Dắng Sủng

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Không lâu sau, Tiểu Lộ Tử quay lại, đứng ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo, nói là Thái tử gia cho truyền Điền tiên sinh tới hàn huyên, hôm nay sẽ nghỉ ngơi tại Dục Khánh Cung.

Kỳ thực Đông Cung này được gọi là Dục Khánh Cung, trước đây từng là nơi Thái tử đọc sách, sau này được mở rộng thì đổi thành Đông Cung. Cổng chính gọi là Tiền Tinh điện, điện trước gọi là Đôn Bản điện, là nơi Thái tử và các quan đại thần của Đông Cung nghị sự.

Phía sau Đôn Bản điện là thư phòng và nơi ở của Thái tử. Đằng sau Dục Khánh Cung là Kế Đức Đường, hiện Thái tử phi đang ở đây. Mặt sau Kế Đức Đường là một hành lang dài với bốn sân nhỏ ở mỗi bên hành lang. Lối vào cuối cùng là thiện phòng của Đông Cung và chỗ ở của các cung nữ, thái giám tạp dịch.

Thái tử là người có lòng phúc hậu và hiếu thảo, tính tình điềm đạm, không ham nữ sắc, ngày thường hiếm khi lui tới hậu viện. Cho dù có đến, cũng hầu hết sẽ ở tại Kế Đức Đường, hiếm lắm mới đến tiểu viện.

Bây giờ trời đã nhá nhem tối rồi, có ít người qua lại trong Đông Cung, thật ra ai nấy đều đang phải mở to mắt nhìn chằm chằm. Đặc biệt là động tĩnh của Kế Đức Đường.

Nhìn thấy Tiểu Lộ Tử ra khỏi Kế Đức Đường, tin tức đã truyền đến phía sau rồi. Một lúc sau, Tiểu Lộ Tử từ đằng trước quay lại, chỉ có mỗi mình hắn ta, trên mặt mang theo nét hớn hở, kết quả thế nào chắc hẳn mọi người đều đã đoán ra.

Thái tử xưa nay làm việc rất có chừng mực, thời điểm này tuyệt đối sẽ không làm bại hoại thể diện của mình.

Màn đêm càng ngày càng bao trùm, đèn trong mấy tiểu viện đều đã tắt hết, chỉ còn lại một chiếc đèn lồng đỏ trước cửa tiểu viện vẫn đang sáng, khẽ đung đưa theo gió đêm, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ rực.

Ngọc Bàn Nhin ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói với Triệu Hi Nguyệt: "Cô nương, đối diện tắt đèn rồi.”

Ngôi tiểu viện này có tổng cộng ba nơi có thể cư ngụ, gồm nhà giữa, chái nhà Đông và chái nhà Tây.

Cũng không biết Thái tử phi giả bộ hồ đồ hay là như thế nào, lẽ ra phải nói Triệu Hi Nguyệt xuất thân từ Triệu gia ở Hà Nam, thân phận cao hơn Bàn Nhi, có thể sống tại nhà giữa, nhưng Thái tử phi lại sắp xếp cho nàng ta ở chái nhà Đông và Bàn Nhi sống ở chái nhà Tây, hai bên đối diện nhìn nhau.

Chỉ vì điều này mà Triệu Hi Nguyệt giận đến đỏ mặt tía tai. Ban đầu nàng ta vì nhị phu nhân cố ý dội gáo nước lạnh vào mặt nên vô cùng tức giận. Hôm nay vào Đông Cung, nàng ta và Bàn Nhi chỉ có thể mang theo một nha đầu và một ma ma giống như nhau, ngồi vào một chiếc kiệu nhỏ giống nhau, cả hai cũng không thể mang theo bất kỳ của hồi môn nào, chỉ có thể qua loa xách theo mấy bao quần áo và chỉ có thể được phong cấp bậc phụng nghi thấp nhất giống nhau.

Nàng ta lại bị đối đãi ngang hàng với ngựa gầy. Nhưng nhị phu nhân có lý do chính đáng, ngay cả người bình thường khi nạp thiếp cũng đều như vậy, chẳng lẽ tiến cung thì không phải là thê thiếp hay sao, ngược lại để không bị người khác chế giễu và chỉ trích thì càng phải khiêm tốn.

Hai nha đầu phải khuyên giải rất vất vả mới khiến Triệu Hi Nguyệt nguôi giận, nàng ta lo lắng tối nay Thái tử sẽ ghé qua đêm ở đâu. Hôm nay Đông Cung nạp thêm người mới, cho dù là muốn ăn mừng, Thái tử gia cũng nên tìm một chỗ để qua đêm. Trong hai người, chỉ có một người có thể được hưởng sủng ái, cho nên tâm trạng của Triệu Hi Nguyệt bây giờ rất ngột ngạt và bứt rứt.

Ai mà ngờ đợi mãi, đợi mãi mà Thái tử vẫn không đến, bụng của nàng ta đã réo ầm ĩ, nhưng không dám dùng bữa, sợ bị Thái tử chạm vào sẽ xấu hổ, nhưng vẫn chưa thấy Thái Tử tới.

“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó giữ chân rồi chăng?” Ngọc Hà nhỏ giọng thì thào.

Ngọc Bình nói: "Bên phía đối diện quả nhiên là không bày bàn tiệc, trời còn sớm thế mà đã tắt đèn rồi, đoán chừng là không dám tranh với cô nương, chủ động rút lui rồi. Nhưng như thế này cũng tốt, càng làm tôn lên sự hiểu chuyện và khôn khéo của cô nương người.”

Dựa vào những lời này, Triệu Hi Nguyệt dựng thẳng người sớm đã cứng đờ từ lâu, tiếp tục chờ đợi.

Bên chái nhà Tây, thật ra cũng diễn ra một cuộc trò chuyện. Đừng nói là bên Triệu Hi Nguyệt tị nạnh, bên Bàn Nhi cũng chẳng khác gì, nhưng mà người so bì không phải Bàn Nhi, mà là hai tiểu nha đầu Hương Bồ và Thanh Đại.

Hương Bồ luôn là một người có tính cách bộc trực, cởi mở và can đảm, không giống như Thanh Đại ít nói. Từ sớm Hương Bồ đã lải nhải bên tai Bàn Nhi về việc không biết đêm nay Thái tử gia sẽ sang chỗ ai qua đêm.

Cũng giống như suy nghĩ của chái nhà Đông ở phía đối diện, Hương Bồ cũng cho rằng hôm nay Đông Cung có người mới vào, Thái tử chắc chắn sẽ lựa chọn một chỗ để ngủ lại. Sớm đã biết đôi bên nằm ở thế đối đầu, trong lòng đều tràn ngập sự bức bối, đặc biệt là Triệu Hi Nguyệt từ trước đến nay đều khinh thường Bàn Nhi ra mặt, Hương Bồ hy vọng đêm nay Thái tử sẽ ghé đến chỗ cô nương của nàng, để khiến đám nữ nhân ở phía đối diện phải muối mặt một phen.

Bàn Nhi cũng không nói gì, sai người hầu hạ nàng thay quần áo sạch, rửa mặt và xõa tóc búi cao. Vì thế, Hương Bồ vẫn có chút không muốn, nghĩ rằng Bàn Nhi nên ăn vận thật đẹp, như vậy mới có thể làm hài lòng Thái tử.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu Hương Bồ chảy dài ra, mắt mở to thao láo, cười lên một cái thì cực kỳ đáng yêu, mạnh dạn nói lời ở trong lòng không chút thẹn thùng, Bàn Nhi không nhịn được trêu nàng ấy một câu: "Tối nay Thái tử gia không đến rồi.”

Lời nói này làm Hương Bồ rất kinh sợ, vội vàng hỏi tại sao. Bàn Nhi vừa mới gỡ tóc ra, đang để Tình cô cô dùng lược giúp nàng chải tóc. Mái tóc hơi rối xõa ra dài tới thắt lưng. Vóc dáng Bàn Nhi rất gầy, vòng eo rất nhỏ, lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn từ đằng sau, mái tóc dài tựa như gấm càng làm tôn thêm đường cong mê người của nàng.

"Chẳng những sẽ không tới bên này, mà cũng sẽ không sang bên đối diện.”

"Nhưng tại sao chứ?"

Hương Bồ vẫn thấy phân vân, nhưng Bàn Nhi chỉ mỉm cười mà không đáp.

Khi Tình cô cô giúp nàng thoa một lớp mỡ thơm lên người, sau đó xoa bóp và vuốt nhè nhẹ, Bàn Nhi tắt đèn và nghỉ ngơi.

Trời còn chưa sáng, trong Kế Đức Đường đã có động tĩnh. Thái tử phi luôn có thói quen thức dậy vào giờ Dần bốn khắc, tuy rằng Thái tử không cần vào triều sớm, nhưng từ những năm đầu đến thư phòng đọc sách, Thái tử luôn đều đặn đọc sách sớm vào giờ mão. Thói quen này của Thái tử phi cũng là học từ Thái tử.

Các cung nữ và thái giám bận rộn ra ra vào vào.

Sau khi Thái tử phi chỉnh trang lại bản thân, Phú Thu bưng lên một chén trà táo đỏ kỷ tử, hầu hạ Thái tử phi uống hết. Tản sáng mỗi ngày thức dậy, Thái tử phi đều uống một chén trà thơm như vậy, sau khi uống xong chén trà này, trái tim thấy bình yên và đầu óc cũng minh mẫn hơn.

Con nuôi Trương Lai Thuận của đại thái giám Phúc Lộc bên cạnh Thái tử đến báo lại, nói là lát nữa Thái tử gia sẽ đến dùng bữa sáng.

Phú Xuân tiến lên nhét một thỏi bạc vào tay Trương Lai Thuận, gương mặt Thái tử phi hiện lên nét rạng ngời, Thái tử đã lâu không dùng bữa sáng ở Kế Đức Đường rồi.

Nàng ta đứng dậy dặn dò hạ nhân: "Điện hạ có khẩu vị nhạt, dọn ít món ăn mặn thôi, bảo thiện phòng chuẩn bị thêm vài món thanh đạm.”

Tiểu Lộ Tử dõng dạc đáp lại, sau đó vội vàng đi đến thiện phòng phía sau để thu xếp. Thái tử phi lại ngồi xuống, nhìn dung mạo của nàng ta trong gương trên bàn trang điểm thấy vẫn còn đẹp đẽ. Trần ma ma thấy nàng ta quan tâm đến vẻ ngoài như vậy, thì cũng chiều ý giúp nàng ta sửa lại trầm cài trên tóc.

Chẳng bao lâu sau Thái tử đã đến.

Mỗi khi Thái tử đến đều có một chuyển động riêng, thường sau một tràng bước chân vững chãi nhưng nhẹ nhàng là một bước bước chân không nhanh không chậm.

Thái tử phi nghe lâu dần thì cũng ghi nhớ ở trong lòng, cho nên đã ngồi sẵn ở bên trong vì biết Thái tử đang đến. Nàng ta đứng dậy hành lễ.

Thái tử mặc một chiếc cẩm bào màu xanh thẫm có những hoa văn hình mây được thêu mờ bằng chỉ vàng, bên hông giắt theo một miếng ngọc bội Dương Chi Bạch Ngọc. Hắn có bờ vai rộng, thân hình cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mang nét hiền hậu và nho nhã vô song.

Chỉ là thần sắc quá đỗi dịu dàng, giống như một Giang Nam mưa bụi lờ mờ, bị một tầng sương mỏng ngăn cách, khiến người ta không nhìn ra được phía sau là cái gì. Nàng ta lại chẳng phải là chưa từng nhìn qua rõ ràng!

Thái tử đỡ Thái tử phi đang ngồi xổm hành lễ ở trước mặt đứng dậy, hai người cùng nhau đi đến ngồi ở trước bàn bát tiên.

Bữa sáng đã được bố trí xong, không gian trên bàn cũng không rộng lắm, vừa đủ đặt mấy tấm gỗ tử đàn dài, trên bàn bày biện đủ loại thức ăn.

Đợi Thái tử cầm đũa bạc lên, Thái tử phi cũng cầm đũa lên.

Thị thiện thái giám gắp đồ ăn, thử độc, lại tùy theo ánh mắt của Thái tử, lấy một ít rau Thái tử muốn ăn đặt vào trong chiếc đĩa nhỏ bằng sứ men ở trước mặt hắn, một bữa cơm lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng bát, thìa chạm vào nhau cũng không có.

Ăn không nói, ngủ không tiếng. Thái tử từ xưa đến nay luôn có thói quen này, Thái tử phi khi còn ở nhà chỉ như vậy những lúc có các trưởng bối, bây giờ ngược lại cũng đã học được giống như lão tăng ngồi thiền.

Thái tử ăn một bát cháo tổ yến hoa bách hợp, sau đó ăn một ít mì, thêm một đũa vịt hấp, một đũa gà nướng lò với nấm Khẩu Bắc, các món chay khác đều gắp một hoặc hai đũa, nhưng món lẩu chay kia thì Thái tử ăn thêm hai đũa. Thái tử phi đều ghi nhớ thật kỹ ở trong lòng.

Thái tử buông đũa xuống, Thái tử phi cũng vội vàng đặt đũa xuống.

Thái tử nhìn sang, Thái tử phi đem khăn đè lại khóe miệng nói: "Điện hạ ăn có ngon miệng không? Khẩu vị của thiếp thân sáng sớm không tốt lắm, nên chỉ ăn ít.”

Sau khi súc miệng và rửa tay, hai người vào chánh điện và ngồi xuống.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi lúc cung nữ châm trà, Thái tử phi nói về việc hôm qua có thêm người mới, sau đó nói Thái tử cần chú ý thân thế nhiều hơn, không nên để bản thân cực nhọc.

Phúc Lộc đứng ở bên cạnh cảm thấy Thái tử phi không biết nói chuyện cho lắm, biết Thái tử nay đang biên soạn sách, tuy rằng không đến mức rảnh rỗi sắp mốc meo, nhưng so với Tề Vương và Sở Vương nhập triều thì vẫn nhàn hạ hơn.

Nói một người nhàn hạ không nên quá lao lực, cũng không biết rốt cuộc là quan tâm hay là mỉa mai, hơn nữa gần đây tâm tình của Thái tử không tốt lắm. Nhưng mà người khác sẽ khó mà nhìn ra tâm trạng của Thái tử đang không vui, cũng chỉ có những người như đại thái giám Phúc Lộc hầu hạ bên cạnh Thái tử từ khi hắn ta còn nhỏ đến lúc trưởng thành mới có thể nhìn ra được một chút manh mối.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Như thường lệ, cung nữ bưng trà xanh cho Thái tử và trà ướp hoa cho Thái tử phi. Mấy tên thái giám nhẹ tay nhẹ chân bưng hết những đồ ăn sáng còn lại lui xuống, Phú Xuân bên cạnh đến trình bẩm có Hồ lương đệ và những người khác đến thỉnh an.

Lúc này mới là giờ Mão, không tính là sớm, nhưng cũng không muộn. Đương nhiên chỉ là so với thời gian thỉnh an, còn thực tế bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Theo một tiếng truyền gọi, tấm rèm trước cửa được mở ra, Hồ lương đệ và những người khác cúi đầu nối đuôi nhau vào trong. Sau khi tất cả hành lễ, Thái tử phi ban cho các nàng ta ngồi.

Lúc này, mọi người rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, Từ lương viện mỉm cười hỏi han Thái tử phi đã dùng bữa sáng chưa, Hồ lương đệ thì đang mải mê thỏ thẻ tỏ tình với Thái tử.

Hà lương viện khẽ nhếch môi, nhìn thấy nỗi u oán lờ mờ ánh lên trong đôi mắt của Thái tử. Lưu thừa huy và Mã thừa huy ngồi tựa nửa đầu ở trên ghế dựa, giống như là người vô hình vậy.

Thái tử phi nhìn thấy hết thảy nhất cử nhất động bên dưới, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười mỉm, giơ tay nói: "Cũng đừng để người mới đợi lâu, gọi người vào đi.”

Không lâu sau, Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt được đưa đến. Lúc này hai người họ đứng ở bên ngoài, chưa được triệu thì không được vào trong. Mặc dù bây giờ đã là trung tuần tháng tư, nhưng thời tiết vẫn còn chút se lạnh vào sáng sớm. Bàn Nhi đã có kinh nghiệm, lúc ra ngoài mặc thêm áo choàng, nhưng Triệu Hi Nguyệt chỉ một lòng muốn khoe vẻ đẹp của mình, toàn thân run lên vì lạnh, nhưng sợ bẽ mặt trước mặt người khác nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Sau khi nghe thấy lời truyền gọi ở bên trong, Bàn Nhi cởi áo choàng của mình và đưa nó cho Hương Bồ, sau đó cùng Triệu Hi Nguyệt được cung nữ dẫn vào trong.

Đèn ngọc lưu ly trong Kế Đức Đường sáng rực, trong phòng còn lưu lại mùi thơm của thức ăn, dường như vừa mới ăn sáng xong. Bàn Nhi cúi đầu không dám nhìn xung quanh, hai tay buông thõng dọc theo thân, yên lặng đứng tại chỗ.

Người mới vào cung, ngày hôm sau phải kính trà cho chủ mẫu.

Phú Hạ mang theo một tiểu cung nữ bưng trà đến, đặt hai chiếc đệm bằng gấm trước mặt Thái tử phi và Thái tử.

Triệu Hi Nguyệt bước tới trước và quỳ xuống. Bưng trà dâng cho Thái tử phi trước, rồi đến Thái tử, sau đó quỳ gối ba lần dập đầu chín lần để hành lễ. Thái tử phi thưởng cho một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai.

Sau đó là Bàn Nhi bước lên, quy trình cũng giống với Triệu Hi Nguyệt. Lúc dâng trà cho Thái tử, Bàn Nhi thoang thoảng ngửi thấy mùi hương già nam quen thuộc.

Thái tử có một chiếc vòng tay làm bằng trầm hương Bạch Kỳ, màu nền trắng nuột, trên hạt châu có các đường tơ ngọc như ẩn như hiện, bởi vì cọ xát trong thời gian dài nên trên bề mặt đã xuất hiện một lớp bóng tự nhiên, màu sắc như ngọc thạch, quý hiếm vô cùng.

Thái tử luôn đeo chuỗi vòng tay này, kỳ nam hay còn gọi là già nam, là mùi hương kỳ nam thượng đẳng nhất có thể lưu Hương Bồ không mất, thậm chí có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể mà tản mát ra mùi hương hoặc nồng hoặc nhạt, cũng vì thế mà Thái tử cho dù không thích hương, nhưng trên người của hắn luôn có một mùi hương già nam quanh quẩn.

Trong phút chốc Bàn Nhi không khỏi hoảng hốt, cảm thấy giống như một giấc mộng và có một loại cảm giác không chân thực.

Nàng không thể không nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp Thái tử vào kiếp trước.

Ban đầu mới đến, vì là nô tỳ bổ sung bị đưa vào Đông Cung, đương nhiên nàng phải hầu hạ bên cạnh Thái tử phi. Nàng không biết luật lệ trong cung, cũng không hiểu quy tắc, Thái tử phi phải sai người dạy dỗ nàng. Sợ nàng thay lòng đổi dạ, bình thường hầu như không cho nàng bước ra khỏi cửa, mãi cho đến khi Thái tử phi mang thai, nàng ta mới để nàng đi lại ở bên ngoài, nhưng vẫn không cho nàng đến gần Thái tử.

Lần đó cũng thật tình cờ, nàng không biết Thái tử sẽ đến, không cẩn thận nên va phải hắn ta. Nàng vừa rụt rè nhút nhát, vừa sợ bị phạt, nên trốn phía sau cột nhà. Nàng hồi hộp tim đập thình thịch, nhìn từ xa chỉ biết vóc dáng Thái tử rất cao lớn.

Về sau Thái tử phi vì có thai không thể thị tẩm, cũng không muốn tạo cơ hội cho Hồ lương đệ, nên đã hạ lệnh cho nàng đến thị tẩm.

Lần đầu tiên Thái tử phi đề cập chuyện này với Thái tử, thì nàng đang đảm nhận cung nữ ở bên cạnh hầu hạ trà nước, Thái tử nghe thấy ý kiến này của Thái tử phi, hắn ta chỉ liếc nàng một cái, đồng ý hay không đồng ý cũng chẳng nói, nhưng sau đó mượn cớ còn có việc nên rời đi. Lần thứ hai Thái tư phi lại nhắc đến chuyện này, Thái tử đã ở lại.

Nàng còn nhớ lúc đó là ở thiên điện của Kế Đức Đường này, cả người run lẩy bẩy nhưng chỉ biết nỗ lực lấy lòng hắn ta. Vì nàng biết, chỉ có lấy lòng Thái tử gia thì sẽ khiến hắn lần sau còn tới tìm nàng, khi đó mới có thể tự cứu lấy mình.

Ngày hôm sau Thái tử lại đến. Trong lòng nàng rất vui mừng, nhưng sau này mới biết bản thân mình đã quá ngây thơ. Thái tử xưa nay không xem trọng nữ sắc, từ trước đến nay chưa bao giờ tìm cùng một người thị tẩm hai ngày liên tiếp. Chuyện nàng được sủng ái hai ngày liền như vậy đã đâm thẳng vào trái tim của Thái tử phi, ngoài mặt nàng ta không nói gì, nhưng cung nữ dưới trướng thì tức giận và đối xử với nàng ta cực kỳ thậm tệ.

Về sau nàng mới biết nàng là nô tỳ của Thái tử phi, dù cho được sủng ái, nàng cũng không thể ở lại, mà cũng không dám ở lại, từ đó về sau nàng không còn dám tận lực xin được sủng ái nữa, mãi đến khi…

Trong lúc sững sờ, Bàn Nhi chỉ nhìn thấy vạt áo màu xanh thẫm có những hoa văn hình mây được thêu mờ bằng chỉ vàng đang nhảy múa và nhấp nháy ánh sáng vàng dưới ánh nến. Bàn tay to lớn với các ngón thon dài và khớp xương như ngọc của hắn ta đặt trên tay vịn của ngai vàng. Trên vòng tay Bạch Kỳ với các tơ vàng hơi nhạt có chuỗi ngọc màu vàng tươi, dường như đang tùy ý rủ xuống, nhẹ nhàng đong đưa.

Bàn Nhi nói không nên lời những buồn vui trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu như biển kia.


App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp