Bốn Lần Gả

Chương 2


2 năm

trướctiếp

Bởi vì xuất thân là công chúa hoàng thất, khi Triệu Bồng kế thừa ký ức của Tần Bồng, nàng cũng đã đặc biệt chú ý đến vị đệ đệ kia của mình một chút.

Mẫu thân Tần Bồng tương đối kỳ lạ, thời trẻ dựa vào mỹ mạo từng có một thời gian được ân sủng, vì thế có Tần Bồng. Khi Tần Bồng mười sáu tuổi lại dựa vào mặt mũi của trượng phu Tần Bồng, là Vệ Dương có được một đợt ân sủng nữa, vì thế Tần Bồng có vị đệ đệ này, vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất - Tần Minh.

Bởi vì sinh đã muộn, Thái Tử cũng đã sắp 30 tuổi mà Tần Minh chỉ mới có chín tuổi, cho nên cũng không có người nào cảm thấy Tần Minh có thể tạo nên sự uy hiếp gì, nhưng bởi vì không quen nhìn Thục mỹ nhân có được sủng ái, Hoàng Hậu dùng chút thủ đoạn đem Thục mỹ nhân cùng Tần Minh ra cung, mang cái danh đi canh giữ hoàng lăng.

Tần Bồng an ổn ở chùa Hộ Quốc tu Phật, cùng người đệ đệ này cũng không có tiếp xúc quá nhiều, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết lúc vào cung mới gặp qua vài lần như vậy, nhưng bởi vì Triệu Bồng vừa mới có được ký ức về Tần Minh, cho nên Tần Minh vừa xuất hiện thì Triệu Bồng đã lập tức nhận ra hắn.

Lúc này Tần Minh không ở trong hoàng lăng, vậy tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn, Triệu Bồng tuy rằng đã hạ quyết tâm một lòng phải trở về Bắc Yến, nhưng điều kiện đầu tiên là nàng phải còn sống để trở về.

Triệu Bồng dời ánh mắt lên người Đổng Vưu, thanh âm lạnh lẽo nói: “Sao lại thế này?”

Đổng Vưu hơi bất ngờ, lập tức phát hiện khí thế của Tần Bồng lúc này khác với trước kia. Lúc trước tính tình Tần Bồng đều là vâng vâng dạ dạ, vốn dĩ khi mang theo Tần Minh lại đây hắn còn lo lắng Tần Bồng nhát gan sợ phiền phức, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng trấn định này của Tần Bồng, trong lòng Đổng Vưu cũng an tâm hơn một chút, lập tức nói: “Lúc trước Tam hoàng tử tạo phản, liên hợp với Hoàng Hậu vây kín cung thành lại, điện hạ chắc là đã biết?”

Triệu Bồng nghe được tin tức đó, trong lòng lập tức nổi giận.

Biết được?

Chuyện lớn như vậy, Tần Bồng là thật sự, một! Chút! Cũng! Không biết!!

Đây thật sự là một người tu Phật trở thành một kẻ ngốc, an ổn ở chùa Hộ Quốc, cái gì cũng đều mặc kệ.

Nhưng giờ phút này cũng không phải là thời điểm truy cứu, nàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt dừng ở trên người Tần Minh, bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện gì ngươi nói thẳng đi.”

“Buổi tối đêm hôm qua, Hoài An vương đánh vào trong cung, mấy lão nhân trong cũng sáng nay cũng mới biết hoàng hậu nương nương một phen đốt lửa thiêu chết toàn hộ phi tần cũng hoàng tử, hiện giờ huyết mạch của bệ hạ chỉ còn lại một mình thập lục điện hạ, nương nương đoán, nếu như Hoài An vương thật sự muốn mưu phản, chỉ sợ là không giữ nổi tiểu điện hạ, liền nghĩ đem tiểu điện hạ đưa đến chỗ này của ngài…”

Nói xong Đổng Vưu lặng lẽ đưa mắt đánh giá Tần Bồng một cái, lại thấy sắc mặt Tần Bồng bình tĩnh, không có nửa điểm kinh hoảng, hoàn toàn không nghĩ hoảng loạn thất thố giống như hắn suy đoán.

Trong lòng Đổng Vưu lộp bộp một chút, nhất thời không hiểu được Tần Bồng đang nghĩ gì, lập tức quỳ xuống nôn nóng nói: “Điện hạ, nương nương thật sự là không còn cách nào khác. Tiểu điện hạ là đệ đệ ruột của ngài, nếu như ngài cũng mặc kệ hắn thì thật sự không có người quản được chuyện này.”

“Ta cũng muốn quản.”

Triệu Bồng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt: “Nhưng ta quản được sao? Ngươi đều biết ta là tỷ tỷ ruột của hắn, Hoài An vương không biết sao?”

Khi Triệu Bồng nhắc đến tên này, trong lòng vẫn nhịn không được có chút khác thường như cũ. Nhưng nàng đè lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu của mình, không thèm nghĩ nàng đến quan hệ giữa nàng và Tần Thư Hoài, suy tư xem hiện giờ nên làm cái gì bây giờ.

Chạy là không thể chạy, nếu như Tần Thư Hoài thật sự có lòng muốn giết bọn họ thì bây giờ bọn họ còn có khả năng chạy trốn được sao.

Nếu như Tần Thư Hoài không muốn giết bọn họ, thì phải làm sao bây giờ?

Triệu Bồng khẽ suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Đổng Vưu: “Hiện giờ tình thế Bắc Yến như thế nào? Ai đang là quân chủ? Quốc lực như thế nào? Gần đây triều chính có xảy ra chuyện lớn gì hay không? Còn có hướng đi của những tiểu quốc phía nam đó như thế nào, Trần quốc có an ổn hay không?”

Đổng Vưu nghe được Triệu Bồng hỏi cái này, không khỏi có chút vội vã: “Điện hạ, lửa đã sắp xém đến lông mày rồi, ngài hỏi cái này làm cái gì chứ? Vẫn là chạy nhanh đưa tiểu điện hạ đi khỏi đây thôi…”

“Ta nói ngươi trả lời thì ngươi trả lời, bổn cung làm việc còn cần một tên nô tài như ngươi dạy hay sao?!”

Triệu Bồng hét to thành tiếng, Đổng Vưu chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tần Bồng, giống như thật sự là một vị công chúa tôn quý, mang theo hơi thở kiêu ngạo làm người khác phải phục tùng xưng thần.

Đổng Vưu bị khí thế Triệu Bồng chặn lại, tuy rằng không quá nguyện ý nhưng vẫn nói thế cục gần đây cho Triệu Bồng nghe.

Sau khi Triệu Ngọc kế thừa ngôi vị hoàng đế Bắc Yến, chăm lo việc nước, hiện giờ đang phát triển không ngừng, thực lực từ từ mạnh lên, là một kình địch lớn của Tề quốc.

Mà tiểu quốc phía nam đều bị Vệ Diễn chấn trị ở biên cảnh, trong lúc nhất thời chắc cũng không có lòng làm phản loạn gì, nhưng tùy đều có thời khả năng cắn ngược lại, cũng là một yếu tố bất an nhất.

Nói cách khác, hiện giờ nếu như Tần Thư Hoài xưng đế, thì cần gặp phải hai cái chướng ngại.

Thứ nhất chính là quốc loạn, một là Tần Thư Hoài có năng lực thông thiên có thể một tay ổn định thế cục, không cho các nước xung quanh thừa dịp Tề quốc nội loạn mà làm gì xằng bậy; hoặc là Tần Thư Hoài là một người không để tâm đến sinh tử của quốc gia, tình nguyện cắt đất cũng muốn lên làm hoàng đế.

Nhưng rất rõ ràng, Tần Thư Hoài đều không phải hai loại người này, hắn đã không có năng lực thông thiên, cũng không phải một tên hôn quân. Cho nên cái chướng ngại này, Tần Thư Hoài không có cách nào khắc phục.

Thứ hai chính là Vệ Diễn.

Trong tay Tần Thư Hoài cầm hơn một nửa quân đội phương bắc, hiện giờ trên bản đồ của Tề quốc, đất đai phía bắc gần như là hắn đánh hạ được, nhưng quân đội phía nam lại thuộc về Vệ Diễn. Mà Vệ Diễn lại là chú em của Tần Bồng…

Vì thế quan hệ của Tần Bồng cùng Vệ Diễn liền trở nên quan trọng nhất. Nếu như quan hệ của Tần Bồng cùng Vệ Diễn không tồi, như vậy Vệ Diễn tất nhiên chính là đứng ở phía Tần Minh. Vật chuyện Tần Thư Hoài đăng cơ cũng sẽ trở nên không ổn thỏa.

Triệu Bồng sắp xếp lại rõ ràng tình huống, tâm trạng cũng ổn định lại.

Nàng chợt phát hiện, thật ra toàn bộ thế cục, Tần Bồng là một nữ nhân nhìn qua thì yếu đuối dễ bắt nạt, thế mà lại là nhân vật mấu chốt.

Nàng là tỷ tỷ hoàng tử, lại là tẩu tử của Vệ Diễn, thân phận như vậy làm nàng trở thành một kình địch mà Tần Thư Hoài cần phải đối mặt.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh mã, Triệu Bồng… À không, hiện giờ nên gọi là Tần Bồng, nàng nâng đôi mắt lên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Chuẩn bị hoa phục, tắm gội thay quần áo, chuẩn bị nghênh đón khách quý.”

“Điện hạ…” Đổng Vưu lập tức sợ hãi, nhắc nhở nói: “Đây chính là đệ đệ ruột của ngài đó.”

“Ta biết.”

Tần Bồng đứng dậy, liếc mắt nhìn Đổng Vưu một cái: “Ngươi không cần lo lắng thường, đệ đệ ta, ta sẽ tự biết bảo vệ.”

Đương nhiên phải bảo vệ được Tần Minh, nếu như Tần Minh không còn thì Tần Bồng cũng sống không được. Tần Thư Hoài là một người nhổ cỏ tận gốc, Tần Bồng tuy rằng mềm yếu, nhưng nàng cũng là tẩu tử của Vệ Diễn, ai cũng không biết nàng có thể đột nhiên nghĩ thông suốt hay không, liên thủ với Vệ Diễn báo thù cho đệ đệ mình.

Có lời hứa hẹn của Tần Bồng, Đổng Vưu hơi ổn định được tâm trạng lại, mang theo Tần Minh đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Xuân Tố đi lấy nước tắm cho Tần Bồng, vừa mở cửa ra, Xuân Tố liền thấy xung quanh đều là binh lính, sương phòng đã bị vây kín mít, một thanh niên tuấn tú tiến lên một bước, cung kính nói: “Thần Giang Xuân phụng mệnh đến tìm thập lục hoàng tử, không biết Tứ công chúa có tiện hay không?”

Xuân Tố sợ tới mức tinh thần không vững, âm thanh run rẩy nói: “Đại nhân chờ một lát.”

Nói xong nàng liền đóng cửa lại, nôn nóng nói: “Phu nhân, phải làm sao bây giờ?”

Tần Bồng lấy áo ngoài từ trên tay Thu Tố, hoàn toàn không có một chút bộ dạng hoang mang sợ hãi nào, nói: “Nói với hắn, thập lục hoàng tử đúng là đang ở chỗ này, nhưng ta không gặp hắn, nói hắn gọi Tần Thư Hoài lại đây. Sợ cái gì chứ?”

Tần Bồng cười cười, trên khuôn mặt như hoa mẫu đơn lập tức hiện ra một nụ cười, trong thời gian ngắn liền làm người ta cảm thấy giống như trần gian vào tháng tư, khắp nơi đều là cảnh đẹp.

Tần Bồng nhìn nha hoàn trước mặt xem ngạc nhiên, ôn hòa thanh nói: “Bổn cung ở chỗ này, mạnh dạn lên, đừng có sợ.”

Nghe xong lời này, trong nháy mắt Xuân Tố cảm thấy đã có dũng khí hơn rất nhiều, nàng hành lễ lui ra ngoài, đứng thẳng sống lưng, không kiêu ngạo không xu nịnh nói với Giang Xuân: “Công chúa nói, thập lục điện hạ đúng là đang ở chỗ này, nhưng nàng không muốn gặp đại nhân, thỉnh đại nhân trở về bẩm báo với Hoài An vương, công chúa có chuyện muốn nói cùng ngài ấy.”

Lời này nằm ngoài dự đoán của Giang Xuân.

Giang Xuân đã từng gặp qua Tần Bồng ở buổi cung yến, lúc ấy Tần Bồng vô ý sảy chân ngã, đã bị sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, mọi người đều nói vị công chúa này nhát như chuột, khiến người trong hoàng thất vô cùng tức giận.

Sau đó Giang Xuân ở trong quân cũng cùng kết giao với Vệ Dương, khi Vệ Dương nhắc tới vị thê tử này, cũng chính là hai chữ dịu ngoan mà thôi.

Vừa nãy hắn nhìn thấy nha hoàn kia còn đang nơm nớp lo sợ, Giang Xuân liền cảm thấy nàng giống như chủ nhân của nàng, vậy thì Tần Bồng chắc là cũng là một người nhát như thỏ. Hoặc là sợ tới mức nói dối, nói thẳng Tần Minh không ở đây; hoặc là trực tiếp đem người giao ra rồi khóc lóc xin tha.

Ai ngờ tới nha hoàn vừa tiến vào không lâu, sau khi đi ra đột nhiên thay đổi giống như trở thành người khác, nhất cử nhất động đều bình tĩnh có hơi giống với các nữ quan có địa vị cao trong cung.

Giang Xuân liếc mắt nhìn Xuân Tố nhiều thêm một cái, theo sau cười nói: “Được, ta đây liền trở về bẩm báo, thỉnh cầu công chúa chờ một chút.”

Nói xong, Giang Xuân lập tức phái người đi mời Tần Thư Hoài.

Mà Tần Bồng thì ở trong phòng, sau khi rửa mặt chải đầu, mặc bộ hoa bào màu đen tuyền có năm con phương hoàng lấp lánh bên trên, bộ đồ được thắt lên một chiếc đai lưng với những hoa văn màu đỏ uốn lượn với màu trắng tinh khôi bên trong, nền đen viền màu đỏ, trên đầu là những chiếc trâm cài vàng ròng, hai chiếc trâm được cài vào sườn hai bên búi tóc, lắc lư nhẹ nhàng theo bước chân, khiến chúng nó trở nên trang trọng đẹp đẽ nhưng cũng không mất đi vẻ kiêu sa ưu nhã.

Bản thân Tần Bồng là một người có nhan sắc, nhưng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không có khí chất, lại không giỏi thơ văn, thanh danh ở bên ngoài cũng không có vang dội bằng nữ nhi Liễu Thi Vận của thái phó. Người đời đều nói Liễu Thi Vận chính là đệ nhất mỹ nữ Tề quốc, đệ nhất mỹ nhân Tuyên Kinh, nói đến Tần Bồng thì xinh đẹp thì có, nhưng lại không có sức hút.

Lời nói đều là thật.

Nhưng mà hiện giờ Triệu Bồng nhập vào cơ thể Tần Bồng, kinh nghiệm giả vờ nhiều năm làm nàng trong nháy mắt mặc bộ hoa bào vào giống như tìm về lại được cảm giác đó, Thu Tố giúp nàng thay y phục thì kinh ngạc nhìn chủ tử thay đổi, nhỏ giọng nói: “Phu nhân hôm nay… Hình như không giống bình thường.”

“Ngươi đã từng nghe qua câu, làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ chưa?”

Thu Tố có chút mờ mịt, Tần Bồng nhìn vào khuôn mặt có thể nói là quốc sắc thiên hương, bình tỉnh nói: “Làm tỷ cũng là như vậy.”

Trước kia làm Ngọc Dương công chúa Triệu Bồng như thế.

Hiện giờ làm Tứ công chúa Tần Bồng cũng là như vậy.

Nghe Tần Bồng nói xong, Thu Tố gật đầu nói: “Phu nhân nói phải.”

“Đừng gọi là phu nhân.”

Tần Bồng nghe cái xưng hô này thì cảm thấy khó chịu, nghĩ nghĩ, châm chước nói: “Về sau gọi là chủ tử đi.”

Trang điểm xong xuôi, bên ngoài truyền đến tiếng binh lính quỳ xuống đất vấn an, là Tần Thư Hoài tới.

Tần Bồng hít sâu một hơi, tính tính tuổi tác, đã gần một năm kể từ khi cô qua đời dưới cái tên Đổng Uyển Di. Chợt gặp lại người “Chồng trước” mà mình đã gả ba lần này, trong lòng Tần Bồng có chút hỗn độn. Nàng siết chặt nắm tay, dùng đau đớn trong lòng bàn tay nhắc nhở bản thân mình, Xuân Tố cung kính tiến vào: “Phu nhân, Hoài An vương tới.”

Tần Bồng gật gật đầu, ngồi ngay ngắn ở trên tấm đệm hương bồ phía gian ngoài, tư thế đoan trang nhã nhặn, giống như là đang ở trên đại điện, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Thỉnh.”

Tần Thư Hoài đứng ở ngoài cửa thấy cửa lớn mở ra, hắn cất bước đi vào.

Tần Bồng híp mắt nhìn hắn.

Nam tử thân hình cao thẳng, khuôn mặt thanh tuấn, ngũ quan tinh xảo như vẽ ra, nét mặt điềm đạm vững vàng. Khi hắn nâng mắt lên, một đôi mắt không chút gợn sóng, giống như hồ sâu giếng cổ, dẫn người tra xét lại sâu không thấy đáy.

Ánh sáng nắng sớm chiếu xuống phía sau vai hắn, chiếu lên trên chiếc áo khoác lông cáo của hắn, làm cả người hắn giống như đều chìm trong ánh sáng rực rỡ ấy.

Hắn đứng ở trước cửa, giương mắt nhìn nàng.

Lúc hai mắt giao nhau, ánh mắt của hắn lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Nữ tử trước mặt hắn tư thế đoan chính ưu nhã, khí thế vô cùng, giống như phượng hoàng trên cây ngô đồng, kiêu ngạo nhìn mọi người.

Không thể nghi ngờ chút nào, khí thế công chúa này chính là trời sinh mà có.

Không phải mỗi một công chúa đều có được khí thế như vậy, thậm chí có thể nói, đại đa số công chúa cũng chưa thể có được.

Mà lần trước Tần Thư Hoài nhìn thấy công chúa có khí thế như vậy, đã là chín năm trước.

Thê tử mất sớm thứ nhất của hắn, hiện giờ được Bắc Yến truy phong là hộ quốc trưởng công chúa, Triệu Bồng.

Hết chương 2.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp