Dắng Sủng

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Nhị phu nhân liên tục nắm cổ tay thở dài ngao ngán, Lưu ma ma đương nhiên cũng không tiện mở miệng nhắc kẻ đê hèn suy đồi trong miệng nhị phu nhân là thiếp thất chính thức của Thái tử và đã được phong hào ở trước mặt quần thần.

Chỉ là tranh giành trong nhà, không phải gió Đông quật gió Tây, thì gió Tây sẽ áp đảo gió Đông. Ngược lại Thái tử là người làm việc có trình tự quy tắc, cũng tôn trọng chính thất, nhưng vẫn khó mà ngăn nổi hoàng gia cứ làm ầm làm ĩ chuyện con nối dõi.

Trần tiểu thư vào Đông Cung đã được năm năm, chỉ sinh được một nữ nhi, mãi vẫn chưa hoài thai lại. Mấy năm qua trong Đông Cung hết người này lại tới người kia đi vào, hơn nữa Hồ Lương Đệ kia sau khi hạ sinh một nữ nhi, bây giờ đã lại mang thai, nếu như lần này đối phương sinh được nam tử, cái ghế Thái tử phi chắc chắn gặp nguy rồi.

Nhị phu nhân lo lắng cho tình hình của nữ nhi, dạo gần đây trong lòng luôn ngổn ngang tâm sự, cũng là vì bà ta làm việc không đủ chu toàn, không cẩn thận đã làm rò rỉ tin tức. Đại phu nhân biết được tuy ngoài mặt tươi cười như Bồ Tát, nhưng vừa ngoảnh mặt đi đã đem chuyện này bẩm lại với lão phu nhân, lão phu nhân mà đã biết thì chuyện cũng tự nhiên tới tai hai phòng kia.

Giờ đây, cả ba phòng đều đang lấy danh giúp Thái Tử Phi mà tìm nữ nhi vừa độ tuổi trong nhà phụ mẫu thân thích đến Trần gia làm khách, nói là làm khách nhưng thật ra là đưa người đến cho lão phu nhân chọn lựa, muốn chia chác thân phận tôn quý Thái tử phi của nhị phòng.

Đối với người của Trần gia mà nói thì đây là vinh nhục của cả gia tộc, nhưng đối với nhị phu nhân, xẻ nhỏ sự sủng ái của nữ nhi bà ta chẳng khác nào đang uống máu, róc thịt bà ta.

Cho dù bà ta muốn tìm người giúp đỡ nữ nhi của mình, cũng sẽ tìm một kẻ dễ bị nắm thóp, sao có thể chọn chất nữ từ nhà của đám chị em dâu xảo trá được, đây không phải là tự bê đá đập chân mình hay sao? Nhưng mấy vị chị em dâu này nói rất hay, gì mà cùng chung bác mẹ một nhà cũng thân, người nhà mới dễ nâng đỡ cho nhau.

Nâng đỡ ư? Đám dòng dõi vô lại này, ai mà không nhìn thấy lòng dạ dơ dáy thâm độc của các mụ ấy chứ! Nhưng vẫn không sánh được với thái độ mập mờ của lão phu nhân. Nhị phu nhân chỉ đành nhắm mắt đưa chân vớt vát chút hy vọng bằng cách gửi thư cho nữ tế Bùi Vĩnh Xương, nhờ hắn ta tìm một mỹ nhân ở Giang Nam, vì vậy mới có chuyện Bàn Nhi vào Kinh Thành.

“Nếu đã là người do đại cô gia đặc biệt tìm ở Giang Nam, thì nàng ta chắc là sẽ không tồi. Trong tay phu nhân hiện giờ cũng không có nữ nhi nào khác phù hợp, lẽ nào người thật sự muốn chọn từ nha hoàn trong nhà sao? Mấy con điếm lẳng lơ ở bên ngoài cũng không tệ, nhưng nếu vào trong cung thì thật sự sẽ không thể nổi bật.”

Phải biết rằng tuyệt sắc giai nhân trên đời này đều tập trung ở trong Hoàng cung, quả thật muốn chọn người vào cung củng cố sự sủng ái cho Thái tử phi thì không thể lựa chọn qua loa được.

“Gọi nàng ta vào để ta nhìn cho kỹ.”

Chẳng mấy chốc, Bàn Nhi đang hầu hạ ở mái hiên đã được nha hoàn đưa đến trước mặt nhị phu nhân.

Vừa rồi nhìn qua tấm rèm, nhị phu nhân chỉ nghĩ là tướng mạo cô nương này cũng được, lúc này quan sát nghiêm túc mới hiểu tại sao nữ tế lại chọn một người như vậy để đưa tới.

Không nói đến gương mặt, điều thu hút nhất chính là khí chất nhẹ nhàng mong manh của cô nương ấy, giữa hai lông mày có thể nhìn thấy sự dịu dàng, yếu ớt nhưng lại có một loại uyển chuyển phong lưu khác thường khiến người ta thương xót, nóng lòng mong muốn đem những gì tốt đẹp nhất trên thế gian dâng hết lên cho nàng.

Nhị phu nhân bất giác nhíu mày, nhớ đến một ký ức tồi tệ nào đó. Trong trí nhớ của bà ta, cũng từng có một người như vậy, làm bộ làm tịch khiến bà ta căm thù đến tận xương tủy.

Trong khi nhị phu nhân đang quan sát Bàn Nhi, Bàn Nhi cũng đang nhìn đối phương. Tâm trạng hiện tại của nàng rất kỳ lạ, mà cũng cực kỳ phức tạp. Nàng vẫn chưa quên được ai là kẻ đầu sỏ tạo nên biết bao thăng trầm trong nửa đời kiếp trước của mình, đó là mẹ con Trần nhị phu nhân và Thái tử phi này.

Nhưng nàng lại nghĩ tới trước khi chìm vào giấc ngủ đã nghe được tin tức nhiếp thân Trần thị đã qua đời trong Lãnh Cung.

Ân ân oán oán giữa nàng và Trần gia quá nhiều, thời gian cũng đã trôi qua quá lâu, nếu nói những nỗi hận từng có theo sự mài giũa của dòng thời gian, kết cục của bọn họ đều không mấy tốt đẹp, thì những thù hằn đó từ lâu đã bị gió thổi mây bay, dấu vết lưu lại chỉ còn là chút khó chịu mà thôi. Nhưng nàng thế mà lại hiểu được, cho dù có lặp lại một lần nữa thì chuyện vướng mắc kiếp trước vẫn không giải quyết được.

Tất cả những cảm xúc này đều được giấu kín dưới đôi bờ mi hờ hững của Bàn Nhi. Nhị phu nhân nhìn Bàn Nhi thêm vài lần, càng nhìn, hai hàng lông mày của bà ta càng nhíu nhặt.

Lưu ma ma vừa quan sát biểu hiện của nhị phu nhân, vừa thầm hét lên “Hỏng bét rồi!” ở trong lòng, đang định cất tiếng nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, thì nhị phu nhân đột nhiên lên tiếng trước: “Cho người dẫn nàng ta xuống đi.”

Bàn Nhi bộc lộ dáng vẻ hết sức lo sợ một cách rất thích hợp, sau đó để cho tiểu nha đầu dẫn mình lui xuống. Lúc quay về, Bàn Nhi vẫn còn đang mải miết suy nghĩ về vấn đề này. Lẽ nào nói nàng sống lại một đời, là vì để nàng nếm lại tất cả những việc bản thân đã từng trải qua thêm một lần nữa sao?

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai nàng có thể ngồi lên chiếc ghế Thái hậu, nhưng những ngày tháng mới nhập cung nàng sống rất khổ sở, thậm chí có thể nói là đã phải thử đủ mọi cách xoay xở trong gian nan bế tắc, phải liều mạng chắp vá sự mạnh mẽ và vận may mới có thể đi đến được cuối cùng, trải qua biết bao hiểm nguy, cận kề cái chết nhưng vẫn còn sống, nàng thực sự không muốn phải bắt đầu lại thêm một lần nữa.

Nhưng Bàn Nhi không phải là thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện, nàng biết rất rõ tình cảnh trước mắt của mình, nàng vốn dĩ không hề có lựa chọn nào khác.

Không cần phải nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nàng là một nữ nhi yếu ớt, sợ rằng chân trước vừa chạy ra, chân sau đã bị tên lừa đảo nào đó túm lấy bán vào kĩ viện nhà thổ. Lại càng không thể trở về nhà, thứ nhất là nàng bị Bùi Vĩnh Xương mua, thứ hai là cho dù về nhà thì nàng cũng chỉ có thể bị người nhà bán thêm một lần nữa thôi.

Tất nhiên, nàng có thể cố tình hóa trang xấu xí để khiến nhị phu nhân chán ghét mình, nhưng Bàn Nhi cũng không quên rằng nếu chuyện của nhà họ Trần thất bại thì số phận cuối cùng của nàng cũng chỉ có hai con đường, hoặc đi theo Bùi Vĩnh Xương, hoặc là bị Bùi Vĩnh Xương tặng lại cho người khác.

So với Thái tử gia tuấn tú khôi ngô, khí chất cao quý ngời ngời, nàng đương nhiên sẽ không chọn người khác. Dù sao đi nữa nam nhân đó cũng đã sủng ái nàng hơn phân nửa cuộc đời, nếu không phải vì trái tim của nàng sớm đã bị hao mòn kiệt quệ trong kiếp sống cung đình khốn khó dài đằng đẵng, thì nàng cũng là người duy nhất nam nhân ấy thật sự yêu thương.

Bàn Nhi lại nhớ đến cái nhìn ghê tởm của nhị phu nhân, xem ra nhị phu nhân không hài lòng nàng. Chỉ là hồi đó vì sao lại quyết định chọn nàng, rốt cuộc bên trong đã phát sinh điều gì?

Bàn Nhi nhớ rằng kiếp trước nàng nhập cung rất gấp gáp, lúc bấy giờ nội tâm của nàng tràn ngập thấp thỏm không yên, vì lo lắng cho tương lai và con đường mờ mịt phía trước của bản thân mà đã khóc cạn nước mắt, suốt ngày cứ thơ thơ thẩn thẩn, ngu ngơ dại dột, rất nhiều chuyện vốn dĩ còn chưa biết rõ thì đã bị người ta đưa vào cung rồi.

Nhưng Bàn Nhi trải qua một kiếp người rồi thì đã biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Trần gia suy cho cùng là gia đình quan lại, sao có thể cẩu thả và hấp tấp giúp Thái tử phi gia cố sự sủng ái như thế này được, bởi vì đây là đại sự của cả dòng họ Trần cơ mà?

Đưa ai và không đưa ai, nhìn có vẻ là do tuyển chọn, nhưng thực chất lại dính líu đến rất nhiều bên. Trần gia không chỉ có mỗi mình người nhà của nhị phòng, Trần nhị lão gia cũng không được xem là nhân vật nổi trội ở Trần gia, nhưng chỉ vừa may Thái tử phi cành vàng lá ngọc lại là nữ nhi của nhị phòng, mà đã có biết bao người ao ước đến đỏ cả mắt, hận không thể cắn lấy miếng thịt trên người của nhị phòng rồi.

Nhưng mà Bàn Nhi cũng biết chuyện này không thể nào vội được. Nàng chỉ vừa mới đến, vả lại với thân phận xấu hổ này, hiện tại chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi và chú ý kẻ bày mưu tính kế hành động. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh khốn khổ của kiếp trước. Nghĩ như vậy, Bàn Nhi bình tĩnh lại và dự định tận dụng thời gian có hạn để điều dưỡng lại cơ thể của bản thân.

Tất cả những điều này chẳng qua đều là rối rắm trong nội tâm của Bàn Nhi, còn về phần hai nha đầu nhỏ Hương Bồ và Thanh Đại, bọn họ chỉ cảm thấy nàng đột nhiên thay đổi thái độ rõ rệt mà thôi.

Bàn Nhi thường ngày chỉ ăn như mèo, lúc nào cũng gắp được hai miếng thì buông đũa, hỏi nàng muốn ăn gì thì đều trả lời không có hứng, mấy ngày nay lại đột nhiên thay đổi khẩu vị, khiến các nàng ấy cuối cùng cũng yên tâm được phần nào.

Nhưng lão gia đã nói nếu như cô nương Bàn Nhi không khỏe, các nàng ấy cũng khó mà yên thân. Hương Bồ và Thanh Đại chẳng qua chỉ là do Bùi Vĩnh Xương tạm thời mua về để hầu hạ Bàn Nhi. Trước khi được mua về, hai nàng ấy ngày nào cũng phải chịu đói chịu khát, cuộc sống bây giờ đối với họ mà nói đã sung sướng lắm rồi, nên tự nhiên hai nàng ấy sẽ toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc Bàn Nhi thật tốt, cũng sẽ không coi khinh thân phận thấp kém của Bàn Nhi.

Nhưng họ không coi thường, không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy. Người nhà giàu là thế, chủ tử bề trên thì không quản nội bộ ra sao, ngoài mặt luôn ôn hòa nhã nhặn, sợ bị bôi xấu thể diện, nhưng số người cấp dưới mưu ma chước quỷ, không từ thủ đoạn, đội trên đạp dưới là không hề ít.

Bùi Vĩnh Xương là cô gia của nhị phòng, nhưng lại đưa một nữ nhân không rõ lai lịch đến khách viện. Ban đầu còn có người nghi ngờ đó là thiếp của tứ cô gia, nhưng nhìn thấy tứ cô gia không hề ở chung phòng với nữ nhân kia thì suy đoán này tự nhiên không có căn cứ. Sau đó, có tin đồn truyền ra rằng nữ nhân này là ngựa gầy Dương Châu được tứ cô gia mua về từ Dương Châu, định tặng đến để sai việc riêng.

Toàn bộ những điều này chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ hẹp, còn tại khách viện nơi Bùi Vĩnh Xương đang ở thì đám hạ nhân phục vụ khó tránh có những cử chỉ tiếp đón thất lễ và khinh miệt. Nhưng chẳng qua là gió thổi qua mặt nước, hoàn toàn không để lại dấu vết gì cả. Ngược lại, đại phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân càng siêng năng sang vấn an viện của lão phu nhân hơn.

Hương Bồ tức giận cực độ mang theo hộp thức ăn bước vào. Thanh Đại vội vàng đỡ lấy, không đợi Hương Bồ trút ra nỗi bực dọc đã kéo nàng ấy ra phòng ngoài.

"Lại có chuyện gì với ngươi vậy hả?"

“Cô nương chỉ muốn ăn bát cháo gà xé, các nàng ta một mực chối từ, bảo là thực đơn đã được bố trí sẵn trong trù phòng, lại còn nói trù phòng đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho các phòng, kêu ta đến tận đó xem là đang cố ý làm khó dễ bọn họ.”

Thanh Đại vừa liếc nhìn vào bên trong, vừa nhỏ giọng thầm thì: "Được rồi, ngươi nhỏ giọng một chút đi, chúng ta ăn nhờ ở đậu tại đây, con đường tương lai của cô nương còn chưa định, cẩn thận cô nương nghe thấy sẽ nổi giận với ngươi đấy.”

Hương Bồ ấm ức không cam lòng, cứ mở miệng rồi lại khép miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, khi bị đối phương áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng, những kẻ xuất thân nghèo khó như họ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này hơn ai hết.

Hương Bồ xử lý xong nỗi khó chịu của mình thì cùng Thanh Đại đi vào trong. Bàn Nhi đang ngồi trên chiếc giường đất lớn dưới cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài song cửa.

Nàng mặc một chiếc áo vải bồi nửa mới nửa cũ màu hồng cánh sen, chiếc váy xếp nếp màu xanh lơ, tóc búi qua loa tùy ý và cài một cây trâm mạ vàng. Nghe thấy động tĩnh, nàng nhìn sang thì thấy Thanh Đại đang cầm hộp đựng thức ăn trên tay, nên nàng chủ động từ trên giường đất bước xuống.

Thanh Đại mở hộp thức ăn và lấy bữa trưa ra. Ba món rau và một món canh, bữa ăn đơn giản nhất có thể.

Không nhìn thấy cháo gà xé mình muốn ăn, Bàn Nhi gần như hiểu ra tại sao sắc mặt Hương Bồ không bình thường. Không phải Bàn Nhi già mồm lập dị, một hai muốn ăn món cháo gà xé đó cho bằng được, mà là nàng bị “trong nhà” nuôi lớn, “trong nhà” có yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với bữa ăn của các cô nương.

Ngựa gầy Dương Châu là gì? Mặc dù có nghi ngờ là đang sỉ nhục nữ tử, nhưng từ “gầy” đã nói lên tất cả. Đương thời nữ tử coi gầy là đẹp, mà đến Giang Nam này đặc tính kia còn rõ ràng hơn. Điều kiện hàng đầu đối với một ngựa gầy Dương Châu là nữ nhân phải có thân hình gầy gò, eo thon thắt lại, có thể nắm lấy bằng một bàn tay là tốt nhất. Ngoài ra còn có những yêu cầu khác nhưng không đề cập đến ở đây.

Cũng có thể nói gầy là tiêu chuẩn của cái đẹp, mà cái sự gầy này đương nhiên là phải hy sinh đánh đổi rất nhiều, cho nên người nuôi ngựa gầy Dương Châu phải kiểm soát chặt chẽ khẩu phần ăn từ nhỏ để gìn giữ vóc dáng “nữ nhi nhỏ nhắn” của họ. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cũng giống như kiếp trước, Hoàng thái hậu Ý Lan cả đời chẳng mấy khi được ăn no. Để duy trì sự dẻo dai cho cơ thể, mỗi ngày nàng đều luyện tập nửa canh giờ, tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi Tiên hoàng băng hà.

Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn, Hoàng thái hậu Ý Lan vì đã ăn rất ít trong nhiều năm, dù bụng cực kỳ đói lại mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng và thuốc thang liên tục, nhưng nàng vẫn gặp khó khăn trong vấn đề tiêu hóa thức ăn, cho nên chỉ có thể ăn cháo mà thôi.

Bàn Nhi lúc này tuy không nghiêm trọng bằng Hoàng thái hậu Ý Lan, nhưng bản thân cũng đã phải nhịn đói trong nhiều năm như vậy, nhất thời khó mà cải thiện được, chỉ có thể ăn cháo mềm nhuyễn trước để dần dần điều dưỡng.

Thấy Bàn Nhi không động đũa, trong lòng Hương Bồ và Thanh Đại biết là không thể giấu giếm được, họ lấm lét liếc nhìn nhau rồi khó nhọc mở miệng giải thích nguyên nhân.

Bàn Nhi không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Nàng không động tới cơm gạo tẻ trong bát, chỉ khều đũa gắp vài món chay rồi uể oải buông đũa xuống.

Vì biết là sẽ thành ra thế này, nên lúc nãy Hương Bồ mới sốt ruột như vậy. Nàng ấy nhìn thấy Bàn Nhi mỗi ngày chỉ ăn ít như thế, người bình thường còn chịu không nổi, thì cơ thể của một cô nương sao có thể tốt được? Nhưng bọn họ dù sao cũng là nha đầu năng lực có hạn, chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác mà sống thôi.

Bàn Nhi vốn dĩ không để việc này ở trong lòng, ở đâu mà chẳng thiếu người bợ đỡ kẻ trên, chà đạp kẻ dưới, so đo tính toán cũng chẳng được gì. Nhưng nhìn thấy gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Hương Bồ tức giận đến mức phình to như một chiếc bánh bao, nàng đã nhiều năm chưa nhìn thấy bộ dạng hỉ nộ rõ rệt như thế này của nha đầu Hương Bồ, nên không khỏi mở miệng nói đùa vài câu.

"Chỉ là một chút đồ ăn thôi mà, cần gì phải tranh cãi với bọn họ.”

“Nhưng bọn họ thực sự ức hiếp người quá rồi!”

“Vậy ngươi đi tìm Bùi lão gia, tố cáo chuyện này với lão gia đi.”

App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp