Bốn Lần Gả

Chương 13


2 năm

trướctiếp

Vệ Diễn quỳ xuống nói hết lời.

Quá trình hoàn toàn giống như Tần Bồng suy đoán, vào ngày cung biến thứ hai hắn nhận được thư từ trong nhà gửi đến, nói là Vệ lão thái quân bệnh nặng cùng với chuyện Tần Minh đăng cơ, nhưng cũng không có đề cập tới chuyện Tần Thư Hoài mang theo binh lính vây quanh hoàng thành, dựa theo lời hắn nói là...

“Nếu ta biết hắn mang theo năm vạn binh mã đợi ở trong hoàng thành, đánh chết ta sẽ không tới! Ta cũng không phải kẻ ngốc...”

Tần Bồng nhắm hai mắt lại, hiện giờ chắc là Tần Thư Hoài không dám động. Nhưng là binh lính của hắn một ngày không rời khỏi Tuyên Kinh, vậy thì Vệ Diễn một ngày cũng không thể lộ diện, nói không chừng sẽ có chuyện nguy hiểm gì đó.

Sau khi nghĩ nghĩ một hồi, Tần Bồng nói: “Trước tiên ngươi cứ trốn ở trong phòng này đừng xuất hiện bên ngoài, trốn trước đi.”

Dựa theo bản lĩnh của Tần Thư Hoài, chắc là Vệ phủ cũng là có người của Tần Thư Hoài nằm vùng ở đây, hiện giờ nếu muốn giấu Vệ Diễn, đương nhiên là phải giấu hoàn toàn. Vệ Diễn có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Nếu không đệ đi phòng nãi nãi...”

“Lão nhân gia đang bị bệnh.” Tần Bồng nâng mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: “Lúc vào cũng đừng có chạy loạn, cứ như vậy đi, ta sai người múc nước tới cho ngươi tắm rửa.”

“Được.”

Vệ Diễn gật gật đầu, Tần Bồng đứng dậy đi, thấy hắn vẫn còn quỳ thì nhướng mày nói: “Còn quỳ làm cái gì? Nhanh chóng trốn đi!”

“Được rồi!”

Vệ Diễn lập tức đứng dậy, trốn vào trong gian tủ, sau khi hắn trốn xong xuôi, Tần Bồng sai Xuân Tố Thu Tố mang nước tới, hai người có chút nghi ngờ nói: “Không phải chủ tử vừa mới tắm xong sao?”

“Từ khi nào các ngươi lại nhiều lời như vậy?”

Giọng điệu của Tần Bồng nhàn nhạt, hai người lại cảm thấy có một loại cảm giác vô hình đè ép lên hai người, các nàng vội vàng đi ra ngoài múc nước. Sau khi lấy xong nước, Tần Bồng lấy quần áo của Vệ Dương từ trong tủ ra ném cho Vệ Diễn, Vệ Diễn đi tắm rửa một cái, sau khi mặc xong quần áo đi ra ngoài, hắn xoa tóc nói: “Nhiều năm như vậy, tẩu tử vẫn còn giữ quần áo của đại ca sao?”

“Ừ.” Tần Bồng lên tiếng trả lời. Dưới ánh nến, khuôn mặt Tần Bồng tú lệ, làn da trắng nõn, bộ dáng thong dong bình thản kia chợt làm Vệ Diễn căng thẳng trong lòng.

Hắn đột nhiên nhớ tới, nữ nhân này đã thủ bài vị cái kia, thủ đã mười năm.

Trong lòng hắn không thể nói rõ là loại cảm xúc gì, có chút hâm mộ Vệ Dương, lại có chút thương hại nữ nhân này. Suy nghĩ nửa ngày sau hắn thở dài, nói với Tần Bồng: “Tẩu tử, thật ra thì đại ca đã chết rất nhiều năm rồi. Vệ gia chúng ta cũng không phải loại người cổ hủ gì...”

“Trong triều, có những ai ủng hộ tiên đế?”

Tần Bồng đánh gãy lời nói của hắn, Vệ Diễn không ngờ Tần Bồng há miệng liền hỏi một câu hỏi lạnh lùng như thế này, thần trí hơi lung lay một lát mới phản ứng lại được: “Tẩu là muốn hỏi ai có thể ép buộc Tần Thư Hoài sao?”

“Ừ.” Tần Bồng gật gật đầu: “Binh lính của hắn vẫn luôn ở Tuyên Kinh, trước sau gì cũng quá mức nguy hiểm, phải rời đi sớm một chút mới đúng.”

Vệ Diễn tỏ vẻ tán đồng, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói ra một cái tên: “Trương Anh.”

“Trương Anh?”

“Đúng vậy.” Vệ Diễn gật đầu nói: “Văn Uyên Các đại học sĩ, người đứng đầu Thanh Lưu. Trước kia hắn là con cháu của quan lại trong triều, phụ thân là Ngự sử trung thừa, con người nói thẳng không cố kỵ, vì Tĩnh Đế chém giết trong triều đình. Cho nên hắn đối với Tĩnh Đế vẫn luôn có nỗi hận thấu xương. Làm người rất năng lực, ở dân gian danh vọng cũng rất cao, tiên đế rất coi trọng hắn, nhiều lần làm quan chủ thẩm(*) trong những lần khoa cử, môn sinh trải rộng khắp triều đình.”

(*) Quan chủ thẩm: Giám khảo coi thi.

“Ta đã rõ.” Tần Bồng đứng dậy, chỉ chỉ ngăn tủ, nói với Vệ Diễn: “Bên trong có cái chăn, phòng trong có một cái giường nhỏ, ngày mai ta đi tìm Trương Anh.”

“Từ từ...” Vệ Diễn do dự nói: “Ngươi vẫn là đừng đi.”

“Hả?” Tần Bồng có chút mê man, chớp chớp mắt, Vệ Diễn nói: “Hắn... Không có để mắt tới nữ nhân.”

Nghe xong lời này, Tần Bồng dại ra một lát, sau khi hiểu rõ ý của Vệ Diễn thì lại cười nhạo ra tiếng tới: “Chiêu này đã cũ rồi.”

Sau khi nói xong thì nàng lại tiếp tục im lặng, đối với loại người trời sinh kỳ thị giới tính này, nàng hình như thật sự vẫn chưa có biện pháp nào để xử lý.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Tần Bồng thức dậy, nàng quyết định rồi, tuy rằng không thể tìm Trương Anh, nhưng học sinh của Trương Anh thì chắc là vẫn có thể, trong lòng nàng liệt ra một cái danh sách, dự định đi tìm những người đó, lại thông qua những người đó thuyết phục Trương Anh.

Kết quả vừa mới rửa mặt xong, trong cung liền truyền đến tin tức nói là Lý Thục triệu nàng tiến cung.

Vị mẫu thân tiện nghi này trước nay không có việc gì không rời Điện Tam Bảo, Tần Bồng đang ở điểm tâm sáng thì gật gật đầu, sau đó nói: “Vậy thì đi thôi.”

Sau khi nói xong, Tần Bồng liền vào trong cung, vừa đến trong cung, Lý Thục liền sốt ruột đi lên nắm lấy tay Tần Bồng nói: “Bồng Bồng, hôm nay Tần Thư Hoài sẽ tới, vậy phải làm sao bây giờ?!”

“Hắn tới thì tới, người sợ cái gì?” Sắc mặt Tần Bồng không thay đổi, ngồi xuống một bên, thị nữ bên cạnh rót trà cho nàng, Lý Thục vừa thấy bộ dáng của Tần Bồng thì nôn nóng lên, dậm chân nói: “Tại sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy? Tần Thư Hoài tới có thể có chuyện tốt đẹp gì sao?! Ngươi nói hắn có phải là muốn giết ta hay không...”

“Người suy nghĩ nhiều quá.” Tần Bồng nâng chén trà lên, nghĩ nghĩ, cảm thấy hiện giờ Tần Thư Hoài tới tìm Lý Thục tất nhiên chỉ là vì một chuyện Nhiếp Chính Vương. Nàng nhấp một ngụm trà trà, giương mắt nói: “Lần trước chuyện ta nói với người, để người sắc phong ta làm Trấn Quốc trưởng công chúa, người còn nhớ rõ không?”

Lý Thục ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới, gật đầu nói: “Nhớ rõ.”

“Vậy là đủ rồi.” Tần Bồng gật gật đầu: “Nhớ rõ thì tốt, lần này hắn tiến đến tất nhiên là vì chuyện này, người cũng đừng hoảng hốt, chuyện gì tới thì tới, cũng không có gì phải sợ hãi. Người cứ dựa theo lời ta nói mà làm, nếu thật sự không được thì người không nói lời nào là được rồi.”

Khi nói chuyện thì Tần Thư Hoài đã tới, thái giám tiến vào thông báo, Tần Bồng giơ tay nói: “Để hắn vào đi.”

Nói xong, Tần Bồng giơ tay chỉ lên ghế trên: “Mẫu thân ngồi đi.”

Sau khi hai người ngồi xuống ổn định thì Tần Thư Hoài đi vào. Hôm nay hắn vẫn là một thân hoa bào màu đen như cũ, trên góc áo thêu tiên hạc vỗ cánh sắp bay, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo màu trắng, làm cả người hắn mang theo vài phần tiên khí.

Sau khi hắn tiến vào thì hành lễ với hai người, Tần Bồng cũng rất nể tình mà trả lễ ngược lại. Rồi sau đó Lý Thục liền nơm nớp lo sợ tiếp đón Tần Thư Hoài ngồi xuống, sau khi Tần Thư Hoài ổn định chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Bồng, lại nói với Lý Thục: “Thần hôm nay tới đây là cùng Thái Hậu thương lượng một chút sau khi bệ hạ đăng cơ, công chúa ở đây sợ là không quá thích hợp.”

“Không sao.” Tần Bồng cười tủm tỉm nói: “Có vài chủ ý, sợ là mẫu thân không có quen làm chủ, muốn ta ở bên cùng người. Đều là người trong nhà, Vương gia không cần ngăn cách như thế.”

Tần Thư Hoài hiểu rõ ý của Tần Bồng, lời này của Tần Bồng nói rõ là người làm chủ nơi này là nàng, nếu hắn nhất định muốn nàng rời đi, sợ rằng cũng không có chút tác dụng nào.

Vì thế Tần Thư Hoài gật gật đầu nói thẳng: “Hiện giờ bệ hạ tuổi còn nhỏ, sợ là phải cần vài vị phụ tá người, không biết trong lòng nương nương đã chọn được người nào hay chưa?”

Nghe xong lời này, Lý Thục cùng Tần Bồng liếc nhau, Tần Bồng không dấu vết chuyển qua mắt đó, Lý Thục cương mặt nói: “Chuyện này, không biết Hoài An vương có ý nghĩ gì không?”

“Thần nghĩ, hoàng tử tuổi nhỏ, chuyện phụ chính còn cần người thân cận, lúc này mới có thể tận tâm tận lực phụ tá bệ hạ.”

Người thân cận sao?

Đó chính là thân thích.

Tần Bồng ở bên cạnh nghe vậy, không ra tiếng gõ tay vịn, thân thể không tự giác mà nghiêng người qua, hơi dựa người vào trên tay vịn.

Tần Thư Hoài nói chuyện, nhịn không được liếc mắt qua nhìn nàng một cái, một động tác nhỏ như vậy, Tần Thư Hoài chỉ mới nhìn thấy ở trên người Triệu Bồng, chợt nhìn thấy Tần Bồng cũng là cái dạng này, suy nghĩ của hắn không nhịn được mà tạm dừng một chút. Mà Lý Thục bên cạnh nghe xong lời Tần Thư Hoài nói, gật đầu nói: “Vương gia nói phải, là nên tìm một người họ hàng gần làm người phụ tá mới tốt.”

Tần Thư Hoài thu hồi suy nghĩ của mình, đem ánh mắt kéo về trên người Lý Thục, tiếp tục nói: “Nếu như phụ chính, tất nhiên là phải có năng lực, tốt nhất là biết rõ chính sự triều đình, ở triều đình phải có địa vị nhất định, ép trụ được triều thần, làm được như vậy mới là tốt nhất.”

Họ hàng gần có năng lực có địa vị, cơ bản là tương đương với Tần Thư Hoài.

Tần Bồng nghe thấy Tần Thư Hoài nói, khóe miệng kéo lên một ý cười, cảm thấy nhiều năm không gặp, mặt của Tần Thư Hoài đã càng ngày càng dày.

Lý Thục tuy rằng ngốc, nhưng cũng ở trong cung đắm chìm đã nhiều năm, nghe xong lời Tần Thư Hoài nói, cũng hiểu rõ ý tứ của Tần Thư Hoài, bà ta đem ánh mắt dời xuống trên người Tần Bồng, xin giúp đỡ nói: “Bồng Nhi ngươi xem...”

“Lời Vương gia nói rất có đạo lý.” Tần Bồng cười tiếp lời nói, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Vậy Vương gia cảm thấy, ai là người tương đối thích hợp đây? Ta cùng mẫu thân cũng không quen thuộc đại thần trong triều, không bằng Vương gia tiến cử vài người đi?”

Tần Thư Hoài không nói, hắn giương mắt liếc nhìn Tần Bồng một cái, ánh mắt bình tĩnh nói: “Thần cả gan, xin hỏi công chúa cảm thấy bổn vương như thế nào?”

Tần Bồng: “...”

Thế mà khách sáo cũng không khách sáo một chút, trực tiếp như vậy?

Nàng vốn tưởng rằng, Tần Thư Hoài còn muốn đùn đẩy một chút, cùng nàng vòng vo một hồi. Không nghĩ tới hắn nói thẳng như vậy, Tần Bồng cũng không khách khí nữa.

Nàng nói thẳng: “Vương gia đương nhiên là một lựa chọn hoàn hảo, nhưng mà nếu như là phụ chính, tất nhiên không thể một nhà đơn độc được, trong triều có Vương gia xử lý, nhưng cũng nên có người cân bằng giám sát, Vương gia nói xem có phải không?”

“Công chúa là không yên lòng bổn vương?”

“Đúng vậy.” Tần Bồng cười tủm tỉm mở miệng, không có nhường nhịn một bước, nếu như Tần Thư Hoài trực tiếp mở miệng muốn vị trí này, nàng cũng liền không có gì mà phải che lấp cả, nói thẳng: “Vương gia đặt mình ở vị trí này của ta mà ngẫm lại xem, có thể yên tâm sao?”

Nói xong, Tần Bồng dựa vào lưng ghế, đánh giá hắn nói: “Vương gia thân là con trai độc nhất của Tĩnh Đế, huyết mạch chính thức của thiên gia, trong tay lại cầm quyền to, cái này làm cho bổn cung làm sao có thể yên tâm được đây?”

“Nếu như ngươi đều nhìn thấy rõ ràng.” Sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi còn nghĩ rằng, ta là tới thương lượng cùng các ngươi sao?”

“Ngài đương nhiên không phải tới thương lượng cùng chúng ta.” Tần Bồng nhướng mày: “Nhưng mà, ngài cho rằng, ta là đang cùng ngài thương lượng sao?”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhìn Tần Bồng, ý bảo Tần Bồng nói tiếp. Tần Bồng uống một ngụm trà, quay đầu buông chén trà, chậm rãi mở miệng với dáng vẻ quen thuộc: “Hiện giờ Vương gia là không có cách nào đăng cơ được, nếu như có biện pháp thì đã sớm chém cô nhi quả phụ chúng ta rồi, còn cùng chúng ta thương lượng vị trí đại thần phụ chính sao? Ta cũng nói rõ luôn đi, Vương gia, nếu mẹ con chúng ta không có biện pháp giám sát Vương gia, ai biết Vương gia có phải lấy Minh Nhi làm con rối hay không, qua hai năm nữa liền giết thì sao? Nếu nhất định phải chết, chết sớm chết muộn không bằng hiện tại chết một cách thống khoái.”

Tần Thư Hoài nghe Tần Bồng nói, giương mắt nhìn về phía nàng: “Ngươi đối với việc ta không dám giết ngươi hình như vô cùng có niềm tin.”

“Đúng vậy.” Tần Bồng híp mắt nở nụ cười: “Dù sao, ta cũng là Vệ gia đại phu nhân nha.”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài vẫn rất bình tĩnh như cũ.

Những lời Tần Bồng nói đều nói trúng điểm tử, đúng là hắn không thể động đến nàng, cũng thật sự là cố kỵ Vệ gia. Nếu như người khác nghe xong lời Tần Bồng nói, sợ là sẽ bị chọc giận cá chết lưới rách, nhưng Tần Thư Hoài không phải là người như vậy.

Nhận thức của hắn đối với cảm xúc rất chậm chạp, cũng quá bình tĩnh. Vì thế cho nên hắn gần như sẽ không tức giận, khi ra quyết định rất khó bị cảm xúc khống chế chi phối.

Hắn nghe Tần Bồng nói xong, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát.

Hiện giờ nhìn tư thế Tần Bồng, nếu không đồng ý thì nàng tuyệt đối sẽ không buông tha vị trí đại thần cùng phụ chính, nhưng mà Tần Bồng tới phụ chính, đối với triều cục có ảnh hưởng bao nhiêu chứ?

Này triều đình sẽ không chịu đựng việc Tần Thư Hoài một người độc tài quyền to, cho dù Tần Bồng không tới thì cũng sẽ có những người khác tới, nếu là Vệ Diễn hoặc là Trương Anh có thâm niên chính khách cao, vậy còn không bằng đối phó với một Tần Bồng càng dễ hơn.

Vì thế Tần Thư Hoài sau khi im lặng suy nghĩ một chút, lại chậm rãi nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Ta là trưởng tỷ của bệ hạ, bệ hạ tuổi còn nhỏ, đương nhiên ta là muốn thượng triều phụ chính. Xưa nay ấu đế từ mẫu thân buông rèm chấp chính, mẫu thân ta từ khi còn là Thục mỹ nhân thân thể đã ôm bệnh, vậy thì để ta làm chuyện đó đi?”

“Chờ đã...” Lý Thục nghe nói lời này, lập tức muốn mở miệng, mắt Tần Bồng lạnh nhạt đảo qua, đè thấp thanh âm: “Mẫu thân!”

Lý Thục bị Tần Bồng dọa sợ, bà ta chưa bao giờ thấy ánh mắt dọa người như vậy ở trong mắt của nữ nhi. Cũng không phải hung ác, chỉ là một loại cảm giác áp bức nói không lên lời, làm bà ta nhịn không được im miệng.

Bà ta trực giác cảm thấy, nếu bà ta không chịu im lặng, có lẽ Tần Bồng sẽ làm chút gì đó... Là chuyện mà bà ta không có cách nào có thể tưởng tượng..

Tần Thư Hoài nhìn hai người, ánh mắt nhìn về phía Lý Thục: “Nương nương, rốt cuộc nghe quyết định sự việc này đây?”

“Là... Tứ công chúa đi...”

Lý Thục cúi đầu, có chút không cam tâm. Tần Thư Hoài gật đầu: “Có thể.”

“Nếu muốn thượng triều, tự nhiên phải có một cái danh phận.” Tần Bồng cười như không cười: “Hoài An vương cảm thấy, phong vị Trấn Quốc trưởng công chúa này có phù hợp hay không?”

Trấn Quốc trưởng công chúa, cái này không chỉ là một cái phong vị, còn là một vị trí.

Chính nhất phẩm, có thể mở quân phủ, can thiệp triều chính, là một loại tồn tại tương đương với cơ cấu giám sát hoàng thất.

Trấn Quốc trưởng công chúa rất ít khi được sắc lập, gần trăm năm trở lại đây, cũng chỉ có Bắc Yến sắc phong một người là Triệu Bồng… Còn là sau khi nàng chết, là đệ đệ nàng Triệu Ngọc truy phong.

Mà hiện giờ Tần Bồng muốn vị trí này, muốn không phải là danh hiệu, mà là một cái quyền lực.

Nghe thấy cái yêu cầu này, Tần Thư Hoài nhịn không được muốn cười.

Nụ cười ấy giống như nắng xuân làm hóa tan băng tuyết ngàn dặm, làm cho người ta không thể dời mắt đi được.

Tất cả mọi người đều bị nụ cười này của hắn làm cho ngây người, mà hắn nhìn Tần Bồng, nội tâm lại là cảm thấy một mảnh mềm mại.

Ở trên thế gian này thế mà vẫn còn có một người tương tự như vậy…

Tên gọi của nàng, tính cách của nàng, còn có vị trí mà nàng muốn đều giống nhau.

Thật là cực kỳ thú vị.

Hết chương 13.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp