Dắng Sủng

Chương 15


1 năm

trướctiếp

Thôi được rồi, đúng thật là Thái tử đã đến nhầm viện.

Dù trước giờ không quan tâm đến lai lịch, xuất thân của những người mới đến Đông Cung hay vì lý do gì mà họ vào cung, nhưng Thái tử lại hiểu rất rõ những thứ đấy. Vì giữ thể diện cho Thái tử phi, nên vào đêm có người mới nhập cung, Thái tử chẳng ghé thăm ai cả.

Thái tử rất hiểu nàng ta và cũng biết rõ thường ngày nàng ta phải dùng nhiều mánh khóe để kiểm soát và cân bằng Hậu viện. Phó Hoàng hậu tuy là một hoàng hậu đức cao vọng trọng nhưng không được sủng ái, vì từ nhỏ đã tận mắt chứng kiến cuộc sống của mẫu hậu nên giờ đây Thái tử không thể nào không giữ thể diện cho đích thê của mình, thậm chí thi thoảng Thái tử sẽ còn lên tiếng để bảo vệ mặt mũi cho đối phương.

Trong suy nghĩ của Thái tử, Thái tử phi vì để tránh bất hòa ở Hậu viện mới phải sắp xếp ngày thị tẩm cho các nữ tử ở đây. Mặc dù trong đó không thiếu tâm tư riêng của Thái tử phi, nhưng Thái tử sẵn lòng phối hợp bởi chính Thái tử cũng không muốn gây chuyện làm náo loạn Hậu viện. Do đó, đợi đến khi Thái tử phi sắp xếp xong lịch thị tẩm, Thái tử mới định đi đến viện của người mới vì dù sao đó cũng là người nhà bên nương gia của Thái tử phi, đây cũng xem như là hắn ta đang giữ thể diện cho nàng ta.

Thái tử cũng hiểu rõ vì sao hôm qua Hồ lương đệ chặn hắn ta, nhưng vì lúc ấy tam quận chúa đang ở bên trong. Biết gần đây tam quận chúa không khoẻ, nên hắn ta ở cùng với tam quận chúa trong viện của Hồ lương đệ đến hơn nửa đêm, sau đó vì thấy trời quá muộn nên hắn ta ở lại nơi đó để nghỉ ngơi.

Vì không thể hầu hạ Thái tử, Hồ lương đệ đưa một cung nữ bên cạnh nàng ta sang đó nhưng đã bị hắn ta bác bỏ, bởi hắn ta không thèm muốn đến nỗi lâm hạnh một cung nữ.

Sau đó cũng ít ai biết tới chuyện này, bởi Thái tử đã cấm khẩu thì người bên dưới đâu dám bàn tán xôn xao. Thế nhưng đêm nay, Thái tử định sẽ tới đó thêm lần nữa, bởi Hồ lương đệ dùng tam quận chúa làm cái cớ để tát vào mặt Thái tử phi khiến nàng ta mất mặt, nên hắn ta nhất định phải sang đó để giữ thể diện cho nàng ta.

Đèn lưu ly là một thủ đoạn bịp bợm của Thái tử phi. Thỉnh thoảng đi dạo ở sân sâu thấy ngọn đèn lưu ly sáng đến chói mắt, Thái tử cũng nghĩ nàng ta vì phòng ngừa bất hoà nên mới làm thế để kiểm soát và cân bằng Hậu viện. Nhưng tại sao nàng ta lại làm ra chiếc đèn này? Không lẽ Thái tử phi không biết nhiều người sẽ thầm oán giận nàng ta khi nhìn thấy ngọn đèn này vào ban đêm sao? Nếu cơn tức giận trong lòng họ ngày một lớn dần theo năm tháng thì chắc chắn Hậu viện sẽ loạn lên mất.

Thái tử từng nghĩ rằng hắn ta đã lấy được một thê tử đoan trang, hiền hậu và biết thế nào là chừng mực, nhưng năm tháng trôi qua, suy nghĩ ấy của hắn ta dần biết mất.

Vì mải nghĩ và cứ thế bước vào viện này nên Thái tử quên hỏi Phúc Lộc rằng đêm nay ai sẽ hầu hạ hắn ta. Chẳng ai dám nói Thái tử đã đi nhầm viện, ai dám nói chứ?

Bàn Nhi không dám, chí ít là hiện tại nàng không dám. Nhưng lời đã nói ra thì chỉ đành bù đắp lại. Nàng vội vàng bước lên phía trước và hầu hạ hắn ta như cái cách nàng hầu hạ Kiến Bình Đế lúc trước. Nàng cởi giày cho hắn ta rồi để hắn ta nằm nghỉ trên giường đất. Tháo giày cho Thái tử xong, nàng cũng trèo lên giường, vòng ra phía sau Thái tử và chuẩn bị xoa bóp vai cho hắn ta. Lúc này, nàng mới nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt nhau, nàng làm thế này có hơi vội vã và thô lỗ.

Nhưng giờ đã quá trễ rồi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra nên nàng đành phải cắn răng làm tiếp.

“Chắc điện hạ cũng đã mệt, để thiếp thân giúp chàng nghỉ ngơi.”

Mặt nàng đỏ bừng và rụt rè, đôi mắt long lanh và thân hình mảnh mai, dung mạo tuyệt đẹp của nàng khiến ai nhìn thấy cũng phải động lòng. Thái tử hơi ngạc nhiên, không đúng, là vô cùng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời mà chỉ ậm ừ đồng ý.

Bàn Nhi bỗng nhớ lại lần đầu tiên nàng hầu hạ hắn ta. Năm đó, nàng cũng lo lắng và hoảng sợ đến mức làm xáo trộn mọi thứ, nhưng hắn ta cũng không trách cứ nàng. Nghe nàng giải thích xong, hắn ta cũng ậm ừ như thế.

Có những thứ tưởng chừng như đã rơi vào quên lãng, nhưng thật ra không phải như thế. Thực chất nó được chôn sâu trong ký ức, nằm yên tại một góc nào đó trong chính mình và chờ thời khắc thích hợp để hiện về.

Bàn Nhi vừa nhớ lại những kỷ niệm xưa, vừa xoa bóp cho Thái tử. Khi còn là ngựa gầy, nàng đã học được những phương pháp hầu hạ người khác, hơn nữa ở kiếp trước nàng cũng đã làm rất nhiều lần nên biết rõ chỗ nào cần ấn nhẹ, chỗ nào cần bóp mạnh. Nhờ thế, nàng cũng biết nên xoa bóp thế nào để hắn ta cảm thấy thoải mái. Vì vậy Thái tử cảm thấy vô cùng khoan khoái và dễ chịu bởi cái cổ cứng đờ do ngồi cúi đầu trong thời gian dài đã nhẹ nhõm và khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy những tiếng động dù là nhỏ nhất.

Ban nãy, những người không còn việc gì ở đây đã lui xuống hết, chỉ còn Hương Bồ và Thanh Đại đang canh gác bên ngoài cửa của gian kế bên. Ngoài hai người họ ra, Phúc Lộc và thậm chí là Trương Lai Thuận, con nuôi của lão ta cũng đứng canh ngoài cửa.

Phúc Lộc cúi đầu không dám nhìn vào nơi đó, thật ra ban nãy lão ta đã lén nhìn vào trong rất nhiều lần, lão ta vốn không dám tin Tô phụng nghi này mạnh dạn đến thế, cũng không dám tin Thái tử sẽ chiều theo nàng.

Dù trông Thái tử có vẻ dễ gần, nhưng bản thân hắn ta có những quy tắc cấm kỵ mà những người bên cạnh không được phép phạm phải, chẳng hạn như Thái tử điện hạ không bao giờ để một nữ nhân đến gần hay gần gũi với hắn dù đó có là Thái tử phi hay Hồ lương đệ.- đọc

Tô phụng nghi này quá can đảm, không hổ danh là người xuất thân từ tầng lớp ấy!

Phúc Lộc lại thầm chép miệng, có lẽ ngựa gầy Dương Châu nổi danh khắp thiên hạ như thế không phải không có nguyên do. Không phải lão ta coi thường lai lịch của Bàn Nhi, cũng không thể xem thường nàng bởi sau sự việc lần này, dù ngu ngốc đến mấy lão ta cũng nhận ta tương lai của nàng rất rộng mở, mà trong cung lại là nơi không chú trọng đến xuất thân nhất.

Lai lịch hèn kém thì làm sao, người đủ khả năng lọt vào mắt của chủ tử mới là kẻ tài giỏi thực sự.

Dù đang ngồi trên giường đất, Thái tử vẫn ngồi thẳng lưng và không thả lỏng cơ thể chút nào. Bàn tay hắn vừa rắn rỏi lại vừa mềm mại khiến những ai bên cạnh nếu không biết sẽ nghĩ Thái tử là một người dịu dàng, nhã nhặn và yếu ớt, nhưng thật ra Thái tử cũng biết võ. Kỵ xạ và kiếm pháp của Thái tử rất tốt nhưng không mấy ai biết đến điều đó.

Áo choàng của hắn rất mỏng, hơi ấm trên làn da của hắn đều truyền vào người Bàn Nhi qua đầu ngón tay của nàng. Có lẽ vì trước giờ cơ thể này chưa từng hầu hạ ai đến như thế nên chẳng bao lâu sau, Bàn Nhi cảm thấy hơi mệt. Bóp vai xong, những ngón tay của Bàn Nhi trượt lên chiếc cổ rắn chắc của hắn ta theo quán tính. Xương cổ dưới ngón tay nàng cứng đến nỗi Bàn Nhi xoa bóp mãi mới tìm ra huyệt vị.

Thân thể dưới ngón tay nàng cứng dần lên, Bàn Nhi không để ý rằng chóp mũi nàng đã ngập đầy mùi Già Nam hương trên người hắn.

Những ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn của nàng bị những ngón tay thon dài, mảnh mai của người kia nắm chặt rồi xoa nhẹ trong vô thức. Thái tử nói với giọng hơi trầm: “Đi ngủ thôi.”

Bàn Nhi hơi choáng váng, không lẽ hắn sắp thị tẩm ư?

Nàng vừa nói “Vâng!” xong, bỗng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, dường như có ai đó đang nói chuyện. Bàn Nhi nghe thấy tiếng Trương Lai Thuận đang khẽ trách mắng ai đó. Có phải những người ở chái Đông phát hiện Thái tử đã đến nhầm nơi nên mới tìm tới đây không?

Dưới mái hiên ngoài cửa, Trương Lai Thuận nhìn chăm chú vào một cung nữ đang quỳ trước mặt hắn ta với vẻ mặt u ám. Cung nữ đang quỳ đó là Ngọc Bình!

Trừ những người mới được đưa vào cung và không hiểu phép tắc ra, không một ai dám mạo hiểm xuất hiện tại đây ngay lúc này. Thái tử điện hạ đi nhầm thì sao, một phụng nghi nhỏ nhoi lấy quyền gì xen vào? Dù nàng ta cảm thấy tủi thân hay oan ức gì cũng tự chịu, bởi đây là quy định trong cung. Trương Lai Thuận chưa từng thấy một nô tỳ nào to gan như thế, nàng ta không muốn sống nữa à?

Sợ tiếng động bên ngoài sẽ quấy rầy niềm vui của chủ tử, Trương Lai Thuận gằn giọng: “Nếu cả ngươi và chủ tử của ngươi không muốn sống nữa, cứ kêu gào thoải mái, đến lúc ấy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

“Nhưng… Nhưng đêm nay đến lượt chủ tử của nô tỳ được thị tẩm mới đúng…” Ngọc Bình khóc nấc lên và nói vấp váp.

Thái tử đi nhầm và e là bên chái Đông cũng vừa mới biết chuyện này. Sau khi biết chuyện, cô nương nhà Ngọc Bình tức giận đến mức vừa kêu than gào khóc, chửi rủa cái thứ thấp hèn, đê tiện kia dám cản đường mình, vừa sai người đi mời Thái tử về.

Triệu ma ma nhất thời không biết phải làm gì, Ngọc Hà và Ngọc Bình cũng hoảng sợ. Sau đó, hai cung nữ do phủ nội vụ phái tới ngăn Triệu Hi Nguyệt lại để nàng ta không la hét om sòm nữa, tránh tự rước hoạ vào thân.

Nếu mọi chuyện ngày một ầm ĩ hơn, không chỉ mình Triệu phụng nghi mà tất cả nô tỳ của nàng ta đều sẽ chết.

Nghe vậy, Triệu Hi Nguyệt bình tĩnh lại. Nhưng nàng ta không cam tâm, nhất là khi đêm qua cơ hội thị tẩm của nàng ta cũng bị Hồ lương đệ cướp mất. Cơ hội bị lấy mất đến tận hai lần khiến nàng ta tức giận và càng không cam lòng.

Triệu ma ma nảy ra ý định nhờ hai cung nữ kia sang bên đó một chuyến rồi thông báo cho Thái tử biết mình đã đi nhầm bởi chẳng ai biết được liệu Tô phụng nghi kia có nói ra không hay sẽ cố tình im lặng. Dù sao cung nữ cũng không hiểu chuyện, nếu sau này Thái tử tức giận cũng sẽ không trách mắng Triệu Hi Nguyệt.

Hai vị cung nữ do phủ nội vụ cử đến dù thế nào cũng không đồng ý, chỉ quỳ ở đó nói không thể làm thế và cũng không dám làm chuyện đó. Sai bảo hai cung nữ ấy không được, bà ta đành để nha hoàn thân cận của Triệu Hi Nguyệt đảm đương việc này.

Trước khi sang đây, trong lòng Ngọc Bình chộn rộn không yên, dù chưa hiểu rõ quy củ trong cung đáng sợ thế nào, nhưng thấy hai vị cung nữ ban nãy như thế, nàng ta biết chuyện này không dễ làm.

Đến nơi, vẻ mặt đen như mực của Trương Lai Thuận doạ nàng ta sợ đến mức cả người mềm nhũn, nhưng lòng trung thành với chủ tử trong tim nàng ta đã khuyến khích nàng ta nói ra mọi chuyện.

Nghe nàng ta nói thế, Trương Lai Thuận tức giận đến nỗi bật cười. Vì không muốn phí thời giờ nói nhảm với nàng ta, hắn ta bèn vẫy tay ra hiệu cho hai tên thái giám cao to mập mạp bước ra từ trong bóng tối.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Mau kéo cái thứ không biết trời cao đất dày này đi!”

Trương Lai Thuận cảm thấy cực kì xúi quẩy, bèn phủi chiếc áo choàng của mình. Thấy Phúc Lộc vừa từ bên trong bước ra, hắn ta vội vàng nhích lên phía trước gọi dưỡng phụ.

Phúc Lộc hỏi Trương Lai Thuận chuyện gì vừa xảy ra, hắn ta liền ghé sát vào mang tai của lão ta để giải thích ngọn nguồn mọi chuyện.

Phúc Lộc liếc nhìn hắn ta, sau đó lão ta cười, đá hắn ta một cái rồi quay người bước vào trong. Lão ta bẩm báo mọi chuyện một cách hời hợt: “Hồi bẩm chủ tử, bên ngoài không có chuyện gì cả. Chỉ có một nô tài không hiểu chuyện tới gây sự nhưng Trương Lai Thuận đã xử lý xong xuôi.”

Thái tử ậm ừ. Nếu không có gì thì đi ngủ tiếp thôi.

Thái tử bước vào trong, Bàn Nhi theo sau. Hương Bồ và Thanh Đại bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Phúc Lộc cười thầm trong lòng rồi gằn giọng: “Sao không lo chuẩn bị nước nóng để lát nữa còn dùng!” Nghe vậy, Hương Bồ và Thanh Đại vội vàng chạy đi.

Ở trong phòng, Thái tử đang đứng yên trước giường để Bàn Nhi hầu hạ thay y phục cho mình.

Bàn Nhi cởi từng nút thắt con ếch được thêu trên chiếc áo khoác lụa sẫm màu của hắn. Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Thái tử và từ từ cởi nút. Ở vạt chéo phía trên còn hai nút, nhưng Bàn Nhi nhỏ nhắn còn Thái tử thì cao lớn, tính ra nàng chỉ cao đến bả vai hắn. Nếu muốn cởi chúng, nàng ắt phải ngước lên nhìn Thái tử. Nhưng Bàn Nhi không dám ngẩng đầu, vả lại nàng chưa nghĩ ra nàng sẽ làm gì tiếp theo sau khi lên giường.

Trong lúc đang do dự, một bàn tay to lớn vươn ra nắm chặt tay nàng.

“Ban nãy nàng bình tĩnh đến thế, sao bây giờ luống cuống vậy?” Thái tử có ý mỉa mai nàng.

“Thiếp thân, thiếp thân...”

Bàn Nhi còn đang băn khoăn không biết nói gì, Thái tử đã nới tay ra, tự cởi áo choàng rồi xoay người ngồi xuống giường.

Bàn Nhi chỉ đành đứng đó nhìn. Thái tử giương mắt nhìn nàng với ánh mắt xa xăm và tĩnh mịch: “Nàng đứng đó làm gì? Mau nghỉ ngơi đi.”

Nếu thế hắn cũng cử động đi, nằm xuống đi, hắn không nằm xuống thì làm sao nàng dám ngủ?

Bàn Nhi cảm thấy Thái tử có chút cố tình làm khó nàng nên cảm thấy tủi thân.

Những năm về sau, hắn chưa bao giờ đối xử với nàng như thế này, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc đó.

Trong lòng nàng hơi tức giận, nàng nhạy cảm và mỏng manh trước người đã từng sủng ái nàng. Nàng chưa từng như thế với bất cứ ai, duy chỉ có hắn là nàng không chịu được. Nàng luôn nghĩ những năm sau này, hắn đã chiều chuộng nàng như thế nào, còn bây giờ đối xử với nàng ra sao.

Ban nãy hắn dám chế nhạo nàng liều lĩnh, thì giờ nàng sẽ làm liều cho hắn thấy. Bàn Nhi ngồi lên đùi của Thái tử, quàng tay qua cổ hắn và gọi “Điện hạ” với giọng đầy dịu dàng. Nghe vậy, Thái tử nhìn nàng với ánh mắt đen tối.

Cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt, Thái tử nói bằng giọng khàn khàn: “Nàng cũng to gan đấy.”

“Thái tử điện hạ...”

Giọng nàng nghe vô cùng êm ái và nhẹ nhàng. Để đáp lại nàng, Thái tử ôm chặt eo nàng với lực mạnh hơn. Bàn Nhi biết Thái tử không biết hôn, đường đường là một Thái tử sao đi hôn người khác được, đặc biệt là chạm môi với một nữ nhân, ngay cả Thái tử phi e là cũng chưa từng được hắn ta làm như thế.

Đừng hỏi tại sao Bàn Nhi lại biết điều đó, là vì Thái tử ở kiếp trước không biết hôn. Khi lâm hạnh người khác, hắn ta không biết chiều lòng đối phương và cũng sẽ không làm những hành động thừa thãi. Cũng vẫn là nàng, sau khi được sủng ái, vì cảm thấy thật khó chịu nên đành chỉ dẫn hắn từng chút một, dần dần hắn mới biết những chuyện này.

Ban nãy, Bàn Nhi đứng trước giường rồi do dự về điều này. Nàng vốn chưa chuẩn bị trước nên đến lúc đó chắc chắn nàng sẽ phải chịu đựng rất nhiều. Nàng cả gan hôn hắn là vì nhất thời không tự chủ được tình cảm của mình, lại vừa không muốn để bản thân mình phải chịu khổ.

Hắn chặn môi nàng lại rồi nói: “Nàng to gan lắm...”

Bàn Nhi im lặng không nói gì.

Lúc này bên ngoài có tiếng gì đó khá lớn. Phúc Lộc loạng choạng bước vào, dù nghe qua bức bình phong cũng thấy được lão ta đang rất lo lắng.

“Chủ tử, có người từ viện của Hồ lương đệ đến báo rằng tam quận chúa xảy ra chuyện rồi!”



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp