Bốn Lần Gả

Chương 9


2 năm

trướctiếp

Tần Thư Hoài mang theo khí thế rào rạt đi Tây sương, vừa bước đến cửa, liền nghe thấy âm thanh hít thở của Tần Bồng bên trong phòng: "Từ từ... đúng, chính chỗ đó... dùng sức nhấn...a"

Thanh âm Tần Bồng mềm mại mà yêu kiều, lại nói nàng rõ ràng rất đau, không nên có bất cứ cảm xúc gì khác, nhưng khi bị giọng nói kiều nộn gọi của cô, mọi người cả nam lẫn nữ nháy mắt đều đỏ bừng lỗ tai. Riêng chỉ có một người là Tần Thư Hoài, sắc mặt vẫn tĩnh lặng, giống như cổ thủ cắm rễ, đầy vững vàng.

Tần Thư Hoài đứng ở cửa, liếc mắt nhìn quản gia một cái, tổng quản lập tức tiến lên, gõ cửa nói: "Điện hạ, ngài đang nghỉ ngơi sao?"

"A... chờ một chút" Tần Bồng đang được xoa bóp vô cùng thoải mái, nghe thấy thanh âm của quản gia, liền biết Tần Thư Hoài đã tìm đến trước cửa, nàng cũng không có lo lắng nhiều, nói với nha hoàn: "Đi xuống đi." Rồi đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

Chờ quần áo ổn thỏa, nàng lười biếng nói với bên ngoài: "Vào đi."

Người bên ngoài đã sớm chờ không kịp, Tần Thư Hoài đứng ở hành làng, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy run bần bật.

Cư nhiên lại để một cô nương không cần tốn nhiều công sức trà trộn vào đây, sự cảnh giác của bọn họ có lẽ đã để cho chó gặm rồi.

Một đống nhân tâm vừa thẹn vừa giận, đặc biệt là tổng quản bị lừa dối kia, nghe được thanh âm bên trong, hắn đã dùng mười phần công lực để mở toang cửa ra, vừa mở cửa liền thấy Tần Bồng lười biếng nằm nghiêng trên giường, liếc mắt nhìn sang.

Ánh liếc kia khiến người xem trong lòng ngứa ngày, các nam nhân vọt vào trong theo bản năng đều lui một bước, rõ ràng Tần Bồng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, ngồi cũng... không tính khác người, nhưng tổng thể lại làm người ta có cảm giác tình cảnh này phi lễ chớ nhìn. Ánh mắt Tần Bồng dừng lại trên khuôn mặt bất động thanh sắc của Tần Thư Hoài, cười nói: "Vương gia tới rồi? Đến đây." Tần Bồng vỗ vỗ đệm hương bồ bên cạnh: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện chính sự chút."

"Tứ công chúa," Tần Thư Hoài hờ hững mở miệng: "Ngài hẳn đã quên thân phận của mình."

"Thân phận của ta?" Tần Bồng cười rộ lên: "Không quên nha. Ta tìm Vương gia, Vương gia liền cự tuyệt không muốn nhìn thấy ta, ta đây chẳng phải là không còn cách nào khác nữa."

Tần Thư Hoài không nói lời nào, nhìn nữ nhân trước mặt, một bộ quần áo đơn sắc, nàng cũng có thể mặc lên thành quyến rũ, mê người, không hiểu sao hắn liền nhớ tới Triệu Bồng.

Triệu Bồng cũng giống như vậy, nếu không phải trường hợp quá mức đứng đắn, thì sẽ hành sự theo bộ dáng không đứng đắn như vậy. Rõ ràng lớn lên thanh tú, lãnh đam, nhưng nàng lại có thể dùng nụ cười như hồ ly cùng vẻ mặt lười biếng, đem chính mình thành hồ ly tinh chuyển thế trong miệng mọi người.

Mọi người nhắc tới đều khinh thường nhưng trong nội tâm lại âm thầm muốn tới gần nàng.

Mà Triệu Bồng lại thích xem người khác miệng nói không muốn, nàng chỉ cần ngoắc ngoắc tay thì lại như ong bướm bay vào, một bộ dáng dối trá như nhau.

Trước kia nàng đã nói với hắn, Tần Thư Hoài, thiếp nhất định không trở thành người tốt, chàng càng đứng đắn, thiếp càng muốn nhìn thấy chàng không đứng đắn; chàng càng làm bộ dáng thong dong, thiếp lại càng muốn thấy sự không bình tĩnh của chàng.

Hiện giờ, thời điểm Tần Bồng nhìn hắn, ánh mắt, thần sắc kia hiện lên sự quen thuộc, làm hắn chợt như có một loại ảo giác, phảng phất như linh hồn cố nhân đã trở về...

Nhưng mà...

Tần Thư Hoài đè lại suy nghĩ nảy loạn lên của mình, tự nói với bản thân làm sao có thể đây?

Người kia đã chết 6 năm rồi, nếu quay lại thì hẳn đã quay lại từ lâu rồi, nàng thích hắn như vậy, đau lòng hắn như thế, làm sao có thể lạnh lùng không quan tâm nhìn hắn ở bên thi thể cô khóc đau đớn như vậy được, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hẳn một người cô đơn chiếc bóng nhiều năm như vậy mà không lên tiếng, lại có thể vô tâm lạnh nhạt nhìn hắn chà đạp chính mình, từng bước một biến bản thân thành dáng vẻ hiện tại đây?

Nàng đã chết, thật sự đã chết hoàn toàn rồi, nếu thật nàng ấy đã trở về, nhất định nàng ấy sẽ nói với hắn đầu tiên, sau đó hỏi hắn một câu, Thư Hoài, chàng sống có tốt không?

Nhưng người trước mặt lại chỉ một lòng nghĩ đến việc tranh đoạt quyền lợi của hắn như thế nào, che chở ấu đế(*) chín tuổi kia, người này, làm sao có thể là Bồng Bồng của hắn được?

(*) Hoàng để tuổi còn nhỏ

Tần Thư Hoài chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ rối loạn của mình, lại cũng bởi vì một lúc do dự này, tức giận ban đầu đã tiêu tán đi, cũng không muốn tính toán nhiều lời với Tần Bồng, lãnh đạm nói: "Công chúa, làm loạn đủ rồi liền trở về đi."

"Đủ là như thế nào?" Tần Bồng cười cười "Vạn nhất ta đi ra ngoài, Vương gia không thấy ta, lỡ xảy ra điều gì không tốt thì sao?"

"Ngài tính toán ở đây ăn vạ?" Sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, không có nửa điểm tức giận, điều này làm cho Tần Bồng có chút ngoài ý muốn, nàng chậm rãi ngồi dậy.

“Vương gia là tính toán để ta ăn vạ?”

"Kéo người ra ngoài, Tần Thư Hoài lưu lại một câu như vậy liền xoay người đi mất. Tần Bồng ngẩn người, hai phụ nhân cao lớn thô kệch đã đi tới bên cạnh người nàng, một trái một phải ôm lấy cô, Tần Bồng có chút luống cuống, nôn nóng nói: "Từ từ, Tần Thư Hoài, ta là công chúa! Ngươi liền đối xử với ta như vậy sao? Buông ra! Các người buông ra cho ta!"

Tần Bồng nôn nóng kêu ra tiếng, đẩy hai phụ nhân kia ra. Nhưng hai người kia sức lực rất lớn, nâng Tần Bồng lên đi theo hướng cửa lớn ra ngoài.

Xuân Tố chạy chậm theo phía sau bọn họ, lớn tiếng nói: "Các người thật lớn mật! Buông công chúa ra! Các người quả thực là quá làm càn..."

Một lát sau, cửa lớn của phủ Hoài An Vương mở ra, Tần Bồng trực tiếp bị ném ra ngoài, rồi sau đó "Sầm" một tiếng, cửa phủ liền bị đóng lại. Xuân Tố tiến lên đỡ Tần Bồng dậy, bộ dáng như sắp khóc tới nơi nói: "Chủ tử, ngài đang làm cái gì vậy?"

Tần Bồng hít sâu, đè xuống sự phẫn nộ trong lòng.

Nàng vốn cho rằng Tần Thư Hoài sẽ cho nàng vào phần mặt mũi, không nghĩ tới mấy năm không gặp, tính tình hắn lại lớn đến như vậy, một vị công chúa, cư nhiên liền thật sự... nói ném liền ném thật!!! Chỉ cần mời ra ngoài là được, hắn lại còn ném người ư?

Tần Bồng luôn luôn cảm thấy, người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch, nhưng rốt cuộc hôm nay nàng cũng biết, ở nơi của Tần Thư Hoài, ngươi không biết xấu hổ thì hắn có thể hoàn toàn không cần cho người mặt mũi.

Nhưng không sao... Nàng đã đạt được mục đích rồi.

Tần Bồng được Xuân Tố nâng dậy, liền lặp lại không ngừng: "Không có việc gì, là ta người hào phóng, ta không tức giận, việc không lớn..."

Xuân Tố bị bộ dáng của Tần Bộng dọa tới mức phát khóc, Tần Bồng nghĩ ngợi, thật sự không thể nhịn được, liền đẩy Xuân Tố ra, chạy tới của Hoài An Vương, hung hăng đá vào cửa, tức giận hét ra tiếng: "Tần Thư Hoài, ngươi là cái đồ trứng thối."

Gào xong rồi, khí giận của nàng cuối cùng cũng tan đi rất nhiều. Tần Bồng xoay người, trong sự kinh hãi của Xuân Tố, hấp tấp nói:"

"Hồi phủ."

Trở về phủ, buổi sáng ngày hôm say, Tần Bồng đã bị Vệ lão thái quân gọi tới.

Vệ lão thái quân với nàng cùng nhau dùng bữa sáng, bà không ngừng nhìn Tần Bồng, nàng thực sự không chịu nổi ánh mắt ý vị thâm trường của Vệ lão thái quân, liền buôn chén đũa xuống nói: "Mẫu thân, ngài có chuyện gì thì trực tiếp nói thẳng ra đi!"

"Thì là... ta nghe nói, hôm qua ngươi ở phủ Hoài An Phủ đến tận buổi tối?"

Tần Bồng nghe vậy cùng không thấy kỳ quái, cười nhẹ nói: "Mẫu thân nghe ai nói vậy? Là từ người của chúng ta chính miệng truyền ra tin tức hay là từ bên ngoài vậy?"

"Đương nhiên là người trong nhà," Vệ lão thái quân nói rất nhanh: "Thanh danh của con không có việc gì, con an tâm đi."

Tần Bồng gật đầu, Vệ lão thái quân vội bổ sung: "Nhưng mà thanh danh có xảy ra chuyện cũng không quá quan trọng, ta không ngại, chỉ cần con vui vẻ là được. Con thủ tiết nhiều năm như vậy rồi, con muốn tái hôn thì ta rất ủng hộ. Đứa nhỏ Tần Thư Hoài này không tồi, con gả cho hắn, rồi hai nhà hòa hợp, hắn cũng sẽ không đối phó với Diêu nhi nữa, ta cảm thấy khá tốt."

Tần Bồng: “……”

Suy nghĩ của bà thực sự lạ lùng, nàng rất muốn nhắc nhở Vệ lão thái quân, bà là gia đình của chồng chứ không phải nhà mẹ đẻ của nàng đâu. Nếu như Tần Thư Hoài thật sự cưới nàng, cho dù không để ý tới Vệ gia thì hắn cũng sẽ không thích nổi, huống chi miễn bàn tới vì nàng mà không muốn động tới Vệ gia.

Tuy nhiên, nàng cảm thấy lời nói này quá đả thương lòng người, Vệ lão thái quân rõ ràng đã đem nàng coi thành nữ nhi ruột thịt, vì thế nàng liền giải thích lại: “Mẫu thân đừng nghĩ loạn đi, con đi phủ Hoài An Vương là để thám thính tin tức."

"Thám thính tin tức?" Vệ lão thái quân ngẩn người, Tần Bồng gật đầu nói tiếp: "Muốn cứu tiểu thúc, nhiều ít cũng cần biết một chút tin tức để trợ giúp, mẫu thân ngàn vạn lần đừng nghe người khác nói bừa cái gì, con đều vì cứu tiểu thúc mà chuẩn bị làm điều đó thôi."

"Hóa ra là vậy à..." Thanh âm Vệ lão thái quân có chút thất vọng, Tần Bồng liếc mắt một cái nhìn bà, thật muốn lay tỉnh vị lão thái bà này, ngài thất vọng về cái gì thế!!!

Ăn xong cơm sáng, Tần Bồng lại đi đến nhà Tần Thư Hoài nằm vùng.

Lần này nàng không vào được, liền tránh ở trong xe ngựa, nhìn chằm chằm phủ Hoài An Vương.

Ngày mai chính là thời gian Tần Thư Hoài muốn động thủ, nàng chỉ cần cố gắng một ngày nữa, liền thắng lợi.

Xuân Tố, Thu Tố, hai nhà hoàn hoàn toàn không hiểu Tần Bồng đang làm cái gì, các nàng chỉ cảm thấy chủ tử chính mình điên rồi, đành nhận mệnh nghe Tần Bồng phân phó, để các nàng đi mua các loại đồ ăn đưa vào trong xe ngựa.

Động tác của Tần Bồng đương nhiên đều thu hết vào tầm mắt của Tần Thư Hoài, từ lúc Tần Bồng xuất hiện ở phủ Hoài An Vương, thám tử của hắn liền báo cáo ngay lập tức.

“Vương gia, Tứ công chúa lại tới nữa.”

“Vương gia, Tứ công chúa còn chưa đi.”

“Vương gia, Tứ công chúa vẫn còn kiên trì……”

Tần Thư Hoài xử lý xong chính sự, rốt cuộc cũng có thời gian để ý tới Tần Bồng, hắn sai người đem khẩu cung của hạ nhân hôm qua mang tới đây, chăm chú xem xét.

"Nàng ta đối với vương phủ rất quen thuộc," sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, nhìn khẩu cung nói: "Nàng vẫn luôn hỏi thăm hành tung của ta."

Giang Xuân đứng một bên lắng nghe, có chút thất thần, Tần Thư Hoài nhìn khẩu cung, ngẩng đầu lên.

"Giang Xuân."

"Có ti chức."

"Ngươi cảm thấy, Tứ công chúa hiện tại vẫn quấn lấy ta như vậy, là đang muốn làm cái gì?"

"Ti chức cảm thấy có hai khả năng, thứ nhất, Tứ công chúa đang ấp ủ âm mưu nào đó."

"Nói như không vậy."

"Thứ hai," Giang Xuân ngẩng đầu lên: "Ti chức cảm thấy, Tứ công chúa có khả năng đang theo đuổi ngài."

Tần Thư Hoài đưa tay che miệng một chút, một lát sau, hắn trực tiếp ném khẩu cung vào mặt Giang Xuân.

"Ít đọc thoại bản thôi."

****
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp