Bạch Nguyệt Quang Hoàn Mỹ Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 38: Tình nhân thế thân (16)


2 năm

trướctiếp

Giang Dật có thể đoán được tại sao Nhan Nhất Minh lại rạch mặt, và cũng đoán được rằng chuyện này có thể liên quan đến Giản Ngọc Nhi.

Hắn từng thấy khuôn mặt của Nhan Nhất Minh, cũng từng chứng kiến sự bướng bỉnh không ai hay biết được nàng che đậy. Bí mật không sao hiểu thấu của nữ tử này khiến Giang Dật tin rằng, ngay cả khi là một đào kép, nàng cũng không phải một đào kép tầm thường.

Điều duy nhất không ngờ tới có lẽ là cách nàng tàn nhẫn và dứt khoát, cũng như sự việc này thực sự có mối quan hệ trực tiếp với Giản Ngọc Nhi.

Giản Ngọc Nhi chưa bao giờ đề cập chuyện này với hắn. Giang Dật chỉ tình cờ nhắc đến chuyện hôm qua tình cờ gặp nữ tử Mai Viên ấy, vậy mà Giản Ngọc Nhi bỗng hoảng hốt lật úp chén trà trên tay. Nước trà hơi ngả vàng để lại những vết lốm đốm trên chiếc váy trắng, thế nhưng Giản Ngọc Nhi dường như vẫn chưa hoàn hồn, sau đó lấy lý do là thay quần áo, vội vã trở về Giản phủ.

Giang Dật nheo mắt nhìn bóng lưng thất thểu của nàng ta, lập tức phát hiện ra, hình như câu nói “tự mình rạch” của Nhan Nhất Minh còn có nguyên do khác.

Sau ngày hôm đó, Giản Ngọc Nhi thật sự không còn gặp lại Giản Ngọc Diễn nữa. Không phải do Giản Ngọc Diễn không về phủ, mà bởi hễ nhớ đến bên má đầy máu của Nhan Nhất Minh và điệu chế nhạo lạnh lùng của Giản Ngọc Diễn, là Giản Ngọc Nhi lại ngập chìm trong nỗi sợ hãi và xấu hổ bủa vây.

Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, tình cảm mà cuối cùng mình cũng có đủ can đảm để bày tỏ lại trở thành một điều xấu hổ đối với Giản Ngọc Diễn. Nàng ta sẽ không bao giờ có thể quên được Giản Ngọc Diễn với gương mặt tươi cười nhưng lại dùng giọng nói lạnh lùng, cay nghiệt nhất thốt lên rằng, Giản Ngọc Nhi, tình cảm của muội dễ dãi đến phát sợ.

Nàng ta không bao giờ dám gặp Giản Ngọc Diễn nữa, hoảng loạn rời khỏi Mai Viên.

Bẵng đi mấy hôm, nay Giang Dật lại vô tình nhắc tới chuyện này. Giản Ngọc Nhi chợt vỡ lẽ, câu nói dễ dãi của Giản Ngọc Diễn thực chất còn là vì Giang Dật. Nàng ta lại bất chợt bắt đầu sợ Giang Dật biết việc Nhan Nhất Minh hủy hoại gương mặt có liên quan đến mình.

Bồn chồn rời khỏi trà lâu, về đến phủ thì Giản phu nhân gọi nàng ta cùng dùng bữa tối. Giản phu nhân hơi lo lắng khi thấy nàng ta có vẻ bất an. Giản Ngọc Nhi vội đáp rằng mình ổn, chẳng qua là đêm qua không ngủ ngon.

Vừa lúc Giản thừa tướng từ bên ngoài về, nghe thấy vậy mới đưa mắt nhìn sắc mặt của nữ nhi: “Ngày mai nhờ Lý đại phu xem xem, đừng để bị cảm lạnh.”

Giản Ngọc Nhi lơ đãng gật đầu, Giản phu nhân kéo nàng ta đi, hỏi nàng ta hôm nay ra ngoài đã làm gì, nghe kể là đi uống trà cùng Giang Dật lại không nhịn được hỏi thêm vài câu.

Giản Ngọc Nhi đã đến tuổi cập kê. Ban đầu, Giản phu nhân nghĩ rằng, Ngọc Nhi sẽ có mối nhân duyên với Thái tử, nhưng lão gia lại kiên quyết không đồng ý. Giản phu nhân chỉ coi như Giản thừa tướng xót con gái, không muốn nàng ta nhập cung. Về sau, Thái tử lại kết nhân duyên với cô nương Nhan gia nên Giản phu nhân cũng chưa từng nhắc tới chuyện này lần nữa.

Sau này lại có thêm Giang Dật. Mặc dù Giản phu nhân cũng nghe nói về trạng nguyên lang đỗ cả Tam Nguyên, nhưng mới đầu bà vẫn xem thường xuất thân của Giang Dật, cho đến tận về sau gặp mặt hắn. Vẻ tuấn tú ngoài sức tưởng tượng, khí chất không hề thua kém các thế gia công tử, cộng thêm hiện thời đang được Hoàng đế quý mến, thì Giản phu nhân mới không còn sự bất mãn ban đầu nữa.

Nếu không phải vì trưởng tử trong phủ vẫn chưa chính thức thành thân thì hôn sự của Ngọc Nhi và Giang Dật đã có thể được quyết định sớm hơn rồi.

Người ngoài chỉ nghĩ rằng Giản phu nhân sinh được một nam một nữ là Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi, các công tử và tiểu thư khác trong phủ đều do di nương sinh ra, nhưng con mình dứt ruột đẻ ra, làm sao Giản phu nhân có thể không biết mình đã sinh bao nhiêu đứa.

Lúc mới được gả vào Giản gia hai tháng, bụng Giản phu nhân không có mảy may động tĩnh. Trong khi đó, tiểu cô tử của Giản gia đã mang thai. Giản phu nhân từng gặp chồng của tiểu cô tử. Dù đã thấy nhiều mỹ nam nhưng chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, đôi mắt đào hoa với ánh nhìn trìu mến khiến nàng dâu mới là bà không dám ngó nghiêng thêm.

Giản phu nhân tò mò, tại sao lại chưa từng nghe ai nói về một nam tử hào hoa phong nhã như vậy. Khí chất này có thế nào cũng giống như một thế gia công tử con nhà quyền quý đích thực.

Ấy vậy mà nha đầu trong phủ lại bảo rằng, vị cô gia này là đứa con của người bạn cũ gửi gắm Giản lão gia trước khi chết, thấy trạc tuổi trưởng tử nên đã nhận làm nghĩa tử nuôi dạy, đối xử như các thiếu gia trong phủ,.

Giản cô nương nhỏ hơn Giản thừa tướng và cậu con nuôi ấy ba tuổi, nhưng cũng đi theo chơi đùa cùng họ. Sau này, tất cả khôn lớn trưởng thành, cậu con nuôi này và Giản cô nương nảy sinh tình cảm với nhau, Giản lão gia bèn quyết định chủ trì hôn lễ cho hai người họ.

Giản phu nhân chỉ nghĩ rằng, do không sánh được với thân phận của những thế gia công tử kia, nên chẳng mấy ai biết đến cuộc hôn nhân này, nhưng thấy muội muội và muội phu hết mực ân ái thì lại cảm thấy cặp trai tài gái sắc rất xứng lứa vừa đôi.

Sau đó, Giản cô nương có thai. Giản phu nhân ghen tị là lẽ đương nhiên. Nhưng chỉ vài ngày sau, không ai ngờ được người con nuôi được Giản phủ nuôi nấng lại qua đời.

Giản phu nhân nhớ mãi khuôn mặt tái mét của Giản lão gia và tướng công. Giản cô nương mang thai vẫn chưa rõ bụng, bỗng nhũn người đi sau khi biết tin.

Thời gian đó, tiểu cô tử của Giản gia héo hon nhanh chóng. Ngày nào Giản phu nhân cũng ở bên cạnh, sợ Giản cô nương ấy cũng gặp phải bất trắc gì.

Mang thai mười tháng, dù tiều tụy nhưng tiểu cô tử vẫn gắng gượng vì đứa bé trong bụng. Đứa trẻ chào đời trong đêm hôm ấy là một cậu bé, Giản lão gia và Tướng công phấn khích gần như ứa nước mắt.

Giản phu nhân bế đứa trẻ sơ sinh, nhìn nó nhắm mắt ngủ ngon lành. Các ma ma trong phủ đều bảo, đây là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà họ từng thấy.

Nhưng một đứa trẻ xinh xẻo như vậy mới chào đời đã có số phận đáng thương nhất, phụ thân mất trước khi sinh ra, sau khi sinh xong, mẫu thân chỉ liếc mắt thoáng nhìn, rồi tự kết liễu mình bằng một dải lụa trắng.

Sau này, đứa trẻ ấy đã hoàn toàn trở thành con của bà.

Về sau, những hạ nhân biết được chuyện này đều biến mất. Thời gian lâu dần, đôi khi lời giả dối được nói quá nhiều lần, ngay đến bà cũng thi thoảng quên mất, thực chất Giản Ngọc Diễn không phải do bà sinh ra.

Lần trước, Ngọc Nhi đột nhiên thắc mắc, tại sao nàng ta và Giản Ngọc Diễn không giống nhau chút nào, Giản phu nhân mới sửng sốt, ngỡ ngàng nhận ra.

Làm sao có thể giống được? Rõ ràng, tướng mạo của Giản Ngọc Diễn giống hệt phụ thân của mình.

Tuy nhiên, dạo gần đây không thấy bóng dáng Giản Ngọc Diễn đâu, Giản phu nhân mới nhân tiện nhắc đến. Giản thừa tướng đang tìm lý do để lấp liếm thì nhác thấy bàn tay cầm đũa của nữ nhi mình chợt run lên.

Giản thừa tướng không khỏi nán lại nhìn một lần nữa rồi mới đáp: “Chắc bên chỗ Thái tử có việc.”

Giản phu nhân trừng mắt nhìn Giản thừa tướng: “Ta nghe nói dạo này, đêm tối nó cũng không về phủ. Cho dù có việc đi chăng nữa, đêm hôm Thái tử cũng sẽ không giữ lại.”

Giản phu nhân cũng biết Giản Ngọc Diễn mang danh “phong lưu”. Trước đây, bà không nghĩ ngợi gì, nhưng nay cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, tóm lại, bà không đồng ý việc Giản Ngọc Diễn đi đến những nơi ong bướm.

Có điều, không tiện đề cập đến chuyện hôn nhân trước mặt nữ nhi, nên đợi Giản Ngọc Nhi đi rồi mới nói chuyện với Giản thừa tướng.

Giản Ngọc Nhi rón rén đứng sau tấm rèm, nghe thấy mẫu thân nhắc đến tiểu thư nhà nào đó, sửng sốt che miệng lại rồi mới lẳng lặng lui ra ngoài.

“Định kiếm vợ cho Giản Ngọc Diễn đây mà.” Quả Táo lên tiếng.

“Giản Ngọc Diễn kém Nam Cung Huyền một tuổi, năm nay cũng đã đến tuổi trưởng thành. Quả thật đã đến lúc phải cưới vợ.”

Vì Giản Ngọc Nhi không nghe tiếp, nên Nhan Nhất Minh cũng không biết rốt cuộc Giản thừa tướng và Giản phu nhân đã nhắm đến những tiểu thư nào. Giản phu nhân nhìn vào gia thế và tướng mạo, nhưng Giản thừa tướng thì lại cân nhắc đến những yếu tố khác.

Nhưng bất kể lựa chọn thế nào, việc Giản Ngọc Diễn phải lấy vợ vợ đích thực không thể trì hoãn thêm.

Giản phu nhân không nhận ra nỗi thất vọng của nữ nhi mình, còn Giản thừa tướng đã thấy tất cả. Xưa nay, ông ta không mấy khi để ý tới chuyện tình cảm vặt vãnh của nữ nhi, nhưng đến khi cô con gái luôn vui vẻ cởi mở trở nên hồn bay phách lạc thế này, Giản thừa tướng mới ý thức được, dường như giữa hai đứa trẻ này đã có chuyện gì mà mình không hay biết.

Giản Ngọc Diễn vốn dĩ không muốn về, nhưng vì đã hai ba ngày không gặp Giản phu nhân rồi. Tuy không phải mẫu thân ruột thịt, nhưng Giản phu nhân đối xử với hắn ta không hề thua kém Giản Ngọc Nhi.

Nếu có ai đó còn khiến hắn ta phải bận lòng trong phủ này, thì đó hẳn là Giản phu nhân, người coi hắn ta như con ruột.

Thấy Giản Ngọc Diễn đi vào, Giản phu nhân vô cùng mừng rỡ, biết Giản Ngọc Diễn chưa ăn tối bèn vội vàng kêu người chuẩn bị bữa tối riêng. Lúc này, bà mới ngồi xuống cạnh Giản Ngọc Diễn, cười tươi rói và nói chuyện với hắn ta.

Giản phu nhân cũng không nói quá thẳng thừng, mà chỉ tiếp cận từng bước một. Phải mất một lúc bà mới đi vào chủ đề chính, nhắc đến chuyện tới lúc Giản Ngọc Diễn nên lấy vợ.

Dẫu xưa nay luôn thân thiết và kính trọng Giản phu nhân, nhưng Giản Ngọc Diễn cũng không có ý định nấn ná ở lại nữa.

Ngay khi mới tỏ tường được chuyện tình cảm của mình, Giản Ngọc Diễn đã bắt đầu phản kháng từ “cưới vợ” này. Ban đầu là vì Giản Ngọc Nhi, nhưng bây giờ là vì Nhan Nhất Minh.

Trước kia là không thể cưới Giản Ngọc Nhi, còn bây giờ là không thể cưới Nhan Nhất Minh.

Giản Ngọc Diễn không thích từ “cưới vợ” này. Từ lâu đã có sẵn ý trung nhân, cả đời này cũng không muốn chung sống với nữ nhân khác nữa.

Giản phu nhân thực sự không thể hiểu được tại sao con mình đã đến tuổi mà không muốn thành gia lập thất. Sau khi suy đi nghĩ lại, bà cũng chỉ có thể cho rằng Giản Ngọc Diễn vẫn chưa hết ham chơi, chưa nếm trải đủ hương phấn son bên ngoài.

Nghĩ vậy, Giản phu nhân còn cảm thấy, Giản Ngọc Diễn nên thành thân sớm, không thể để những kẻ không ra gì bên ngoài làm cho hư hỏng được.

“Con là trưởng tử trong gia đình. Đã đến tuổi thì có lý do gì mà không thành thân.” Giản phu nhân cố tình nghiêm mặt: “Trong nhà còn có đệ đệ, muội muội. Con không sớm ngày thành thân, chẳng lẽ định làm chúng nó lỡ dở?”

Nói rồi lại cảm thấy giọng điệu hơi nặng nề, không đành lòng bèn trở lại dáng vẻ thường ngày, nói với hắn ta về rất nhiều lợi ích và những điều thú vị của việc thành thân.

Giản Ngọc Diễn nhớ đến mối quan hệ của hắn ta và Nhan Nhất Minh hiện giờ, cũng không khác những gì Giản phu nhân miêu tả về phu thê là mấy, quả là một cuộc sống thư thái, viên mãn.

Nhưng nếu đổi thành một nữ tử khác, mọi sự thư thái của hắn ta sẽ tan tành trong nháy mắt.

Ra khỏi chỗ của Giản phu nhân, hạ nhân gọi hắn ta, nói rằng Giản thừa tướng đang đợi hắn ta trong thư phòng.

Giản Ngọc Diễn đáp lời nhưng không đi tới ngay lập tức. Hắn ta dựa vào cây cột trong dãy hành lang ở hậu viện Giản phủ, ngắm những vì sao trên trời, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng.

Giờ này tối qua, hắn ta và Nhan Nhất Minh đang cùng ngồi uống trà, nô đùa dưới bầu trời sao ở Mai Viên. Không biết bây giờ A Minh đang làm gì?

Giản thừa tướng đợi một lúc lâu, Giản Ngọc Diễn mới tới. Giản thừa tướng còn chưa hỏi, Giản Ngọc Diễn đã chủ động giải thích rằng mình vừa về thay y phục, rồi hỏi lại ông ta tối muộn thế này còn có việc gì quan trọng?

Giản thừa tướng nhìn “cậu con cả”, thực chất là cháu trai gọi bằng cậu trước mặt, nở nụ cười hiền từ ra hiệu bảo hắn ta ngồi xuống: “Đã gặp phu nhân chưa?”

“Con gặp rồi.” Giản Ngọc Diễn nhận chén trà các nha đầu đã rót, khẽ nhấp một ngụm: “Ban nãy mới từ chỗ mẫu thân đi ra.”

Giản thừa tướng vuốt chòm râu: “Phu nhân có đề cập đến chuyện cưới vợ cho con không?”

Giản Ngọc Diễn chau mày, hờ hững đáp: “Có đề cập.”

Như mọi khi, Giản Ngọc Diễn vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt mỗi lần nhắc đến chuyện cưới vợ. Giản thừa tướng thấy vậy cũng ngao ngán bất lực. Tiết lộ sớm cho Giản Ngọc Diễn biết thân phận của mình là để hắn ta sớm hiểu được bản thân đang phải gánh vác những gì, nhưng chẳng thể nào ngờ được rằng, gạt bỏ đi mối quan hệ huynh muội, Giản Ngọc Diễn lại rung động với Ngọc Nhi.

Giản thừa tướng đã nhiều lần nói những lời để Giản Ngọc Diễn từ bỏ chuyện này, nhưng cho đến nay, Giản Ngọc Diễn vẫn chưa cưới vợ, chứng tỏ hắn ta hoàn toàn bỏ ngoài tai. Nào ngờ, hôm nay, hiếm khi nào mới nói mấy câu mà Giản Ngọc Diễn đã bảo rằng, hắn ta đã không còn ý định này nữa.

Giản thừa tướng lấy làm lạ, nhưng vẫn mừng rỡ luôn miệng nói “tốt quá”.



Lúc ra khỏi thư phòng của Giản thừa tướng thì đã là tối muộn, nhưng Giản Ngọc Diễn vẫn rời khỏi Giản phủ đến Mai Viên.

Lầu gác nhỏ phía nam Mai Viên vẫn ấm áp ánh nến. Giản Ngọc Diễn đứng xa xa nhìn quầng sáng lung linh ấm nồng ấy, tâm trạng bực bối, nặng nề cuối cùng cũng được giải tỏa.

Bước chân hắn ta nhẹ bẫng, nhưng vẫn đánh động Nhan Nhất Minh đang ngồi bên ngọn nến.

Đã không đếm được biết bao lần, Nhan Nhất Minh khoác một manh áo mỏng ngồi bên ngọn nến đợi hắn ta trở về như thế. Dẫu bao lần, Giản Ngọc Diễn vẫn cảm thấy động lòng.

Vẫn là động tác quen thuộc, bước tới, ôm cơ thể hơi lạnh giá của nàng vào lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên cổ nàng, một lúc sau mới cất tiếng thở dài: “Sau này nếu như ta đến muộn thì không cần phải đợi.”

Nhan Nhất Minh nép vào trong lòng hắn ta: “Nhưng không đợi chàng thì không ngủ được.”

Giản Ngọc Diễn khẽ cười. Hai người cứ lặng yên ngồi đó, không ai nói một lời. Không biết bao lâu trôi qua, Nhan Nhất Minh gọi Giản Ngọc Diễn một tiếng Tử An.

“Ơi.” Giản Ngọc Diễn đáp lời: “Sao thế?”

“Hôm nay… chàng đã gặp chuyện gì phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp