Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đổ Đại

Chương 1-2: Khai trương đại cát (2)


2 năm

trướctiếp

Editor: Mây aka Tiên Vân

02|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 1.2

Đúng vậy, cô trúng thưởng xổ số.

Ngày đó vừa tốt nghiệp đại học, cô tùy tiện mua xổ số theo ngày sinh của ba người trong nhà, nhưng mà không ngờ được là trong đêm đó cô trúng được giải nhất.

Giải thưởng tính đến hiện tại là 625 vạn cho mỗi người.

Chân Minh Châu vẻ mặt ngây ngốc ngồi xe suốt đêm đi về nhà. Cô ôm chầm lấy ba Chân điên cuồng hét lên, dọa cho ông tưởng rằng con gái gặp phải chuyện gì.

Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, cha con hai người đứng trong sân hướng lên mặt trăng mà gào thét, may mắn là xung quanh không có hộ dân nào, bằng không thì đã hù chết người ta vì tưởng là có sói xuất hiện.

Trong đời chưa bao giờ xảy ra việc như vậy nên hai cha con cư xử như mấy kẻ dở hơi, họ âm thầm đi nhận thưởng, sau khi khấu trừ tiền thuế thì còn khoảng 500 vạn.

Với khoảng tiền này thì hai cha con họ đã trở nên giàu có sau một đêm, Chân Minh Châu lấy ra 300 vạn đem đi trang hoàng lại căn Homestay, nháy mắt một căn nhà cũ nát 20 năm trở thành một homestay vừa cổ kính lại xa hoa.

Còn dư lại 200 vạn, cô lấy 30 vạn mua một chiếc xe nhỏ, chất lượng không tồi. Mặt khác giao lại 100 vạn cho ba Chân.

Ba mẹ Chân thời còn trẻ luôn có một mong ước đi du lịch khắp nơi để ngắm cảnh núi non sông nước.

Tuy rằng mẹ Chân đã qua đời nhiều năm nhưng ba Chân cùng Chân Minh Châu luôn nhớ rõ.

Lúc trước cuộc sống khó khăn, nên không ai nhắc đến, hiện tại cha con hai người bàn bạc, ba Chân đem homestay giao lại cho con gái, còn mình thì lái chiếc xe nhỏ cùng hai chú chó lớn trong nhà là Đại Bạch cùng Đại Hoàng đi du lịch khắp mọi miền đất nước.

Còn Chân Minh Châu bên này sau khi trang hoàng tốt homestay, cũng nghiễm nhiên trở thành cô chủ nhỏ, về sau chính là bà chủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên homestay khai trương, không ngờ ngày lành mà cô chọn là một ngày mưa to.

Chân Minh Châu cũng không có lo lắng lắm, trong tay cô còn 70 vạn để dự phòng, dù sao trong nhà cũng không có chi tiêu cái gì, kỳ thật vẫn còn tốt một chút.

Chân Minh Châu đem cửa đóng lại, trở về phòng bếp pha trà sữa, mặc dù không có khách nhưng cũng không thể bạc đãi chính mình đúng không?

Trong mắt người bình thường thì ba Chân và Chân Minh Châu chính là những người không biết cách sống. Vừa mới trúng thưởng số tiền lớn nháy mắt chẳng còn được bao nhiêu.

Mặc kệ bọn ho, ba Chân cùng Chân Minh Châu cảm thấy làm như vậy không có gì là không đúng, vì trong nhà có người thân mất sớm, bọn họ mới càng quý trọng cuộc sống.

Thay vì ôm khư khư số tiền đó thì bọn họ thà sử dụng nó để trang trải cuộc sống thoải mái hơn.

( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)

Chân • nhàn nhã • Minh Châu nhanh chóng bưng mâm lên phòng ở tầng hai, homestay nhà họ có kết cấu 2 tầng lõm ngược vào trong, phòng của Chân Minh Châu ở tầng hai đối diện với sân vườn nên có thể thấy được cổng lớn.

Cô lười biếng nằm trên sô pha xem di động, vừa uống trà sữa vừa ăn bánh quy trông rất thảnh thơi.

So với thời điểm còn đi học làm nhiều công việc bàn thời gian, cuộc sống hiện tại có vẻ nhàn nhã hơn.

Tin nhắn trong nhóm chat lớp liên tục xuất hiện không ngừng, mọi người đều đang thảo luận về công việc sau khi tốt nghiệp.

@Đại Trân Châu, nghe nói cậu về quê? 』

@Đại Trân Châu, sao cậu không ở lại Thượng Hải, về quê làm sao có tương lai? 』

@Đại Trân Châu, tớ vào làm ở viện bảo tàng trong thành phố, còn tưởng cậu cũng đến đây. Cậu về quê rồi, thật đáng tiếc nha. 』

Tên WeChat của Chân Minh Châu chính là Đại Trân Châu, cái người lần này hết lần khác @ tên nàng chính là hoa khôi lớp bọn họ, Lương Thư Hàm.

Nếu muốn nói Lương Thư Hàm cùng Chân Minh Châu có khúc mắc, đúng hơn là chỉ có mình Lương Thư Hàm bới lông tìm vết, Chân Minh Châu tự nhận bản thân cùng Lương Thư Hàm không có qua lại nói gì đến khúc mắc.

Nhưng chính là Lương Thư Hàm người ta chướng mắt cô.

Tuy Lương Thư Hàm mỗi khi nhắc đến cô đều âm dương quái khí. Bất quá mọi người đã lớn đều cần có mặt mũi nên cũng không hành xử như trẻ trâu. Suy cho cùng trường bọn họ cũng là một trường có tiếng.

Thành tích của Chân Minh Châu cũng không được xem là nổi bật, chỉ là kì thi đại học phát huy tốt hơn bình thương nên số điểm tính ra nhiều hơn 120 điểm.

Vì muốn cùng Lâm Nghiên giúp đỡ lẫn nhau nên cô chọn ghi danh vào học cùng trường với Lâm Nghiên, đồng thời cũng điều chỉnh chuyên ngành phù hợp với điểm số. Thế nên cô được tuyển chọn vào chuyên ngành ít ai biết đến, là Di Tích Văn Hóa và Viện Bảo Tàng Học.

Đa số những người học chuyên ngành này đều có nền tảng gia đình hoặc là có người thân trong các ngành có liên quan. Như Chân Minh Châu được điều đến đây, chính là cái gì cũng không hiểu được.

Mà cô lại còn là một sinh viên đến từ ngoài tỉnh, nên một số sinh viên địa phương có chút bài xích xa lánh. Trừ những cái đó ra vì để bớt gánh nặng cho ba Chân cô thường xuyên ra ngoài đi làm thêm, cũng không còn thời gian để làm quen với bạn bè.

Hơn nữa, cô cũng có ngoại hình rất xinh đẹp làm cho mấy cô gái dễ nổi lên lòng ghen ghét. Nên liền bị mấy nữ sinh địa phương do Lương Thư Hàm dẫn đầu chướng mắt.

( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)

Đại Trân Châu: *mặt cười* tôi về nhà thừa kế tài sản. 』

Nhóm chat nháy mắt trở nên yên tĩnh, Chân Minh Châu thật sự rất biết cách khiến người ta tức giận.

Thư Hàm baby: Này, nói dối là không tốt đâu, ai mà không biết cậu lúc trước đi làm bán thới gian khắp nơi. 』

Đại Trân Châu: Công việc bán thời gian cùng với việc thừa kế tài sản thì có gì mâu thuẫn sao? 』

Cả nhóm lần nữa tiếp tục im lặng.

Đại Trân Châu: Nếu như các cậu tới Lý Sơn du lịch, đặt trước Homestay nhà tôi sẽ được giảm giá 20%! 』

Quả Cam Lớn: Chỉ giảm 20%? 』

Đại Trân Châu: Riêng Lương Thư Hàm thì tính giá như bình thường. 』

Thư Hàm baby: Tôi còn ở đây, tôi thấy hết đó nhé! Chân Minh Châu cậu thật thiếu đạo đức! Cậu đang nhắm vào tôi phải không. 』

Không khí trong nhóm có vẻ khá căng thẳng, bỗng nhiên có người cười lên. Chân Minh Châu cũng cười, tuy rằng Lương Thư Hàm muốn nhảy nhót, nhưng Chân Minh Châu cũng không phải người chịu cho người ta chèn ép, kỹ năng chọc tức người khác cũng không phải dạng vừa! Cô bướng bỉnh ném một cái icon *đắc ý chống nạnh*. Đại ý chính là tôi nhầm vào cậu đó thì sao.

Quả Cam Lớn thấy vậy liền lảng sang chuyện khác.

Quả Cam Lớn: Homestay nhà cậu nhìn như thế nào? Có video không? 』

Chân Minh Châu định trả lời, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng dã thú kêu. Cô vội vàng đứng lên, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lúc này trời mưa vẫn còn to, chỉ mới ba giờ mà tiết trời liền âm u như năm sáu giờ tối. Không thể nhìn rõ mấy sự vật từ xa nữa.......

Chân Minh Châu vểnh tai, bỗng nhiên âm thanh dã thú gầm gú kêu lên một tiếng, Chân Minh Châu nghe xong phát hiện tim đập mạnh liên hồi, Ôi trời đất quỷ thần cha mẹ ơi, sao âm thanh này lại giống như tiếng hổ gầm vậy?

Cô không quá chắc chắn nên lặng lẽ móc di động ra, đi tra Baidu xem tiếng hổ kêu như nào.

"Chuyện gì đây?"

Vừa rồi cô vẫn còn nói chuyện trong nhóm chat, sao bây giờ lại không có mạng nữa? Không chỉ mất mạng internet, mà tín hiệu điện thoại di động cũng không có.

Chân Minh Châu xoay người đến thử điện thoại bàn.....Cũng không có phản hồi.

Cô thở dài với tay mở đèn, may mắn là còn sáng đèn, vẫn có điện liền ổn hơn.

Sắc trời càng thêm u ám, Chân Mình Châu cũng không tắt đèn, trực tiếp đi xuống lầu chuẩn bị cơm chiều.

Cô cũng không có sốt ruột, tình trạng này thường xuyên diễn ra nhưng cũng không quá tệ. Đây chính là vấn đề ở những nơi thâm sơn cùng cốc.

Lúc ở một mình Chân Minh Châu không thích không gian quá u tối, thời điểm xuống lầu liền mở đèn phòng khách, sau đó liền đi vào phòng bếp phía sau, dù gì cũng nhàn rỗi nên cơm tối làm phức tạp một chút cũng không sao. Thế nên cô định chưng một cái bánh bao nhỏ nhân thịt bò.

Gọi là phòng bếp phía sau, nhưng lại có cửa sổ hướng ra sân, toàn bộ cửa sổ của homestay cũng đều hướng ra sân chứ thay vì hướng ra sau núi.

Đây là đặc điểm kiến trúc địa phương.

Nhưng ở chỗ bọn họ cho dù ngôi nhà trong thành phố, cũng có loại đặc điểm này.

Xem như là nét đặc sắc bản địa.

Chân Minh Châu đang băm nhân thịt, đột nhiên dừng động tác tay, mắt nhìn về phía cửa lớn.

Cửa lớn truyền đến âm thanh đập cửa dồn dập cùng tiếng kêu của phụ nữ. "Có ai không? Có ai ở đây không?"

Hết Chương 1.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp