Dắng Sủng

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Bởi vì tất cả đều sống cùng một nơi, nên lúc về không tránh khỏi cùng đường.

Từ dáng vẻ rời đi có thể nhìn được ra thế cục ở Đông Cung ngay tức khắc, Hồ lương đệ dẫn theo một đám cung nữ thái giám hùng dũng phía trước, Từ lương viện ở phía sau, rõ ràng hai người suýt chút nữa đã cãi nhau một trận ở Kế Đức Đường, nhưng sau khi ra ngoài lại vô cùng yên lặng, không ai để ý tới ai.

Từ lương viện ở đằng sau cách đó không xa, Hà lương viện dẫn theo hai cung nữ đi phía sau bên phải. Cách Hà lương viện một khoảng khá xa là Lưu thừa huy và Mã thừa huy, hai người họ đều dẫn theo một cung nữ, im lặng đi sau.

Theo sau là Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt. Viện của hai người ở nằm cuối cùng, hai người nhìn những người khác lần lượt đi vào viện của mình thì mới đến nơi ở của họ.

Sau khi bước vào trong viện, Triệu Hi Nguyệt không thèm quan tâm đến Bàn Nhi, dẫn Ngọc Bình vào chái nhà Đông.

Bàn Nhi quay về chái nhà Tây, Hương Bồ đon đả ra đón.

Nàng ấy hầu hạ Bàn Nhi cởi áo khoác ngoài, sau đó đưa nàng đến ngồi trên chiếc giường đất ấm áp ở gian phía Đông, cởi giày, lau tay và thay xiêm y thường ngày. Sau khi Bàn Nhi thay xong, Tình cô cô bưng lên một tách trà nóng.

Ở chái Đông và chái Tây đều có quy chế giống nhau, đều chia làm ba gian với hai phòng phụ và một dãy nhà ở phía sau.

Ở chính giữa là phòng lớn, gian phía Tây là thư phòng, các phòng phụ của gian phía Đông được ngăn cách bởi một bức tường, phân thành hai phòng lớn và một phòng nhỏ. Sử dụng gian thứ ở bên ngoài làm nơi sinh hoạt, bố trí một chiếc giường đất ấm áp, bên trong là ngọa thất với chiếc giường bạt bộ sơn màu đen chạm khắc “như ý vạn phúc”, bàn trang điểm, vài cái bàn, tủ y phục và bức bình phong. Phía sau bức bình phong là một buồng nhỏ được sử dụng làm nơi tắm rửa và vệ sinh.

Bàn Nhi uống tách trà nóng, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hương Bồ hỏi: “Cô nương muốn ngủ thêm một lát nữa hay dùng cơm sáng trước?”

Bởi vì buổi sáng dậy quá sớm, nên đương nhiên nàng chưa kịp dùng cơm sáng. Tranh thủ lúc Bàn Nhi đi kính trà ở Kế Đức Đường, Hương Bồ cũng đi loanh quanh dò thăm tình hình chung.

Ở Đông Cung có thiện phòng chuyên dùng để cung ứng cơm sáng, cơm trưa và cơm tối. Đến giờ dùng bữa, các cung nữ và thái giám của viện đều đến thiện phòng để lấy cơm. Đương nhiên, nếu muốn ăn gì, chỉ cần là không vượt quá phần đã được quy định, đều có thể đưa trước thực đơn cho thiện phòng, tự thiện phòng sẽ chuẩn bị, tới giờ chỉ cần đến lấy.

Nhưng Bàn Nhi chỉ là một phụng nghi cấp bậc thấp nhất, phần lệ của nàng cũng không nhiều, nếu chỉ trông chờ vào phần lệ mà muốn được ăn ngon, e rằng sẽ rất khó. Nhưng Hương Bồ nghe ngóng được có thể dùng bạc để mua, nhưng tạm thời vẫn chưa thử qua.

Ngoài ra, vì phụng nghi là thị thiếp bậc thấp nhất của Thái tử, theo thường lệ, bên cạnh nàng có thể có một quản sự cô cô hoặc một nhũ mẫu, bốn cung nữ và hai thái giám làm việc vặt. Trước đó khi Bàn Nhi chưa quay về, phủ nội vụ đã phái người qua đó và hiện tại đang chờ tại bên phòng phụ.

Lúc đang trò chuyện, cơm sáng đã được đưa tới. Cơm sáng vô cùng phong phú, lượng cơm cũng không nhiều, nhưng được làm vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng.

Bàn Nhi cũng đã đói rồi, đồ ăn cũng rất thơm, nhưng dạ dày quá nhỏ, chỉ ăn có vài miếng nàng đã thấy no rồi. Nàng cũng không dám ăn thêm, nhường lại cho Thanh Đại cũng chưa được dùng bữa sáng mang xuống phía sau ăn, tránh việc lãng phí đồ ăn.

Tình cô cô và Thanh Đại đợi sau khi Bàn Nhi súc miệng rửa tay xong, hai người mới đi về phòng chính, Thanh Đại gọi hai cung nữ và hai thái giám đang hầu ở phòng phụ vào.

“Nô tỳ tham kiến Tô phụng nghi.”

“Nô tài tham kiến Tô phụng nghi.”

Hai cung nữ quỳ xuống trước mặt, hai thái giám quỳ ở hai bên cửa. Đây là băn khoăn kiêng dè người mới vào cung sẽ có cảm giác ghê tởm loại người hoạn quan như thái giám, hơn nữa cũng tránh việc va chạm chủ tử.

Trong lòng Bàn Nhi biết rõ điều đó, nhưng nàng cũng không nói gì, đưa mắt nhìn hai cung nữ trước mặt.

Dung mạo của hai cung nữ này vô cùng bình thường, cũng có thể coi là thanh tú, một người tuổi tác dường như có hơi nhỏ, chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, người kia thì gương mặt chín chắn, xem ra khoảng chừng hai mươi tuổi.

Sau khi để cho hai nàng ta khai báo tên và tuổi, quả nhiên Bàn Nhi đã đoán không sai. Thực tế, trong hai người này có một người nàng quen, nên trong lòng Bàn Nhi có chút hơi phức tạp.

“Thôi, cho dù hai ngươi trước kia có tên là gì, từ giờ về sau, ta sẽ gọi ngươi là Bạch Chỉ, còn ngươi là Bạch Thuật.”

Bạch Thuật liếc nhìn Bàn Nhi, cúi đầu không nói gì. Nàng ta vốn được gọi là Bạch Thuật, không ngờ rằng Tô phụng nghi lại không đổi tên của nàng ta. Còn Bạch Chỉ là tiểu cung nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi, thấy vậy nàng ta liền ngẩng đầu nói: “Đa tạ Tô phụng nghi đã ban danh.”

Tiếp theo sau, hai tiểu thái giám cũng lần lượt xưng danh, một người là Tiểu Đức Tử, một người là Tiểu Điền Tử. Hai tiểu thái giám tuổi tác cũng khá trẻ, đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Một người cao gầy nhưng rất thông minh lanh lợi, một người mập mạp hơi thấp hơn những trông thật thà chất phác.

“Trong nhà cũng chỉ có vài người, nhưng phải phân công thật rõ ràng, cũng để tránh sau này có chuyện gì xảy ra, mọi người tranh cãi đùn đẩy lẫn nhau thì không hay. Về phần thưởng và hình phạt...”

Bàn Nhi dừng lại một lúc, nói tiếp: “Khi cần phạt thì ta sẽ không nương tay, khi nên thưởng thì ta cũng sẽ ban không ít. Bây giờ ta cũng là người mới đến, trước đây các ngươi chưa từng chung sống với ta, cũng chưa hiểu rõ tính cách của ta. Tuy nhiên sau này từ từ chung sống là có thể hiểu được, chỉ cần các ngươi không làm chuyện gì phản bội ta, sau này ta nhất định sẽ không đối xử tệ với các ngươi.”

“Sau này mọi việc trong nhà sẽ do Tình cô cô quản lý, Tình cô cô và ta đã có nhiều năm tình nghĩa, hy vọng các ngươi có thể kính trọng bà ấy giống như kính trọng ta. Thanh Đại cẩn thận tỉ mỉ, quản lý việc trà bánh trong nhà. Bạch Thuật quản lý hộp trang sức và tráp bạc. Bạch Chỉ quản lý y phục và nhà kho. Còn về phần Hương Bồ, ngươi quản lý việc ăn uống và tất cả các công việc bên ngoài, cả Tiểu Đức Tử và Tiểu Điền Tử cũng do ngươi quản.”

Những lời này khiến vẻ mặt của mọi người trong nhà có sự thay đổi đáng kể.

Thanh Đại thì không nói làm gì, nàng ấy vốn dĩ là một người trung thành, được chủ tử phân cho coi sóc trà bánh cũng không tính là lạnh nhạt. Hương Bồ nghe thấy việc quản lý hộp trang sức và tráp bạc giao cho cả hai người mới, nhưng lại để cho nàng ấy quản lý việc bên ngoài và hai tên tiểu thái giám, thì cũng không tránh khỏi việc cảm thấy uất ức.

Về phần Bạch Chỉ và Bạch Thuật, hai người họ vào cung đã nhiều năm, cũng coi như đã hiểu rõ tình hình trong cung. Sự sắp xếp này của Tô phụng nghi nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế thì đều đã có chủ đích.

So với những vật phẩm nhập khẩu mà nói, y phục, đồ trang sức hay thậm chí là tiền tài vật chất là những thứ không quan trọng, mạng không còn thì những vật ngoài thân này chẳng còn tác dụng gì, cho nên chỉ cần dựa vào một điểm cỏn con này thôi hai nàng ta đã có thể nhìn ra chủ tử mới của họ không dễ lừa gạt, vả lại cũng không tin tưởng bọn họ.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng cũng mới chỉ gặp mặt lần đầu, bây giờ tin tưởng thì cũng còn quá sớm. Nếu Tô phụng nghi tỏ ra vô cùng tin tưởng bọn họ, trong lòng họ mới cần phải nghi ngờ dè chừng.

Không phải vì thứ khác, những người trong cung cơ bản đều hám lợi, phải làm thế nào để chủ tử hài lòng, chủ tử này mai sau có tiền đồ hay không, trong lòng mỗi người đều tự hiểu rõ. Người quá ngây thơ không thể sống sót trong cung, nhưng nếu chủ tử đang diễn trò thăm dò, họ cũng phải cân nhắc suy nghĩ xem sau này nên biểu hiện thế nào.

Tuy nhiên, hai tiểu thái giám cũng không lo nghĩ quá nhiều, họ cũng biết rõ việc hầu hạ ở trong nhà không có phần của họ, cho nên cũng không buồn suy hơn tính thiệt làm gì.

Mọi thứ đều đã sắp xếp xong, Bàn Nhi mượn cớ buồn ngủ để vào trong. Thực ra nàng muốn nói chuyện với Thanh Đại, Hương Bồ và Tình cô cô, Bạch Chỉ và Bạch Thuật cũng hiểu điều này, nên đã tự mình tìm việc để đi ra ngoài.

Trên mặt Hương Bồ vẫn còn hiện lên vẻ uất ức.

Bàn Nhi để Thanh Đại hầu hạ nàng thay y phục, Tình cô cô thì kéo Hương Bồ qua, mỉm cười và vỗ vai nàng ấy, nói: “Chủ tử rất tin tưởng ngươi, còn không mau chóng đa tạ chủ tử đi.”

Hương Bồ ngẩn người.

Nàng ấy vẫn còn quá nhỏ, mặc dù lanh lợi nhạy bén, gan dạ dũng cảm, nhưng vẫn phải từ từ dạy dỗ. Tuy nhiên, Hương Bồ và Thanh Đại được Bùi Vĩnh Xương mua về từ Dương Châu, Bàn Nhi hiểu lai lịch của hai nàng ấy tận gốc rễ. Bàn Nhi cũng vừa mới đến đây, tình hình trong cung cũng chưa thể nắm bắt hết được, nên cũng chí có thể dùng đến họ.

“Bỏ qua việc trước kia ở Trần phủ, cô nương lúc đó chẳng qua chỉ là một người ăn nhờ ở đậu. Bây giờ đã vào Đông Cung rồi, việc thê thiếp tranh đấu, nhẹ thì làm tổn thương đến con nối dõi, nặng thì làm hại đến mạng người. Hơn nữa nữ tử ở hậu trạch thân thể yếu đuối, họ muốn động tay động chân làm gì đều phải lên tiếng nhờ vả, cô nương đem những thứ cho vào miệng cho ngươi quản, lẽ nào không phải là tin tưởng sao?”

Lời nói của Tình cô cô khiến cho Thanh Đại bối rối cúi thấp đầu.

Nàng ấy cũng coi như không ngốc, lập tức quỳ rạp xuống xuống đất: “Cô nương, không, phụng… phụng nghi, chủ tử…” Lời nói của nàng ấy lộn xộn rối nùi, một lúc sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Nô tỳ không biết nói những lời êm tai, sau này nô tỳ nhất định sẽ đem đồ ăn ngon về cho chủ nhân, nhất định không để cho người khác có cơ hội lạm dụng.”- đọc

“Được rồi, mau đứng dậy đi.” Bàn Nhi ngồi xuống mép giường, rồi nói với Tình cô cô: “Hai người bọn họ còn nhỏ, sau này có gì Tình cô cô hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

“Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt.”

Bàn Nhi nhìn Thanh Đại và Hương Bồ, nói: “Về phần hai ngươi, đừng cứ một chốc lại nghĩ đến việc cạnh tranh với người khác, các ngươi được đưa về từ bên ngoài, những quy tắc trong cung rất nghiêm ngặt, mọi việc phải nói ít nhìn nhiều, không hiểu thì phải hỏi, không rõ có thể hỏi ta và Tình cô cô, cũng có thể hỏi hai người Bạch Chỉ, Bạch Thuật.”

Hương Bồ có chút khó hiểu: “Phụng nghi không phải đã nói những người đó không thể dễ dàng tin tưởng sao?”

Bàn Nhi mỉm cười và nói: “Điều này cũng phải vận dụng sao cho phù hợp, những người này đều do phủ nội vụ phái đến, có thể trong số họ cũng có những người không đáng tin, nhưng cũng không phải không có người đáng tin. Còn về việc có hay không, các ngươi hỏi han bọn họ thì cũng không có việc gì quá lớn, sau này quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, tự dưng trong lòng sẽ có câu trả lời.”

“Hơn nữa, ai lại đi phòng kẻ gian vào ban ngày chứ? Các ngươi chỉ cần làm tốt những việc nên làm, để cho họ không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào, đương nhiên sẽ không thể bị họ đánh bại. Thực ra những người này không phải không hữu dụng, quan trọng là xem nên dùng họ thế nào thôi. Trong cung này có rất nhiều nô tài, muốn được sắp xếp ở bên cạnh hầu hạ chủ nhân không phải là chuyện dễ dàng, có thể đến đây chứng tỏ bọn họ đã phải vượt qua rất nhiều người, nhất định phải có điều họ làm được, nếu sử dụng tốt thì sẽ có thể giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Khi Bàn Nhi nói ra những lời này, Thanh Đại và Hương Bồ đều im lặng lắng nghe, kể cả Tình cô cô cũng có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Đối với Tử Cấm Thành này, họ thực sự là những người mới, còn rất nhiều điều phải học hỏi. Ngược lại những thứ mà vị phụng nghi này biết cũng có phần nhiều quá rồi.

Hương Bồ và Thanh Mai thì khỏi bàn tới, nhưng Tình cô cô không khỏi liếc nhìn Bàn Nhi một cái.

Bàn Nhi biết mình đã gây ra nghi ngờ, nên vội vàng đổi chủ đề: “Mà này Thanh Đại, chúng ta hiện tại có bao nhiêu bạc?”

Thanh Đại vội vàng đi đến tủ y phục, lấy ra một cái rương bạc. Mở rương ra, tất cả gia tài của Bàn Nhi đều nằm ở đây.

Trước khi vào cung, Bùi Vĩnh Xương đưa cho Bàn Nhi năm ngàn lượng bạc dưới dạng các tờ ngân phiếu có mệnh giá lớn nhỏ khác nhau, cùng với một tráp các loại vàng bạc nén khoảng một trăm lượng, còn có hai trăm lượng hiện kim đều là những thỏi năm lượng bạc.

Có thể nói là suy tính cực kỳ chu đáo và chuẩn bị vô cùng toàn diện. Số bạc này nếu như không tiêu pha phung phí, thì đủ cho Bàn Nhi dùng ở trong cung mười năm. Nhưng nếu muốn ra ngoài hoặc làm việc gì đó, có thể chỉ đủ dùng cho vài năm.

Thương nhân đúng là thương nhân, phàm đã làm chuyện gì ắt sẽ có tính toán rõ ràng.

Khoan nói đến nguồn lực vốn có của Bùi Vĩnh Xương, vài năm là thời gian đủ để cho người khác thấy rõ Bàn Nhi có phải là gà đẻ trứng vàng hay không. Nếu đúng là vậy, sau này Bùi Vĩnh Xương chỉ cần nâng đỡ và tạo điều kiện cho nàng, nếu không phải thì mấy ngàn lượng bạc này đối với hắn ta mà nói cũng chẳng đáng là gì.

Không phải hắn ta tính toán chuyện tiền bạc với Bàn Nhi, mà chẳng qua chỉ là hắn ta muốn nhắc nhở nàng mà thôi.

Bàn Nhi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đem tất cả phần còn dư khóa lại, bên ngoài để lại một ít bạc là được rồi. Ngoài ra, Hương Bồ lấy một ít bạc ra đi, mỗi người sẽ được thưởng một lượng, đã muốn dùng người thì nhất định không được keo kiệt.”

Thanh Đại giòn giã đáp lời, sau đó ba người họ lui xuống. Bàn Nhi nằm trên giường, tấm màn trướng mềm mại màu xanh trúc buông xuống thật thấp, có thể nghe thấy giọng nói khe khẽ của Thanh Đại.

Đại loại họ đang nói chuyện về phần thưởng của chủ nhân, giọng cảm tạ ban thưởng của Tiểu Điền Tử và Tiểu Đức Tử vô cùng vang dội.

Bàn Nhi lại không thể không nghĩ đến Bạch Thuật.

Bạch Thuật kiếp trước cũng là cung nữ của nàng. Sau khi nàng được sủng ái, Thái tử phi sợ mọi người đàm tiếu nên đã bố trí một cung nữ ở cạnh để hầu hạ nàng. Lúc đó nàng được sắp xếp cho hai cung nữ, người kia là người của Thái tử phi. Về phần Bạch Thuật có phải là người đó hay không, nàng cũng không dám khẳng định.

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì nàng cảm nhận được Bạch Thuật và cung nữ đó là cùng một phe, nhưng Bạch Thuật dù sao vẫn âm thầm làm những điều có lợi cho nàng.

Cũng như lúc đầu khi nàng mang thai, bởi vì tai mắt của Thái tử phi có mặt ở khắp nơi, những người ở bên cạnh hầu hạ nàng đều là người của Thái tử phi, cho nên nàng không thể giấu giếm được. Nhưng Bạch Thuật không biết cố tình hay vô ý đã giúp nàng che đậy lần đó, mãi cho đến ba tháng sau khi thật sự không thể che giấu được nữa thì mới cho mọi người biết.

Còn nữa, lúc sinh nàng bị khó sinh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Thuật cũng giúp nàng tìm cách thoát chết, cuối cùng cứu được mạng của nàng.

Nàng đã từng hỏi Bạch Thuật, chẳng qua là Bạch Thuật không trả lời, nhưng Bạch Thuật cũng không ở bên nàng quá lâu, sau đó nàng ta bị thả ra khỏi cung.

Hơn nữa tại sao nàng ta lại làm điều đó, nó đã trở thành một bí ẩn không thể giải thích.

Thực ra trong lòng Bàn Nhi cũng có chút tỉnh ngộ, nhưng chuyện này vẫn chưa được xác thực, cũng không ngờ kiếp này Bạch Thuật lại đến bên cạnh nàng một lần nữa.

Bàn Nhi giật mình tỉnh dậy đã là ban trưa.

Vì không phải ra ngoài, nên nàng chỉ mặc thường phục, tóc cũng được bới không quá phức tạp, chỉ tùy ý búi tóc dùng một cây trâm bạch ngọc cài lên.

Trong phòng dường như đã được dọn dẹp lại, đồ đạc mới tinh và sạch sẽ, trên sàn có một vài vệt nước đọng lại, trên bàn có vẻ có thêm một vài đồ trang trí, trong gian chính được đặt một chiếc bàn lớn với nhiều đồ linh tinh.

Khi Bàn Nhi ra ngoài, Bạch Thuật đang dẫn Thanh Đại đi thay rèm cửa sổ. Hương Bồ và Bạch Chỉ đang cầm một ít đồ sứ bày biện xung quanh. Đến cả Tiểu Đức Tử và Tiểu Điền Tử cũng bận rộn, họ đứng dưới mái hiên trước cửa và treo một vài thứ gì đó lên trên.

Ngay khi Bàn Nhi vừa bước ra, tất cả đều dừng tay và hành lễ với nàng. Bàn Nhi phẩy phẩy tay, để cho họ tự nhiên làm việc. Tình cô cô từ bên ngoài bước vào, bà ta nói với Bàn Nhi rằng trước khi nàng ngủ, phủ nội vụ đã cho người qua để phô cung rồi.

Phô cung là để chỉ sau khi cung phi vào ở một nơi nào đó trong cung thất, thì phủ nội vụ sẽ phụng mệnh đưa tới những đồ vật và dụng cụ theo quy định. Phụng nghi tuy chỉ là thê thiếp của Thái tử, nhưng Thái tử là người kế vị, dựa theo quy chế dưới Hoàng đế một bậc, thê thiếp của Thái tử cũng được coi là cung phi.

Theo quy chế, từ Hoàng hậu trở xuống thì không được sử dụng đồ bằng vàng, từ phi tần trở xuống không được sử dụng đồ bằng bạc, đương nhiên trừ việc được ban thưởng. Theo như phần lệ của Bàn Nhi, nàng chỉ được dùng đồ bằng đồng và bằng thiếc, cùng với những vật dụng không có hoa văn rồng phượng, hơn nữa những đồ vật bằng đồng và bằng thiếc này đều được giới hạn số lượng, không được vượt quá mức, sau này hư hại tự mình phải sửa chữa.

Ngoài các vật phẩm phô cung được gửi đến, phủ nội vụ cũng gửi phần lệ cho Bàn Nhi.

Phần lệ này được chia thành niên lệ và nhật lệ, bao gồm mọi thứ mà cung phi cần dùng từ cái ăn cho tới cái mặc. Theo như phần lệ của Bàn Nhi, một năm nàng được ban cho ba mươi lượng, một cuộn Vân gấm, một cuộn gấm trắng, bành gấm, cung lụa, lộ lụa mỗi loại một cuộn, còn có cả tơ lụa được thêu nhiều hình khác nhau, thậm chỉ có cả vải bông.

Trong cung không cấp sẵn xiêm y, chỉ phân phát vải để tự làm, những vật dụng này được cấp đủ dùng trong một năm.

Ngoài ra, nhật lệ gồm có than củi, nến, trà, đường trắng, gạo, mì, thịt dê, gà, vịt... Không, theo phần lệ của Bàn Nhi, nàng không có thịt gà, vịt, cá, thịt dê và thịt bò, mỗi ngày chỉ có một cân thịt lợn, muốn ăn món gì ngoài phần lệ phải bỏ thêm bạc.

Những vật dụng hàng ngày này không phát cho cung phi, mà sẽ phát cho thiện phòng hoặc khố phòng, cần dùng thì phải đi lĩnh, nếu vượt quá phần lệ thì không được lĩnh.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp