Bốn Lần Gả

Chương 46


2 năm

trướctiếp

Tần Bồng cười, sắc mặt bình tĩnh, giống như những lời Tần Thư Hoài nói không có liên quan đến nàng.

“Những câu nói bát quái của loạn thần." Tần Bồng quay đầu lại mỉm cười mà nhìn hắn: “Nhiếp Chính Vương vì vạch trần ta mà đã thật sự hao tổn tâm huyết rồi.”

“Đổi lại chuyện của thái phó, ngươi biết Vương Kha là người của ta, mà trên đời này người biết chuyện này ngoại trừ Triệu Bồng, chỉ có Khương Y.”

Trong lòng Tần Bồng lộp bộp một chút, nhưng mà nửa câu sau của Tần Thư Hoài làm nàng thả lỏng lại, Tần Bồng nghe Tần Thư Hoài tiếp tục phân tích: “Trước vụ án của Khương Y, ngươi đi Khương gia có mục đích, chính là vì đến thăm.”

“Lục Hữu là người của ngươi, khi Lục Hữu tới bên người ta, không sai biệt lắm là khoảng tầm thời gian Khương Y gả vào vương phủ.”

“Bạch Chỉ muốn giết ta, hiện giờ ở lại bên cạnh ngươi tuân lệnh ngươi, tất nhiên là bởi vì ngươi muốn giết ta, bởi vì ta giết toàn tộc của ngươi, ngươi hận ta thấu xương, cho nên mới muốn giết ta.”

“Nếu ngươi là Khương Y, tất cả những hành vi đều là hợp lý.”

Nghe xong lời Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng dựa nghiêng ở bên lan can cửa sổ, vẻ mặt lười biếng nói: “Vương gia hiểu lầm. Ta thật không phải là Khương Y.”

Tần Thư Hoài trào phúng cười thành tiếng: “Lục Hữu đã chịu thừa nhận.”

“Hắn nói là ngươi đều tin?” Tần Bồng lộ ra nụ tươi cười cao thâm khó đoán được, giống thật lại như giả, chuyển động quạt tròn trong tay, thở dài nói: “Nếu như Vương gia trong lòng đã sớm hạ quyết tâm tin người khác, lại tới hỏi ta làm cái gì chứ?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, đột nhiên hắn chợt ra tay đánh về phía Tần Bồng!

Tần Bồng sắc mặt không thay đổi, toàn thân căng thẳng, súc lực chờ xuất kích, ngược lại chính là Tần Thư Hoài ngay một khắc lại gần kia thì có một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên che ở trước mặt Tần Bồng.

Thế là Tần Thư Hoài dừng động tác, sắc mặt lãnh đạm, hô lên tên người nọ: “Liễu Thư Ngạn.”

Tần Bồng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Liễu Thư Ngạn sẽ đứng ra ngay một giây này.

Nàng đứng ở phía sau lưng người nọ, nhìn bóng dáng của đối phương, trong lòng có chút cảm kích, nàng vốn định nói chuyện, liền nghe “Liễu Thư Ngạn” nói: “Vương gia, ngài thất lễ rồi.”

“Nếu Liễu thái phó ở chỗ này." Sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh xoay người: “Vậy tại hạ cáo từ.”

“Ta tiễn Vương gia.”

“Liễu Thư Ngạn” rũ đôi mắt xuống, xoay người hành lễ với Tần Bồng, hắn vẫn luôn không dám ngẩng đầu, dựa theo quy củ cáo lui lúc, sau đó liền cùng Tần Thư Hoài đi ra ngoài.

Tần Bồng nhìn “Liễu Thư Ngạn” đi rồi, có chút đứng ngồi không yên.

Mới vừa rồi thái độ của “Liễu Thư Ngạn”, nhìn thế nào cũng không phải bộ dáng cao hứng, vội vàng cáo lui như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân gì khác.

Nàng cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ chờ ở trong phòng.

Mà Tần Thư Hoài cùng Triệu Nhất vừa mới đi ra ngoài, sau chỗ rẽ lập tức quẹo vào một căn phòng, thay đổi quần áo cùng mặt nạ, Triệu Nhất vẻ mặt khó hiểu nói: “Vương gia vì sao còn muốn cho thuộc hạ làm chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này?”

“Làm Tần Bồng tín nhiệm thêm Liễu Thư Ngạn một ít.”

Tần Thư Hoài đổi xong quần áo, liền gấp gáp trở về.

Một hồi đến trong phòng, Tần Bồng liền đứng dậy, thấy Liễu Thư Ngạn trở về, nàng thở phào một hơi: “Ngươi đã trở lại. Nếu như ngươi còn không trở lại, ta còn sợ là ngươi tức giận.”

“Liễu Thư Ngạn” lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra sự chua xót: “Là chuyện của ta, không có liên quan đến công chúa.”

Giờ phút này trạng thái của “Liễu Thư Ngạn” thì người mù cũng có thể nhìn ra là hắn đang không mấy vui vẻ, Tần Bồng làm một người đang theo đuổi, nhanh chóng nói: “Ta mang ngươi đi một chỗ, sẽ nhanh chóng quên chuyện không vui!”

“Liễu Thư Ngạn” ngẩng đầu, có chút nghi hoặc, Tần Bồng bắt lấy tay áo của hắn, liền đem hắn túm đi ra ngoài.

Đầu tiên là Tần Bồng mua hai vò rượu, sau đó liền túm “Liễu Thư Ngạn” cùng nhau đến con kênh sông đào bảo vệ thành biên, thuê một con thuyền, thúc giục hắn nói: “Mau lên, lên thuyền đi!”

Tần Thư Hoài cầm theo bầu rượu, nghe lời lên thuyền, Tần Bồng để hắn ngồi xuống, cười nói: “Ngươi cái gì cũng đừng động, uống rượu là được rồi, ta mang ngươi đi một địa phương vô cùng tốt!”

Nói xong, Tần Bồng liền cầm lấy cây gậy chèo thuyền, đẩy thuyền nhỏ rời khỏi bờ.

Không bao lâu sau, bọn họ liền rời xa đám người, chỉ để lại bọn họ hai người, lúc này đã là xế chiều, ánh nắng chiều tà dừng ở trên mặt nước, sóng nước long lanh, hai bên bờ sông là cỏ lau cao đến ngang eo, đang lay động rung rinh ở trong gió, quanh thân không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng nước róc rách.

Tần Thư Hoài uống mấy ngụm rượu, hắn cảm thấy nội tâm của mình đặc biệt an tĩnh.

Con người Tần Bồng này liền có lực lượng thần kỳ như vậy, làm nội tâm điên cuồng của hắn bình tĩnh trở lại. Ở một khía cạnh nào đó, hắn vẫn rất là nguyện ý tiếp xúc với Tần Bồng. Chỉ là trong nội tâm của hắn luôn có một cái hàng rào như vậy, lúc nào cũng nhắc nhở hắn không cần dây dưa lại gần bất kỳ nữ nhân nào, bởi vậy nếu như không phải là cần thiết thì hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tần Bồng.

Hắn uống rượu, nghe tiếng động hoa nước, Tần Bồng ở phía sau hắn chống thuyền, cười nói: “Trước kia ta đọc ở trên sách xem danh sĩ chèo thuyền đi xa, đã rất mong muốn được thử một lần, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội nào, mãi đến sau này ngẫu nhiên có cơ hội, thế là học biết chèo thuyền.”

“Không có cơ hội." Tần Thư Hoài ngắm nhìn phương xa: “Là bởi vì ruộng ở Quỳnh Châu cạn, sông thưa thớt sao?”

Tề quốc cùng Bắc Yến không giống nhau, Bắc Yến luôn là tảng lớn tảng lớn của bình nguyên rộng lớn, có thảo nguyên, có cát vàng, lại cô đơn không có sông núi biển đẹp. Mà Tề quốc lại như một tòa thành nước, con sông ngang dọc đan xen.

Quỳnh Châu ở gần Bắc Yến, thuộc về vùng đất Tề quốc thưa thớt sông ngòi.

Tần Bồng nghe xong lời Tần Thư Hoài nói, sau khi ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại đây, cười khổ nói: “Ngươi vẫn tin.”

“Ngươi là Khương Y, đúng không?”

Tần Thư Hoài không có quay đầu lại, trong âm thanh mang theo sự run rẩy, Tần Bồng đang muốn nói chuyện, liền nghe được Tần Thư Hoài mở miệng: “Ta có một người rất quan trọng.”

Tần Bồng không nói chuyện, lẳng lặng nghe, nàng nghe ra âm thanh khàn khàn trong giọng của đối phương, biết được tất nhiên đây là một hồi ức bi thảm.

“Nàng đã chết, đã chết thật lâu.”

“Ta vẫn luôn muốn làm cho nàng sống lại, ta đã thử rất nhiều biện pháp.”

“Tần Bồng." Hắn rốt cuộc quay đầu, buông vò rượu xuống, đi đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi là Khương Y, đúng không, ngươi đã chết qua một lần, chết rồi sống lại, có đúng hay không?”

“Ta...”

Tần Bồng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, Liễu Thư Ngạn hồng mắt, nhìn nàng: “Cầu xin ngươi.”

Cầu xin ngươi, nói cho ta biết sự thật.

Một phút này, Tần Bồng từ trong mắt hắn nhìn ra sự cầu xin, trong mắt hắn rõ ràng là một mảnh thanh minh, lại phảng phất giống như có nước mắt lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tần Bồng thở dài, đối mặt với một người như vậy, nàng không tài nào nói dối được.

Nàng chỉ có thể nói thật: “Đúng vậy, ta thật sự là chết rồi sống lại.”

Nói xong, trong mắt Tần Bồng mang theo sự thương xót: “Nhưng mà, ta cũng không biết làm như thế nào để cho người khác chết đi rồi sống lại.”

“Vậy còn ngươi?!” Giọng điệu của Tần Thư Hoài có chút gấp gáp: “Ngươi làm như thế nào được?”

“Ta không biết...”

Tần Bồng ăn ngay nói thật, Tần Thư Hoài đột nhiên lùi một bước, đề cao âm thanh: “Không có khả năng!”

Như thế nào lại không biết biết?

Nhất định là có nguyên nhân, một người như thế nào sẽ không thể hiểu được nguyên nhân mà mình chết đi rồi sống lại chứ?

Nhất định, nhất định là có nguyên nhân.

Tần Bồng đi lên bắt lấy tay nàng, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng lại, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà cả người của hắn đang run nhè nhẹ, âm thanh cũng mang theo sự nghẹn ngào, hắn nhìn nàng chằm chằm, phảng phất là nhìn chằm chằm vào tia hy vọng duy nhất, liều mạng nói: “Ngươi nghĩ lại xem, ngươi nghĩ lại thật kỹ xem, nhất định là có manh mối gì đó, ngươi là như thế nào trở về, ngươi ngẫm lại xem.”

Tần Bồng bị bộ dáng của Tần Thư Hoài dọa sợ.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới, “Liễu Thư Ngạn” sẽ có thời điểm thất thố như vậy. Nhưng mà dáng vẻ này ai cũng không đành lòng trách cứ, nàng hơi hơi hé miệng, lại không thể nói ra được lời nói thật tàn nhẫn.

Nàng liều mạng nghĩ lại, nỗ lực suy nghĩ lại đủ loại khiến cho mình sống lại.

“Ta ngẫm lại...”

Tần Bồng cau mày: “Ngươi bình tĩnh lại một chút, để ta bình tĩnh nghĩ lại.”

“Được." Tần Thư Hoài gật đầu: “Ngươi ngồi xuống, ngươi cẩn thận nghĩ, ta tới chống thuyền.”

Tần Bồng bị Tần Thư Hoài đẩy đến ngồi ở đầu thuyền, bắt đầu hồi tưởng lại bản thân chết như thế nào mà sống lại.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rõ, năm đó sau khi Tần Thư Hoài độc chết nàng, nàng rơi vào một mảnh trong bóng tối.

Nàng cảm giác bản thân mình đang đi, một mình một người đi thật là lâu.

Sau đó nàng nghe được bài hát mà mình thích nhất, là bài mà Tần Thư Hoài viết cho nàng, nàng lấy tên gọi là 《 Tư quân 》. Đó là giai điệu nàng đã nghe hàng nghìn hàng vạn lần, vì thế nàng đi theo ca khúc, cảm giác một mảnh ánh sáng, mở mắt ra liền biến thành Khương Y.

Nàng cố tình suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Nàng khi còn sống có từng thích ca khúc nào hay không?”

“Có.”

Tần Bồng do dự một chút, chậm rãi nói: “Nếu không ngươi đi thử gọi tên nàng đàn tấu một chút, nếu nàng còn ở trần gian, có lẽ sẽ nghe thấy.”

Tần Thư Hoài nghe vậy, giống như là được giải thoát.

Hắn cuối cùng cũng đã có biện pháp!

Rốt cuộc có thể nhìn thấy Triệu Bồng.

Cho dù nàng sống hay là chết, cho dù nàng là người hay quỷ, chỉ cần nàng còn ở là được.

“Nếu nàng không có tới thì sao?”

Tần Thư Hoài có chút thấp thỏm, Tần Bồng mím môi, suy đoán nói: “Theo ta đoán, có lẽ là đã luân hồi, không ở thế gian này nữa?”

Tần Thư Hoài hơi hơi sửng sốt, một lát sau, hắn miễn cưỡng cười rộ lên: “Nàng nhất định sẽ đến...”

“Vì cái gì chứ?”

“Bởi vì...” Trong nháy mắt Tần Thư Hoài có chút hoảng hốt.

Vì cái gì Triệu Bồng nhất định sẽ trở về đây? Vì cái gì chứ?

Hắn không tìm ra lý do.

Nàng từng nói không yêu hắn, nhiều năm như vậy, có lẽ nàng cũng hoàn toàn không tin hắn, lý do gì làm nàng nhất định phải tới bên người mình đây?

Hắn tìm không ra lý do, nhưng hắn cũng không thể nào tiếp thu được việc nàng còn tồn tại lại không tới tìm hắn, hắn chỉ có thể lừa mình dối người, âm thanh khàn khàn nói: “Bởi vì, trừ bỏ bên người ta ra thì nàng cũng không chỗ để đi.”

“Trên đời này, người nàng nhất để ý, trừ bỏ người nhà thì chính là ta.”

“Người nhà nàng đã không cần nàng, nàng cái gì đều không có, chỉ có ta.”

Tần Bồng không nói chuyện, trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ, nếu như Tần Thư Hoài không có giết nàng, có lẽ nàng cũng giống như người kia ở trong miệng Liễu Thư Ngạn nhỉ?

Trừ bỏ Tần Thư Hoài, nàng cũng không có địa phương khác có thể đi.

Mà hiện giờ, xác nàng không chỗ để đi.

Tần Bồng cười cười, nàng nghĩ nghĩ lại, cẩn thận hỏi thăm: “Mạo muội hỏi một câu, vị cố nhân này, là người yêu của đại nhân sao?”

Lúc này Tần Thư Hoài bị Tần Bồng nhắc nhở mới phản ứng lại đây, thân phận của hắn là Liễu Thư Ngạn. Hắn không dám tùy tiện cho Liễu Thư Ngạn trải qua đoạn tình cảm nào, liền cười cười nói: “Không phải, một vị huynh đệ tốt.”

Tần Bồng thở phào ra một hơi, gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong, Tần Bồng cong mắt lên cười: “Lòng ta duyệt thái phó, nếu như thái phó có người trong lòng, ta sẽ không biết phải làm như thế nào cho phải.”

Tần Bồng nói được trực tiếp, Tần Thư Hoài ngẩn người, sau đó là thản nhiên bật cười, rũ mặt mày xuống nói: “Công chúa trực tiếp như vậy, làm cho tại hạ không biết trả lời như thế nào.”

“Ngươi cũng không cần trả lời lại, nghe là được rồi.” Tần Bồng vẫy vẫy tay, nhìn sắc trời, lúc này trăng đã lên đến đầu cành liễu, Tần Bồng nhíu nhíu mày: “Hiện giờ đã trễ rồi, chúng ta trở về đi.”

Trong lòng Tần Thư Hoài gấp gáp muốn đi thử biện pháp Tần Bồng nói, lập tức đồng ý.

Hai người chèo thuyền trở về, Tần Thư Hoài đưa Tần Bồng trở về đến nhà, lúc chuẩn bị tạm biệt thì Tần Bồng đột nhiên bắt lấy hắn.

“Cái này cho ngươi.”

Tần Bồng đem một bài thơ giao cho Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nhận lấy, thất thần gật gật đầu, đem thư nhét vào trong tay áo.

Giờ phút này hắn toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đi về nhà dựa theo biện pháp Tần Bồng nói để chiêu hồn, hoàn toàn chú ý không đến mọi thứ xung quanh.

Cửa lớn Vệ gia lại đóng lại, Tần Thư Hoài liền lập tức trở về, đi được nửa đường, đột nhiên bị người ngăn xe ngựa lại.

“Nhiếp Chính Vương." Âm thanh của Liễu Thư Ngạn ở bên ngoài vang lên: “Gương mặt này của tại hạ, dùng rất thoải mái đúng không?”
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp