Bốn Lần Gả

Chương 23


2 năm

trướctiếp

Nghe vậy, Lục Hữu nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu nói: "Không biết."

"Không biết?"

Tần Bồng ngẩn người: "Không phải mấy năm nay ngươi hầu hạ ngay bên cạnh hắn..."

"Đúng là hầu hạ ngay bên cạnh, nhưng Liễu đại nhân và Tần Thư Hoài gần như không bao giờ gặp nhau, lần duy nhất là lúc Đổng Uyển Di chết, Liễu đại nhân đánh tới cửa."

"Ồ? Tại sao lại đánh?"

Tần Bồng ngây người, Đổng Uyển Di chết, Liễu Thư Ngạn đánh tới cửa làm gì?

"Thì, Liễu đại nhân đánh tới cửa, đánh nhau với Tần Thư Hoài một trận, sau đó đi luôn, thuộc hạ cũng không biết là tại sao."

Tần Bồng: "..."

Liễu Thư Ngạn này đúng là một nam nhân bí ẩn, nhưng mà điều này càng chứng minh rằng Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài có một số quan hệ mà người khác không biết, nếu không thì Liễu Thư Ngạn đã chẳng vô duyên vô cớ đánh tới cửa như vậy.

Tần Bồng nghiêm túc suy nghĩ, lại chợt nhớ ra một việc: "Trước đây sau khi Khương Y chết là ngươi nhặt xác sao?"

"Cũng không phải, thực ra..." Lục Hữu nhíu mày: "Sau khi tiểu thư chết, ta chỉ kịp tới nhìn mặt một lần ở phòng chứa thi thể, sau đó thi thể của tiểu thư đã không cánh mà bay, Tần Thư Hoài vẫn luôn sai người tìm kiếm nhưng mà vẫn không thể tìm được."

Tần Bồng gật đầu, hiểu rõ chuyện này, sau khi Tần Thư Hoài giết Khương Y, Bạch Chỉ đã trộm thi thể của Khương Y đi.

"Nhưng mà." Lục Hữu thận trọng nói: "Cả mấy người lão gia, phu nhân và thiếu tướng quân thì thuộc hạ đều an táng."

Nghe xong lời này, Tần Bồng ngẩn người.

Nàng ở trong thân thể Khương Y chưa được bao lâu thì đã bị ép tới phủ của Tần Thư Hoài, cũng không tiếp xúc nhiều với người Khương gia, cho nên nàng không có bao nhiêu tình cảm với người thân của Khương Y và Đổng Uyển Di. Nhưng nàng đã mượn thân xác người ta thì đương nhiên phải gánh vác nghĩa vụ của một đứa con. Hơn nữa, nếu như nàng không có chút cảm giác gì thì sợ là Lục Hữu sẽ nghi ngờ.

Vì vậy nàng mấp máy môi, cúi đầu nói: "Chôn ở nơi nào?"

"Từ đình Thính Phong ở ngoại ô về hướng nam năm dặm."

"Ta biết rồi."

Tần Bồng gật gật đầu, nói chuyện với Lục Hữu một lát rồi để Lục Hữu đi.

Tới lúc nàng trở về, Bạch Chỉ đang ngồi xem tư liệu do thuộc hạ của Lục Hữu đưa tới. Bạch Chỉ là một cỗ máy bày mưu tính kế trời sinh, lực chấp hành rất mạnh, có nàng ta tới đây, Tần Bồng thật sự chỉ muốn thoải mái sống một cách mơ mơ màng màng, nhưng mà nàng biết mình không thể biểu hiện cái thái độ này ra trước mặt Bạch Chỉ, cho nên nghiêm mặt lên tiếng: "Hôm nay ta đi thám thính tin tức."

"Ta biết, còn tiện đường ăn vặt giữa đường mất nửa canh giờ."

Tần Bồng nghẹn lời, Bạch Chỉ nhìn dấu vết bên mép nàng, cười khẩy một tiếng.

Tần Bồng nhanh trí tránh đi đề tài của Bạch Chỉ, quay đầu nói: "Ta cảm thấy giữa Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài có một số bí mật mà người khác không biết, hôm nay Lục Hữu nói với ta, sau khi Đổng Uyển Di chết, Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài đánh nhau một trận, ngươi tìm người đi điều tra một chút xem."

Bạch Chỉ gật đầu, Tần Bồng lật xem tin tức, ung dung thản nhiên nói: "Bên phía Trương Anh định cử ai?"

"Người hầu đọc của Hàn Lâm Viện, Triệu Anh." Bạch Chỉ đưa cho Tần Bồng một trang giấy.

"Triệu Anh?" Tần Bồng mở giấy ra, cúi đầu nhanh chóng lướt qua tin tức của người này, Bạch Chỉ ngồi cạnh giải thích: "Người này xuất thân là tiến sĩ ngũ kinh, học vấn vô cùng tốt."

* Ngũ kinh là năm quyển kinh điển của tư tưởng Nho giáo gồm Thi Kinh, Thư Kinh, Dịch Kinh, Lễ Kinh, Xuân Thu Kinh

"Tiến sĩ ngũ kinh, ta nhớ là thế tập phải không?"

* Thế tập: chế độ cha truyền chức vị, phẩm cấp cho con trai

"Đúng vậy." Bạch Chỉ gật đầu: "Cho nên đây là một nhân vật từ nhỏ đã thuộc làu ngũ kinh, nền tảng chắc chắn."

"Vậy vị Vương Kha kia của ngươi thì sao?" Tần Bồng hơi lo lắng, Bạch Chỉ cười cười: "Ta từng xem qua văn chương của hai người kia, tài năng của Vương Kha chắc chắn không thua kém Triệu Anh."

Tần Bồng gật đầu, lại nhớ ra: "Thế còn Liễu Thư Ngạn thì sao?"

"Vị này..." Bạch Chỉ nhíu mày: "Vị này chính là con trai của Liễu đại học sĩ, xuất thân con cháu thư hương, niên thiếu từng nhờ một áng "Phú sơn hà" mà làm các nước phải nể tài. Thế nhưng cũng chỉ có một bài đó mà thôi. Sau đó hắn bỏ bút tòng quân, xuất hiện trên triều đình với thân phận võ tướng, ngoài bài "Phú sơn hà" đó ra thì không có tác phẩm nào khác. Cho nên cũng khó mà nói."

"Sao lại khó mà nói?"

"Nếu "Phú sơn hà" thật sự do Liễu Thư Ngạn viết, mà trình độ ngày thường đều như vậy thì nếu so tài thi từ ca phú, e là khó có người vượt qua được hắn. Thế nhưng hắn lại chỉ từng viết một bài như vậy, cho nên khó mà nói được rốt cuộc đây là vận may hay là tài hoa."

"Ta hiểu rồi." Nàng nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay đặt trên đùi, gõ gõ như thể đang gõ trên mặt bàn, trầm tư nói: "Vậy nếu lần này thi tài là viết tấu chương thì thế nào?"

"Cũng được."

"Nhưng mà ta vẫn hơi không yên tâm." Tần Bồng ngước mắt lên: "Liễu Thư Ngạn là người như thế nào?"

"Hôm nay ta có đi xem hắn." Bạch Chỉ nghĩ ngợi: "Có vẻ là một người rất tự tin về bản thân, ta thấy trên tư liệu viết là vô cùng thích uống rượu."

Nghe thấy lời này, Tần Bồng hiểu ngay là Bạch Chỉ đang nhắc nhở nàng, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Bồng cười cười, gật đầu nói: "Vậy cứ thế đi."

Hai người thương lượng xong, chờ ngày hôm sau lên triều, quả nhiên là Trương Anh tiến cử Triệu Anh.

Tần Thư Hoài vẫn tiến cử Liễu Thư Ngạn.

Mà Tần Bồng thì có vẻ do do dự dự, tiến cử Vương Kha.

Nghe thấy tên Vương Kha, dường như Tần Thư Hoài hơi ngạc nhiên, hắn quay đầu lại, nhíu mày: "Biên tu của Hàn Lâm Viện... Điện hạ có muốn đổi một vị khác phẩm cấp cao hơn một chút không?"

Thấy Tần Thư Hoài không thoải mái, Tần Bồng liền vui vẻ, thích thú nói: "Chọn lựa người tài, cái cần quan tâm là tài hoa chứ không phải chức vị, nếu nhiếp chính vương muốn lấy chức quan ra làm tiêu chí để tuyển chọn nhân tài thì sợ là sẽ làm tổn thương tấm lòng của học trò trong thiên hạ."

Nghe thấy lời này, Tần Thư Hoài cung kính cúi đầu: "Công chúa nói phải."

Tần Bồng nhìn thấy dáng vẻ Tần Thư Hoài như vậy thì trong lòng thấy hơi lạ, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Các bên quyết định chọn người xong xuôi thì quyết định phương thức thi thố, dự định ngày mai sẽ thi viết tấu chương ngay trên đại điện, sau đó do Tần Thư Hoài, Tần Bồng, Trương Anh cùng mười vị đại biểu cho quan viên trong triều nặc danh bỏ phiếu để chọn người.

Quyết định phương thức thi xong, chờ hạ triều, Tần Bồng liền nhanh chóng đuổi theo Vệ Diễn đang trở về Vệ gia, hiện giờ ở trong triều Vệ Diễn chỉ gánh hư danh đại tướng quân trấn giữ phía nam, muốn lên triều thì lên triều, không muốn lên triều thì ở nhà, hôm nay vừa lúc Vệ Diễn rảnh rỗi lên triều, sau khi hạ triều thì lập tức đi ra hướng cửa cung.

Tần Bồng đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc! Tiểu thúc!"

Vệ Diễn dừng chân lại, nhìn Tần Bồng ngồi kiệu đi tới cạnh hắn, hắn thong thả đi tới, lại cười nói: "Tẩu tử cùng ta về phủ sao?"

"Đúng vậy."

Tần Bồng gật đầu, hơi sốt ruột nói: "Nhưng mà ta hỏi ngươi chuyện này trước."

"Sao?"

"Ngươi có quen thân Liễu Thư Ngạn không?"

Nghe thấy lời này, Vệ Diễn hơi khó hiểu, không rõ Tần Bồng hỏi hắn chuyện này làm gì, Liễu Thư Ngạn và hắn có thể coi như từng chạm mặt trên chiến trường, hiện giờ phần lớn các tướng lĩnh trẻ tuổi đều thường xuyên bị điều động nam chinh bắc thảo, gần như đều có quen biết, cho nên Vệ Diễn gật đầu: "Cũng có, tẩu tử hỏi cái này làm gì?"

"Hắn thích uống rượu phải không?"

"Cũng hơi hơi?" Vệ Diễn nghĩ ngợi một chút về tính khí của Liễu Thư Ngạn, Tần Bồng gật đầu, lấy ra một túi đồ từ trong tay áo, giao cho Vệ Diễn: "Tối nay đi tìm hắn uống rượu, ngươi không được tìm người khác đâu đấy."

Cầm đồ vào tay rồi, cuối cùng Vệ Diễn cũng hiểu ra ý định của Tần Bồng, dở khóc dở cười nói: "Ngươi có cần phải thế này không?"

"Đây là túy tiên tán, thả vào rượu có thể làm tăng độ thuần của rượu, quan trọng nhất là, uống vào rồi thì sức lực sẽ tăng gấp mấy lần so với bình thường. Dẫn hắn tới Thập Lý Hương ở ngõ Thập Tam, ngươi uống ít một chút."

"Được, ta biết rồi." Vệ Diễn cất thuốc vào trong túi, sau đó nói với Tần Bồng: "Ngươi đừng quá lo lắng, vị trí thái phó kia có lẽ hắn còn chẳng muốn làm đâu."

"Ai mà biết được chứ?" Tần Bồng cười cười: "Bây giờ Minh Nhi còn nhỏ, thái phó chính là nửa thân nhân của hắn, sau này Minh Nhi suy xét mọi việc thế nào, suy xét về ta thế nào, suy xét Tần Thư Hoài thế nào, vị trí thái phó cực kỳ quan trọng." Càng nói sắc mặt Tần Bồng càng lạnh lùng: "Ta quyết không để cho người khác ngồi lên vị trí này."

Tần Bồng cũng không chắc chắn mình nhất định có thể khôi phục thân phận của Triệu Bồng.

Nếu như Triệu Ngọc không bằng lòng đón nhận nàng, vậy thì cả đời này nàng chỉ có thể làm Tần Bồng. Từ trước tới giờ nàng vốn không phải loại người chặt đứt đường lui không để cho mình lối thoát, thỏ khôn ắt phải có ba hang, từ từ tính toán, đây mới là phong cách làm việc của Tần Bồng nàng.

Nghĩ xong, Tần Bồng quay đầu thúc giục Vệ Diễn: "Mau đi đi."

"Vậy ta đi đây." Vệ Diễn nhíu mày: "Tẩu tử cho ta món lợi gì?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"Đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn tẩu tử làm." Vệ Diễn thở dài: "Thật sự là nhớ quá đi."

"Được rồi, ngươi nhanh đi đi."

Tần Bồng đẩy hắn một cái, Vệ Diễn cười cười tiếp nhận, Tần Bồng buông màn kiệu, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ cái khác.

Nàng trở về chuẩn bị một nhóm sát thủ, để bọn họ mai phục bên ngoài Thập Lý Hương, sau đó lại chuẩn bị đầy đủ công cụ để bày trò gian, sau đó nghỉ ngơi một lúc thì đã gần tối. Tần Bồng nhìn sắc trời, nghĩ ngợi một lúc, nàng quyết định đi thăm người nhà Khương gia. Vì vậy nàng sai người chuẩn bị ngựa, đi ra ngoại ô.

Mà Vệ Diễn vừa lừa vừa dụ, rốt cuộc cũng lôi kéo được Liễu Thư Ngạn đi Thập Lý Hương uống rượu. Liễu Thư Ngạn là một công tử phong lưu thích rượu, người bình thường chắc chắn sẽ không đi chơi bời với bằng hữu trước một ngày thi thố trọng đại như vậy, nhưng Liễu Thư Ngạn thì khác, hắn không chỉ chơi mà còn chơi rất nhiệt tình.

Nhưng trong lòng hắn có chừng mực, với kinh nghiệm uống rượu nhiều năm của hắn, rượu vừa lên là trong lòng hắn biết ngay có thể uống bao nhiêu, lúc đầu hắn dự định uống một chút rồi về, nào ngờ rượu này cực kỳ thơm cực kỳ thuần, hắn không khỏi thấy tiếc, thế là thưởng thức từng ngụm từng ngụm một, nói chuyện với Vệ Diễn.

Cứ nói cứ nói, nói tới khi trời tối đen, cũng không biết tại sao, hắn cảm thấy hơi mệt. Trong lòng hắn biết là không ổn, ngẩng đầu cười nói: "Rượu này hơi mạnh quá rồi."

"Mạnh sao?" Vệ Diễn ngửi ngửi, dáng vẻ rất bình tĩnh nói: "Cũng bình thường mà?"

Liễu Thư Ngạn nhìn thấy dáng vẻ Vệ Diễn như vậy thì lập tức cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi nói thật với ta, có phải là ngươi hãm hại ta không?"

"Ngươi nói linh tinh." Vẻ mặt Vệ Diễn thành thật: "Sao ta lại đi hại ngươi chứ?"

Liễu Thư Ngạn không tin chút nào, hắn đứng lên đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì đã thấy đầu váng mắt hoa, còn chưa đi tới cửa thì đã ngã xuống.

May mà thị vệ kịp đỡ lấy hắn, khiêng hắn tới cạnh chân Vệ Diễn. Vệ Diễn không để ý Liễu Thư Ngạn, cúi đầu uống rượu, không nói lời nào.

Thị vệ bên cạnh khuyên hắn: "Tướng quân, đừng uống nữa, ngươi say rồi."

"Ta không say." Vệ Diễn đập chén rượu lên bàn, vô cùng nghiêm túc nói: "Chẳng qua chỉ là đào hoa nhưỡng mà cũng có thể làm lão tử say sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Thị vệ: "..."

Được rồi, thực sự say rồi.

Vệ Diễn say, không khuyên được, lúc này, thị vệ bên cạnh đi tới, cúi đầu nói với Vệ Diễn: "Nhiếp chính vương đang trên đường tới Liễu phủ, sợ là đi tìm Liễu tướng quân, ngài xem..."

Vệ Diễn hơi mơ màng.

Thường thì người say vẫn biết mình đang làm cái gì, chỉ là to gan hơn một chút. Hắn tự đỡ mình đứng dậy, lắc đầu nói: "Không được, ngăn hắn lại, ta đi tìm hắn."

Nói xong, Vệ Diễn lảo đảo đi xuống, sau khi sai người coi chừng Liễu Thư Ngạn thì đánh ngựa đi tìm Tần Thư Hoài.

Xe ngựa của Tần Thư Hoài đang trên đường tới Liễu phủ, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng hô to: "Ha ha ha ha ha Tần Thư Hoài lão tử tới tìm ngươi đây!"

Tần Thư Hoài mở to mắt, một lúc sau, một người đột nhiên nhào vào xe ngựa, Tần Thư Hoài giơ tay lên đè trên đầu hắn, trực tiếp đè hắn lên thành xe.

"Vệ tướng quân." Giọng Tần Thư Hoài lạnh lùng: "Tỉnh táo một chút."

Cảm giác đau đớn làm cho Vệ Diễn tỉnh táo hơn một chút, hắn nhận thức rõ nhiệm vụ của mình.

Hắn tới là để kéo chân Tần Thư Hoài, ít nhất phải kéo dài được tới sáng mai.

Vì vậy hắn kéo tay Tần Thư Hoài: "Ha ha ha ha ha Tần Thư Hoài ta tới tìm ngươi uống rượu đây!"

"Không uống."

"Tần Thư Hoài chúng ta đi tới phủ của ngươi uống rượu!"

"Không đi."

"Vậy tới nhà của ta!"

"Không tới."

"Không được không được..."

"Vệ Diễn ngươi buông tay ra cho ta!"

Trong xe ngựa vang lên tiếng binh binh bang bang. Thị vệ hai bên vây quanh xe ngựa gươm kiếm sẵn sàng, thị vệ của Vệ Diễn cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong xe đánh nhau một trận, sau đó truyền tới tiếng nghiến răng của Tần Thư Hoài: "Gọi Tần Bồng tới đây cho ta, bảo nàng ta tới mang người về!"

"Ta không đi!" Vệ Diễn chơi xấu: "Ta muốn tới nhà ngươi, nghe nói vương phủ vừa to vừa có nhiều mỹ nhân, lại còn có tiền nữa! Dẫn ta tới nhà ngươi đi!"

Tần Thư Hoài: "..."

Tần Thư Hoài hít sâu một hơi, nhìn vết nắm đấm trên mặt Vệ Diễn, hắn cảm thấy mình thật sự không thể tính toán quá nhiều với một con ma men, vì vậy hắn cắn răng nói: "Đi Vệ phủ."

"Không đi, ta không đi!" Vệ Diễn tiếp tục chơi xấu: "Ta muốn đi phủ Hoài An Vương!"

"Cút!"

Tần Thư Hoài lôi lôi kéo kéo với Vệ Diễn, Vệ Diễn quá cố chấp, vẫn cứ đùa giỡn, Tần Thư Hoài hết cách, chỉ có thể đưa Vệ Diễn về vương phủ, sau đó bảo Tần Bồng tới đón người.

Lúc này Tần Bồng vừa thăm mộ Khương gia xong, trong lòng còn có chút thương cảm, vừa tới Vệ phủ thì quản gia đã chạy tới, lo lắng nói: "Đại phu nhân, tướng quân bị Hoài An Vương giữ lại, bảo ngươi tới đón người!"

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Tần Bồng lộp bộp một cái, lập tức cảm thấy là chuyện nàng bảo Vệ Diễn đi giở trò với Liễu Thư Ngạn bị Tần Thư Hoài phát hiện.

Trong lòng nàng trước hết là chột dạ, sau đó lại phản ứng ra.

Vệ Diễn lại dám tự hại Vệ Diễn!

Nàng lập tức gọi người, dẫn Bạch Chỉ theo, y phục cũng không kịp đổi, cưỡi ngựa hùng hùng hổ hổ chạy tới phủ Hoài An Vương.

Trong lòng nàng hơi lo lắng, không rõ Tần Thư Hoài lấy đâu ra lá gan to như vậy, dám giữ Vệ Diễn lại, chẳng lẽ là không thèm để ý tới quân của Vệ gia ở biên giới luôn sao?

Tần Bồng càng nghĩ lại càng không hiểu, lúc tới phủ Hoài An Vương thì nàng đã chuẩn bị tinh thần để cá chết lưới rách, nói với Bạch Chỉ: "Nếu thế cục hôm nay không ổn thì ngươi và ta cùng kết hợp giết hắn!"

Bạch Chỉ gật đầu, nắm kiếm nói: "Được."

Hai nữ nhân dẫn thị vệ xông tới cửa phủ Hoài An Vương, Tần Bồng lạnh lùng nói: "Trấn quốc..."

"Công chúa điện hạ ngài đã tới rồi!"

Tần Bồng còn chưa dứt lời thì công công đã xông tới, cửa phủ Hoài An Vương vẫn luôn mở, dường như đã đợi từ lâu. Tần Bồng hơi mơ màng, quản gia lập tức nói: "Mời mời mời, vương gia và Vệ tướng quân đều đang đợi ngài đấy!"

Trong lòng Tần Bồng tràn đầy cảnh giác, nàng nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, đoản đao trượt xuống lòng bàn tay, Bạch Chỉ gật đầu, hai người thận trọng đi theo công công, chuẩn bị đón nhận sát thủ lao ra bất cứ lúc nào.

Nhưng mà yên ổn đi tới đại đường, Tần Bồng không khỏi hơi ngỡ ngàng.

Chẳng lẽ sát thủ không ở trên đường, chẳng lẽ Tần Thư Hoài còn có chiêu khác?

Nhưng mà nàng còn chưa kịp có phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng gọi ngây ngô: "Ha ha, tẩu tử, ngươi cũng tới rồi!"

Tần Bồng ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Thư Hoài ngồi trên xe lăn, trên mặt có cả hơi lạnh và vết nắm đấm, y phục bị kéo loạn xạ. Mà nằm trên đùi hắn là Vệ Diễn, Vệ Diễn ngồi quỳ dưới đất, nửa người lôi kéo Tần Thư Hoài, cả người dựa vào người hắn, trên mặt đã bị đánh đến nỗi nhìn không ra dáng vẻ lúc trước.

Hắn cười, mấy vết xanh xanh tím tím trên mặt cũng đổi hình đổi dạng theo, Tần Bồng và Bạch Chỉ không khỏi phải hít vào một hơi. Tần Bồng lập tức quay đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ: "Ta cảm thấy người kia chắc chắn không phải là tiểu thúc của ta."

Bạch Chỉ nghiêm mặt: "Ngươi quản nghiêm tiểu thúc nhà ngươi một chút cho ta."

Tần Bồng thẳng người lên, nhìn Vệ Diễn vẫn đang vẫy tay chào hỏi với nàng, cùng với Tần Thư Hoài mặt lạnh, nàng gian nan nặn ra một nụ cười: "Vương gia có thể nói cho ta nghe một chút xem đại khái là đã xảy ra chuyện gì..."

"Vệ tướng quân say rượu, đầu óc không tỉnh táo, tập kích bổn vương giữa đường."

Nghe thấy lời này, Tần Bồng lại hít vào một hơi nữa, mà Vệ Diễn thì đang chớp chớp mắt với nàng, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, dáng vẻ cứ như thể vẫn đang chờ nàng khen ngợi.

"Vậy còn, người đang say rượu kia..." Tần Bồng không nói nổi nữa.

Say rượu đánh người thì cũng là phạm pháp đấy, hơn nữa lại còn đánh Tần Thư Hoài.

Nhưng nghĩ ngợi lại cảm thấy không đúng, nếu nhìn thương thế thì rõ ràng là Vệ Diễn bị thương nặng hơn một chút, khuôn mặt còn nhìn chẳng ra hình ra dáng nữa.

Tần Bồng không khỏi cảm thấy phẫn nộ, giơ ngón tay lên chỉ Tần Thư Hoài, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi: "Sao vương gia có thể ra tay độc ác như vậy chứ!"

Tần Thư Hoài: "..."

Bạch Chỉ: " Σ( ° °)︴!"

Vệ Diễn: "= =!"

Mà Tần Bồng thì hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác bi thương do chính mình tạo ra, nàng nhanh chóng bước tới, nâng mặt Vệ Diễn lên, dáng vẻ muốn bật khóc: "Tiểu thúc! Sao hắn có thể đánh ngươi như thế chứ tiểu thúc! Ngươi cống hiến cho quốc gia bao nhiêu năm như vậy, ngươi ở biên cảnh chịu bao nhiêu khổ cực như vậy, Vệ gia ta vì nước vì dân mà hy sinh bao nhiêu, sao hắn có thể đối xử với ngươi như thế chứ? Chẳng lẽ làm nhiếp chính vương thì oai lắm sao? Lẽ nào trên đời này lại không hề có công bằng và đạo lý sao?"

"Không... Đợi đã... Tẩu tử..."

Vệ Diễn bị kỹ năng diễn xuất của Tần Bồng làm thức tỉnh chút ý thức ít ỏi còn sót lại, ra sức muốn giải thích, nhưng mà Tần Bồng lại đè đầu hắn xuống, đứng phắt dậy, nói với Tần Thư Hoài: "Điện hạ, ngươi quyền cao chức trọng, ta không muốn tranh chấp với ngươi, chuyện này cứ bỏ qua vậy đi, nếu như còn có lần sau thì ta chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu! Tiểu thúc, Bạch Chỉ, chúng ta đi!"

Nói xong, Tần Bồng kéo Vệ Diễn, dáng vẻ cực kỳ tức giận, nhanh chóng mang người đi.

Hùng hùng hổ hổ kéo đến, lại hùng hùng hổ hổ ra về, chuyến này thực sự là nhanh như chớp vậy.

Đợi nàng đi xa rồi, mọi người mới chợt nhận ra. Giang Xuân chần chừ một lúc, chậm rãi nói: "Vương gia, là hắn ra tay trước mà?"

Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn Giang Xuân với vẻ mặt như đang nhìn một kẻ thiểu năng: "Hắn chỉ là say rượu, cũng đâu phải hài tử, hắn xông vào xe ngựa của ta, ta đánh thì đánh thôi, làm sao chứ?"

Giang Xuân nghĩ ngợi, đúng vậy, sao hắn lại bị Tần Bồng làm cho đầu óc xoay mòng mòng lên?

Hắn lập tức cảm thấy vô cùng sùng bái Tần Thư Hoài, sau đó nói: "Sao lúc nãy vương gia không đáp trả?"

"Ta kịp đáp sao?" Tần Thư Hoài thản nhiên lên tiếng, nhíu mày: "Hơn nữa, ta đang nghĩ một chuyện khác."

"Vâng?"

"Giày của nàng ấy dính đất đỏ, Tuyên Kinh không có đất đỏ, nơi duy nhất có đất đỏ..."

Trong mắt Tần Thư Hoài lạnh lẽo: "Chỉ có nơi đó."

Hết chương 23
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp