Bạch Nguyệt Quang Hoàn Mỹ Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 31: Tình nhân thế thân (9)


2 năm

trướctiếp

Nhan Nhất Minh và Quả Táo đã chứng kiến hết mọi chuyện ngày hôm đó, cuối cùng Giản Ngọc Diễn đã hỏi Giản Ngọc Nhi câu đó, Nhan Nhất Minh cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Giản Ngọc Diễn sớm đã biết rằng hắn ta và Giản Ngọc Nhi không phải là huynh muội ruột thịt, nhưng Giản Ngọc Nhi lại không biết điều đó.

Giản Ngọc Diễn không tiếc nói ra bí mật lớn nhất của mình chỉ mong nhận lại được một kết quả, nhưng cho dù như vậy cũng không đổi lại được báp đáp xứng đáng.

Nhan Nhất Minh có chút tò mò, đây là vì sự xuất hiện của nàng nên mới khiến cả thế giới chệch hướng. Nếu là trong game gốc, thì khi nào Giản Ngọc Nhi biết được tình cảm mà Giản Ngọc Diễn dành cho nàng ta.

Nếu như theo diễn biến này, chắc chắn giữa Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi sẽ không nảy sinh tình cảm nam nữ chính, mà trong game bắt buộc là quan hệ hai chiều giữa nam và nữ. Cho nên Nhan Nhất Minh đoán rằng, Giản Ngọc Nhi biết được Giản Ngọc Diễn thích mình, nhất định là sau khi thân phận thực sự của Giản Ngọc Diễn đã bị bại lộ.

Biết rằng bản thân và Giản Ngọc Diễn không phải huynh muội ruột, thêm cả thân phận nức lòng người của Giản Ngọc Diễn, có khi lại rung động thật rồi ấy chứ, bỏ đi những suy nghĩ huynh muội loạn luân đã ăn sâu bén rễ.

Thế nhưng bây giờ, tờ giấy đã hoàn toàn bị Nhan Nhất Minh chọc thủng, tất cả những ảo tưởng trong lòng Giản Ngọc Diễn đều bị phá vỡ, cuộc đánh cược này của Nhan Nhất Minh rất thành công, Giản Ngọc Nhi tự mình đưa người vốn thuộc về bản thân tới bên cạnh nàng.

Trước đây Giản Ngọc Diễn đã đối xử rất tốt với Nhan Nhất Minh rồi, nhưng so với bây giờ thì còn kém hơn rất nhiều.

Nhan Nhất Minh có thể cảm nhận được sự thay đổi sau khi Giản Ngọc Diễn trở lại, thay vì chỉ biết chiều chuộng như trước, nói một cách thô tục hơn đó là, từ bao nuôi biến thành tình yêu đích thực.

Cảm giác tách rời Giản Ngọc Nhi ra khỏi trái tim không khó khăn giống như trong tưởng tượng của Giản Ngọc Diễn, hoặc là nói vết thương vốn dĩ đã đau đang được một người khác chậm rãi chữa lành mà không hề hay biết.

Chỉ là đột nhiên có chút trống vắng nên không quen thôi.

Mỗi khi như vậy, Giản Ngọc Diễn đều muốn gặp Nhan Nhất Minh một lần.

Lúc Giản Ngọc Diễn tới Mai Viên thì đang là buổi trưa, Nhan Nhất Minh sẽ đi ngủ một lúc, lúc đi vào Nhan Nhất Minh vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.

Giản Ngọc Diễn ngồi bên cạnh giường, nhìn mặt mày thanh tú của nàng, không biết là mơ thấy gì mà cau mũi lại, Giản Ngọc Diễn khẽ cười một tiếng, vươn tay vuốt qua lông mày của nàng, cuối cùng dừng trên nốt ruồi đỏ kia.

Nhan Nhất Minh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Giản Ngọc Diễn thì ngoan ngoãn cọ lên tay hắn ta, xích vào bên trong nhường lại một khoảng cho Giản Ngọc Diễn.

Giản Ngọc Diễn nằm bên cạnh nàng, đột nhiên nói: “Trước đây ta cũng từng gặp một nữ nhân, có một nốt ruồi đỏ cũng ở chỗ giống y như thế này.”

Nhan Nhất Minh mở mắt ra: “Nàng ấy có đẹp không?”

“Không đẹp bằng nàng.”

Chậc, nói khuôn mặt này đẹp hơn khuôn mặt lúc đầu kia, Giản Ngọc Diễn đúng là có lương tâm, Giản Ngọc Diễn bật cười: “Vậy nàng ấy đâu rồi?”

“Chết rồi.”

“Thật đáng thương.”

Giản Ngọc Diễn nhớ tới những lời nói với Nhan Nhất Minh khi gặp nàng lần cuối cùng, bây giờ nghĩ lại, lúc đó Nhan Nhất Minh đã sống cứ như chết rồi. Một người chỉ muốn chết, sau khi chết thành công khiến hai nam nhân không thể nào quên được nàng, nàng nên hài lòng mới phải.

Nhan Nhất Minh nhìn thấy Giản Ngọc Diễn xuất thần, nhớ tới thân phận khi đó cũng có duyên gặp mặt Giản Ngọc Diễn mấy lần, đột nhiên có hơi tò mò hỏi hắn ta: “Nàng ấy chết rồi, chàng đau lòng à?”

“Đau lòng? Người yêu nàng ta mới đau lòng.” Giản Ngọc Diễn bật cười: “Ta chỉ cảm thấy giật mình thôi, hình như trên đời này có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả sự sống.”

Nhan Nhất Minh thu lại nụ cười, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Nếu không thể làm theo trái tim mình, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

Giản Ngọc Diễn sửng sốt, những gì hắn ta thường nghe chỉ có trách nhiệm, chỉ có thù hận, trái tim là cái gì, sớm đã không biết từ lâu rồi.

Vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn nói: “Nếu như nàng ta vẫn còn sống, thế thì nàng với nàng ta cũng có cùng quan điểm đấy.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Nhan Nhất Minh cong khóe môi, cuối cùng Giản Ngọc Diễn cũng nói được một sự thật rồi.

Hai người nằm cạnh nhau, Nhan Nhất Minh cầm tóc hai người thắt thành một cái nút, nhưng sau khi buông tay, tóc lại tự động bung ra trở lại như cũ.

Giản Ngọc Diễn để mặc cho nàng nghịch ngợm, trái tim mềm mại đi từng chút một, lúc này đột nhiên nhớ ra nha đầu kia nói rằng Nhan Nhất Minh tới núi Phù Ngọc hình như là có mục đích gì đó, nên bây giờ lại hỏi lại, Nhan Nhất Minh ngay lập tức trừng hắn ta một cái, nhưng vẫn lấy một mặt ngọc bội từ trong ngăn nhỏ cạnh giường đưa cho hắn ta.

Giản Ngọc Diễn nhận lấy ngọc bội, lập tức có chút buồn cười, bởi vì rõ ràng là ngọc được khắc hình con thỏ.

“Vì sao lại là thỏ?” Giản Ngọc Diễn thực sự rất tò mò.

Bởi vì mới đầu tưởng ngươi là Boss lớn sau màn, là một con rắn độc, cuối cùng lại phát hiện ra rằng ngươi vừa mềm lòng lại vừa thích khóc, rõ ràng là một con thỏ.

Nhan Nhất Minh không giải thích, mà nghiêm túc nói: “Ta cố ý tìm đại sư trong chùa Phù Ngọc khai quang, chàng phải nhận lấy đấy.”

“Buộc lên cho ta đi.” Giản Ngọc Diễn đưa ngọc bội cho Nhan Nhất Minh.

Nhan Nhất Minh mỉm cười, thắt ngọc bội lên trên eo Giản Ngọc Diễn.

Trên eo Giản Ngọc Diễn thắt ngọc bội tốt nhất đắt tiền nhất, bây giờ lại treo một con thỏ nhìn trông có hơi kỳ lạ, nhưng Giản Ngọc Diễn lại cảm thấy khá hài lòng: “Gần đây luôn ở trong Mai Viên không ra ngoài, có muốn ra ngoài chơi không?”

Nhan Nhất Minh chớp mắt, do dự cất lời: “Hay là thôi vậy, nếu như gặp phải người nhận ra Giản tiểu thư...”

“Nàng trời sinh đã trông như vậy rồi, lẽ nào bởi vì nàng quá giống muội ấy mà không thể gặp người khác sao.” Giản Ngọc Diễn không nhịn được có chút đau lòng: “A Minh à, không cần phải chuyện gì cũng nghĩ cho người khác như vậy.”

Nghe thấy lời này, trông Nhan Nhất Minh giống như rất vui vẻ, rót cho mình và Giản Ngọc Diễn mỗi người một chén chà: “Nếu như đã như vậy thì chắc chắn phải đi rồi, nhưng mà gần đây Kinh Thành cũng chẳng có gì vui cả.”

Giản Ngọc Diễn suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra: “Suýt chút nữa quên mất, gần đây các chư hầu từ khắp nơi đều tề tựu về Kinh Thành, đúng lúc ngày mai Việt Vương cũng hồi kinh, Thái tử chắc chắn sẽ đích thân ra đón, tới lúc đó sẽ rất náo nhiệt, ta dẫn nàng đi xem.”

Bàn tay cầm chén trà của Nhan Nhất Minh khẽ run lên: “Việt Vương?”

“Việt Vương là chư hầu có tuổi tác nhỏ nhất bây giờ, cũng là đệ đệ ruột của Thái tử, được Hoàng đế yêu chiều vô cùng.” Giản Ngọc Diễn nói đùa với Nhan Nhất Minh: “Tướng mạo vô cùng giống Thái tử, cũng là mỹ nam tử đích thực, có muốn đi xem không?”

Một lúc lâu sau, lúc này Nhan Nhất Minh mới ngước mắt mỉm cười: “Nếu đã là mỹ nam tử đích thực thì đương nhiên nhất định phải đi xem rồi, chàng cũng không sợ ta vứt bỏ chàng...”

Giản Ngọc Diễn vươn tay ra bóp má nàng: “Nếu như hắn ta thực sự gặp nàng thì chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt gì đâu.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Việt Vương và Ngọc... muội muội có chút mâu thuẫn, mà hai người lại giống nhau như vậy.” Giản Ngọc Diễn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Nhan Nhất Minh thì bật cười, thái độ của Nam Cung Diệp đối với Giản Ngọc Nhi luôn rất tệ, nếu như nhìn thấy khuôn mặt này của Nhan Nhất Minh, nhất định sẽ không chút vui vẻ nào đâu.

Huống hồ, hắn ta không lo lắng về Nam Cung Diệp cũng không phải vì nguyên nhân này, mà bởi vì sau khi người kia chết rồi, Nam Cung Diệp chưa bao giờ gặp người khác nữa.

Sau khi gặp một nữ tử vừa tuyệt sắc lại vừa quyết đoán như Nhan Nhất Minh, trên đời này e là không còn có ai có thể khiến Nam Cung Diệp rung động được nữa.



Tác giả có lời muốn nói:

Sẽ không ngược Tiểu Ngũ đâu, chỉ là kéo thằng nhóc đã trưởng thành ra cho mọi người xem thôi ha ha ha

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp