Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 39: Ngủ ngon, chú cũng đi ngủ sớm một chút


2 năm

trướctiếp

Trước cơm chiều, Tần Mặc Sâm ở lại Hương uyển cùng lão quản gia và bảo mẫu.

Vốn không cần gấp gáp như vậy, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ ngốc nghếch muốn vào bếp trổ tài thao thao bất tuyệt, Tần Mặc Sâm đau đầu đem người ra khỏi phòng bếp, lập tức gọi điện thoại.

Lão quản gia họ Triệu, bảo mẫu họ Lâm, đều là những người mà Tần Mặc Sâm đã quen thuộc trong nhiều năm.

Hai người vốn đã quen thuộc với căn nhà của chủ nhân, đột nhiên nhìn thấy những đồ trang trí thỏ khác nhau trong căn phòng này, nên rất ngạc nhiên, nhưng họ đã luyện được khả năng giữ bình tĩnh và nên không có lộ ra bất kỳ sự khác biệt nào.

"Dì Lâm, đồ ăn dì nấu rất ngon, đến khách sạn năm sao nào cũng có thể làm đầu bếp!" Tô Khả Khả ăn xong một bát cơm, lại ăn một bát khác cho đến khi bụng phình to.

Không còn một hạt cơm trong chiếc bát sứ nhỏ xinh, sạch đến nỗi không cần rửa.

Dì Lâm thường nấu đồ ăn cho Tứ gia ăn, trước nay chưa từng nhận được lời khen của tứ gia, đột nhiên bị tiểu nha đầu như vậy khen, trong lòng đương nhiên cao hứng.

Lúc đầu hiểu lầm thân phận của tiểu nha đầu này sắc mặt không tốt, nhờ có trợ lý Ngô bí mật giải thích cho bà, bà mới nhận ra mình đang suy nghĩ nhiều, càng nhìn cô gái này càng thích.

Khi dì Lâm dọn dẹp bát đĩa, tiểu nha đầu chạy đến giúp.

Lâm thẩm cười nói: "Chơi đi, cô là khách do tứ gia mời. Ở đây không cần cô giúp. Trong bếp còn có máy rửa bát. Một lát nữa tôi sẽ làm xong."

"Vậy thì con đi đây. Nếu dì Lâm mệt, nhớ gọi cho con nha, con sẽ là sự giúp đỡ nhỏ của cô."

"Ồ, được rồi." Dì Lâm nhìn tiểu nha đầu chạy đi với một nụ cười đầy tình mẫu tử.

Bà đã gặp rất nhiều người, ánh mắt trong sáng, nếu là người đa mưu túc trí thì cô ấy cũng không thể che giấu bà được, đôi mắt của cô gái này thật đẹp, trong sáng như một đứa trẻ mới sinh, lần đầu tiên khi bà nhìn thấy cô gái này liền thích rồi.

Khi Tô Khả Khả trở lại phòng khách, Tần Mặc Sâm đang ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, dáng ngồi của anh thể hiện một nét uy nghiêm và trang nghiêm trong tư thế ngồi bình thường và lười biếng, đó là hai chân trùng xuống và thân hình thẳng tắp.

Tô Khả Khả nhìn hắn một cái, khóe miệng mở ra, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thấy hắn rất nghiêm túc, cũng không quấy rầy, lặng lẽ lên lầu, trở về phòng.

Tiểu nha đầu vừa mới đóng cửa lại, Tần Mặc Sâm đang hoàn toàn nhìn chằm chằm vào TV, quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ của cô, ánh mắt hơi lóe lên, lông mày cau lại.

Tô Khả Khả mặc chiếc váy ngủ nhỏ mà Trợ lý Ngô đã chuẩn bị cho cô, leo lên chiếc giường lớn, lăn qua lộn trái rồi nằm xuống giường bắt đầu mê man.

Đinh một tiếng, âm thanh nhận được tin nhắn khiến Tô Khả Khả ngồi dậy như một con cá chép, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại di động cổ cũ ra đọc tin nhắn.

Vốn tưởng rằng là sư phụ hồi âm, kết quả lại là tin nhắn rác.

Tô Khả Khả trông có vẻ thất vọng, sau khi suy nghĩ xong, cô gửi một tin nhắn cho Sư phụ: ‘Sư phụ, tại sao người không trả lời tin nhắn của con? Điện thoại cũng không trả lời, người quên con rồi, phải không? Hiện tại con đã sống ở nhà chú Tần, những người khác đều ổn.’

Dừng một chút, Tô Khả Khả nhắn lại: ‘Giường ở đây to và mềm, dì Lâm nấu ngon hơn nhiều so với món con nấu, chú còn chuẩn bị quần áo cho com mặc cả đời có lẽ cũng không hết.Tuy nhiên, con vẫn nhớ chiếc giường gỗ trong túp lều của chúng ta, nó có thể phát ra âm thanh cót két khi con lăn qua, sư phụ thì nằm vắt chân gặm bắp hấp.’

Tô Khả Khả đưa một ngón tay, nhanh chóng xóa nó và thay đổi câu nói: ‘Ngày mai con sẽ đi học. Chú nói rằng con có thể quen với rất nhiều bạn trong trường. Con có một chút mong đợi và một chút lo lắng. Sư phụ yên tâm, con sẽ không bỏ lại những gì mà Sư phụ đã dạy, và con sẽ tiếp tục vẽ bùa mỗi ngày.’

Lời cuối cùng: ‘Con hy vọng rằng Sư phụ sẽ trở về sau cuộc truy tìm kho báu càng sớm càng tốt.’

Sau khi gửi tin nhắn, Tô Khả Khả lấy trong cặp ra một xấp giấy nhỏ màu vàng, ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ và bắt đầu vẽ các ký hiệu.

Đèn trong phòng ngủ hơi mờ, nhưng đã hơn hẳn bóng đèn treo trong chòi, Tô Khả Khả rất hài lòng.

Cô cầm một cây bút mạnh mẽ trong tay và vẫy nó trên tờ giấy màu vàng, động tác đều là liền mạch lưu loát.

Bùa may mắn, bùa hộ mệnh, bùa phú quý dùng để cầu phúc được bán chạy nhất, một số loại bùa cầu hôn phù hợp, bùa định mệnh, bùa đào hoa cũng có; bùa ác quỷ, bùa ma, v. v. Cũng rất cần thiết.

Cuối cùng, hehe, vẽ hai người dẫn đường nữa, nếu có thể đụng xe ma thì cũng đỡ được một ít tiền.

Tô Khả Khả vẽ rất nghiêm túc cho đến khi cô bị ngắt quãng bởi hai tiếng gõ cửa, tay cô run lên, hào quang trên ngòi bút đột nhiên tan biến, và lá bùa dẫn đường vẽ được một nữa cũng đã không còn hiệu lực.

Tiểu nha đầu vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy Tần Mặc Sâm ngoài cửa, lập tức kêu một tiếng chú.

"Con đang làm gì?" Tần Mặc Sâm hỏi.

Lông mày của nam nhân hơi cau lại, nhưng bởi vì dấu hiệu quá yếu ớt, giống như là ảo giác của người khác, chỉ cảm thấy hắn ngày thường như thế này, lại thêm cảm giác lạnh lùng không thể lại gần.

Tô Khả Khả nhanh chóng cầm lấy xấp lá bùa mà cậu đã vẽ và cười nói: "Còn sớm nên con ngồi vẽ luyện vẽ bùa, chú xem nè, con đã vẽ được cũng kha khá rồi đó."

Tần Mặc Sâm liếc nhìn lá bùa, dấu vết cau mày trước đó cũng đã giãn ra đôi chút, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.

"Nhóc, con đến phòng làm việc với chú một chút." Anh ta nói.

Tô Khả Khả đương nhiên ngoan ngoãn làm theo.

Bàn làm việc trong phòng làm việc rất lớn, trước kia chỉ có một cái ghế êm ái, bây giờ lại có thêm một cái nữa.

Tô Khả Khả nhìn anh mà không rõ lý do.

Tần Mặc Sâm nói: "Sau này con có thể ngồi cùng một bàn với chú lúc làm việc."

"Thật sao?" Tô Khả Khả hai mắt sáng lên nhìn hắn: "Con có quấy rầy đến chú không?"

".. Hẳn là sẽ không. Nhưng nếu như con ầm ĩ quá, thì đến lúc đó chú sẽ suy nghĩ lại."

Tần Mặc Sâm nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu trở nên tươi tắn và nhanh nhẹn trở lại, tâm trạng cũng đột nhiên tốt lên.

Tô Khả Khả vội vỗ ngực hứa: "Chú yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm phiền chú đâu!"

Tần Mặc Sâm đưa cặp sách trên bàn cho cô: "Toàn bộ sách giáo khoa của năm hai cấp ba đều đã được cất vào hết. Nếu bây giờ con trực tiếp vào năm ba cấp ba thì cũng đã muộn. Vậy nên con hãy bắt đầu từ năm hai cấp ba."- đọc tốt hơn trên app TYT

Tô Khả Khả nhận lấy cặp sách, phát hiện cặp sách phình phình, còn rất nặng.

Tần Mặc Sâm nhìn cô chằm chằm rồi im lặng một lúc, như không có gì để nói.

"Chú yên tâm, con sẽ cố gắng học tập, chú không cần phải lo con sẽ học thật giỏi." Tô Khả Khả nói, bộ dáng ngoan ngoãn.

Tần Mặc Sâm ừ một tiếng, nhìn khuôn mặt hơi hơi hướng lên của tiểu nha đầu, đột nhiên nói câu: "Cứ xem nơi này như nhà của mình."

"Được rồi chú, vậy con.. con về phòng đây?"

"Còn sớm, con có thể đi ra ngoài phòng khách xem phim hoạt hình một lát."

Tô Khả Khả vui vẻ cười nói: "Chú, chú thật sự xem con là con nít sao? Hoạt hình là cho đứa trẻ năm sáu tuổi xem, con mới không xem đâu."

Tiểu nha đầu khẽ hừ nhẹ một tiếng, ôm cặp sách chạy, chạy ra vài bước lại quay đầu lại xem hắn: "Chú cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!"

Tần Mặc Sâm nhìn bóng lưng của cô ngay cả chạy bộ đều có thể nhảy dựng lên, khóe miệng bất giác kéo lên.

Hắn không có dỗ dành trẻ con, vừa rồi đứa cô đi lên lầu với ánh mắt mờ mịt, tựa hồ đang giấu điều gì trong lòng, trong lòng có chút không vui, luôn cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó. Bây giờ đứa trẻ tràn đầy sức sống trở lại, dấu vết không vui trong lòng cũng không còn nữa.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp