như Long Tiên Hương đã là đồ vật ở trong tay mình.

Đường Nghiêu cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu chủ Vương chẳng phải vừa nói đây chỉ là một khối đá vụn sao, tại sao bây giờ lại phải dùng bốn mươi triệu tệ để mua một khối đá vụn vậy?”

Vương Lâm nghe thế, sắc mặt lập tức một mảnh xanh xám, vô cùng không vui nhìn chằm chằm Đường Nghiêu. Người này lại có thể không thức thời như thế, dám ở ngay trước mặt nhiều người làm cho anh ta khó xử như vậy.

“Ba mươi triệu tệ! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, ngoài nhà họ Vương tôi ra, còn ai có thể có được khối Long Tiên Hương này!” Vương Lâm châm chọc nhìn Đường Nghiêu. Dựa vào uy thế của nhà họ Vương, chỉ cần Vương Lâm mở miệng, thật đúng là không người nào dám đấu giá cùng với anh ta.

Đường Nghiêu càng cười càng lạnh, chẳng qua cũng chỉ vì một câu nói của mình mà Vương Lâm đã dùng thế ép người, thậm chí còn thẳng thắn giảm giá xuống mười triệu tệ, người này lòng dạ có chút hẹp hòi, khó thành người tài!

Mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười tâm cơ, nói: “Này. Đừng có mà không biết xấu hổ, thứ Vương Lâm tôi đã muốn thì nhất định phải có được.” Khi nói, ánh mắt anh ta theo bản năng nhìn về phía Lý Thi Tuyền đứng bên cạnh.

“Đương nhiên, cậu cũng có thể trổ tài miệng lưỡi nhanh nhạy, tôi thật muốn nhìn xem người nào dám cướp đồ của Vương Lâm tôi đây.” Vương Lâm đắc ý nói, một lòng muốn thổi bay bộ dạng bình tĩnh của Đường Nghiêu.

Lý Thi Tuyền khẽ lắc đầu, ba mươi triệu tệ này đối với Vương Lâm mà nói cùng lắm cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, nhưng đối với Đường Nghiêu thì cả đời này cũng không thể nào kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, hai người chênh lệch rất rõ ràng, ngoại trừ thỏa hiệp, cô không thể nghĩ ra Đường Nghiêu còn có con đường nào khác.

Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Lâm, sau đó quay đầu lại nói với Ninh Khinh Bình: “Cậu chủ Ninh không dự tính ra giá sao? Cầm khối Long Tiên Hương lớn như vậy về, hẳn là có thể báo cáo công tác với cha anh rồi.”

Ninh Khinh Bình có chút sửng sốt, gật gật đầu, chỉ là trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, nói: “Trên người tôi quả thực mang theo năm mươi triệu tệ tới đây, là để chuẩn bị cho buổi đấu giá lần này. Chỉ là...”

Nói tới đây, ánh mắt anh ta khẽ liếc qua Vương Lâm một cái. Nếu như có thể dùng năm mươi triệu tệ đổi lấy khối Long Tiên Hương lớn như vậy, nhà họ Ninh anh ta vẫn sẽ buôn bán kiếm lời như cũ, chỉ là như vậy thì sẽ đắc tội với nhà họ Vương, điều này khiến anh ta không thể không lo lắng.

“Trung béo anh từ khi nào lại phải nhìn ánh mắt người khác để làm việc vậy. Như này đi, tôi cũng không cần năm mươi triệu tệ của anh, anh đưa tôi ba mươi triệu tệ, khối Long Tiên Hương này bán cho anh, thấy thế nào?” Đường Nghiêu cười tủm tỉm nói.

“Anh đồng ý sao Trung béo? Tôi biết nhà họ Ninh các anh ở ngoại ô còn có thể coi là nhân vật số một, nhưng đặt ở trong tỉnh Phúc Kiến thì, ha ha.” Vương Lâm không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt hiện lên nét cười nói với Ninh Khinh Bình: “Anh thật sự muốn vì người này và một khối Long Tiên Hương mà đắc tội với nhà họ Vương sao?”

Sắc mặt Ninh Khinh Bình đỏ lên, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ, một bên là Đường Nghiêu cùng Long Tiên Hương vô cùng giá trị, một bên là nhà họ Vương thế gia Trung y tỉnh Phúc Kiến, hai bên anh ta đều không nguyện ý từ bỏ, nhưng lúc này anh ta nhất thiết phải lựa chọn một bên.

Vương Lâm cười cười, nói tiếp: “Hai mươi triệu tệ!”

Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn chằm chằm Đường Nghiêu, nói: “Không cần tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi! Cậu nghĩ dựa vào gia tộc nhà họ Ninh, có thể chống lại nhà họ Vương tôi sao! Thực sự là châu chấu đá xe, không biết lượng sức!”

Đường Nghiêu ngay cả nhìn Vương Lâm cũng chưa thèm nhìn, phảng phất có nhiều hứng thú nhìn Ninh Khinh Bình. Cái này giống như anh đang cho Ninh Khinh Bình một khảo nghiệm, nếu ngay cả chút dũng khí này cũng không có, vậy cũng không cần giới thiệu anh ta cho Diệp Quang Cảnh. Về phần khối Long Tiên Hương này, anh đương nhiên sẽ hủy diệt ngay tại chỗ!

Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!

Đây chính là Đường Nghiêu, cũng chính là thần y kiêu ngạo của nhà họ Đường!

“Cậu Đường, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu, khối Long Tiên Hương này, tôi mua, một trăm bảy lăm tỷ!” Ninh Khinh Bình chậm rãi nói ra những lời này, mỗi một chữ đều mang theo trọng lượng cực lớn. Trong ánh mắt anh ta cất giữ lửa giận, nhìn Vương Lâm, nhà họ Ninh anh ta bị người ta khinh thường làm nhục, nếu anh ta còn không lên tiếng thì không xứng làm người nhà họ Ninh!

“Tốt, đây mới là Trung béo mà tôi quen.” Đường Nghiêu nặng nề vỗ một cái lên bả vai Ninh Khinh Bình, ánh mắt tán thưởng.

Uy vũ không khuất phục!

Ninh Khinh Bình tại thời khắc này đã chiếm được lòng hảo cảm của Đường Nghiêu.

“Ha ha! Ninh béo anh thật đúng là không biết thức thời, thế mà lại dám làm ra loại chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, nhà họ Ninh anh lần này vì anh mà gặp phải xui xẻo lớn rồi.” Lâm Tả cười nói.

Vương Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh mắt u ám nhìn thoáng qua Đường Nghiêu cùng Ninh Khinh Bình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Khối Long Tiên Hương này tôi đã bán cho nhà họ Ninh, các người có thể rời đi.” Đường Nghiêu nóii.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp