Vài Phần Quen

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Diệp Mộc nghĩ không ra cũng bởi vì một điểm ngắn ngủi gặp nhau trong đời, nàng giờ cùng Lâm Ngộ từ bạn cùng bàn biến thành bạn đọc sách.

Từ đêm ngày thứ Hai mãi cho đến thứ Năm trong tuần, Diệp Mộc đều tại thư viện gặp được Lâm Ngộ, hai người cơ hồ ngồi cùng một chỗ, nhưng nàng ban đầu không có tận lực giữ chỗ cho Lâm Ngộ, nhưng mà cũng thật sự rất trùng hợp, mỗi lần tìm xong truyện rồi quay về chỗ ngồi, nàng đều phát hiện bên ngoài vị trí của mình có thêm một người.

Diệp Mộc cười hì hì, thời gian mới đầu sẽ còn thảo mai nói: “Thật khéo ha, bạn học Lâm.”

Về sau liền biến thành: “Đúng giờ vậy nha, bạn học Lâm.”

Lâm Ngộ cũng hành động có chút tự giác, mỗi lần đều chờ Diệp Mộc tìm truyện xong quay về chỗ ngồi mới có thể đứng dậy, hắn nói mình muốn đi tìm sách, còn nói nhờ Diệp Mộc hỗ trợ hắn trông chỗ ngồi một chút tránh bị người khác cư nhiên đoạt lấy.

Diệp Mộc đương nhiên đáp ứng.

Bàn giao loại này trải qua mấy lần về sau, liền đảo tình hình thành kiểu, dù cho Lâm Ngộ không nói, Diệp Mộc cũng sẽ giúp hắn giữ chỗ ngồi, giống như nếu không giữ liền khiến nàng tổng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, không bình thường.

Có chút vi diệu nhất chính là, hai người kỳ thật chưa hề hẹn nhau qua mỗi đêm sẽ hẹn gặp tại thư viện, nhưng hết lần này tới lần khác hai người đều sẽ đúng giờ cùng xuất hiện.

Lâm Ngộ thực sự nghĩ gì thì Diệp Mộc nghiễm nhiên là không rõ ràng nhưng đối với bản thân nàng, nàng tự nhận là bản thân mình rất có hứng thú đến đây xem trọn cảnh yêu đương vụng trộm giữa Lâm Ngộ cùng Trương Du, a không phải, là mắt đi mày lại chứ.

A, còn có thêm một nguyên nhân, chính là vì đơn sách mà Lâm Ngộ đề cử.

Nàng bởi vì thực sự cảm thấy quá mức nhàm chán, đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, hiện rất cần đến một quyển sách liên quan triết học đem một chút trí tuệ ban phát xuống cho nàng, thế là liền từ giữa lật ra một bản nghiêm túc nhìn lại.

Diệp Mộc là rất thích động não, mặc dù động phương hướng cùng người khác không giống nhau lắm, nhưng cái này cũng mười phần có trợ giúp đọc lý giải.

Lâm Ngộ gặp phải Diệp Mộc đang xem sách mà hắn đề cử, lại thấy nàng thỉnh thoảng sẽ cười một chút, liền hỏi nàng có cách lý giải mới gì à, sao chỗ đó lại buồn cười, v.v.

Và Diệp Mộc luôn có thể nói ra một hai ba quan điểm đối chiếu với sách, tất cả đều là những gì mà Lâm Ngộ chưa từng nghĩ tới.

Lâm Ngộ có chút bất ngờ, về sau lại đem quyển sách kia đọc qua một lần, phảng phất cảm giác như đây là lần đầu đọc.

Cứ như vậy, Diệp Mộc cùng Lâm Ngộ càng ngày càng quen thuộc, dần dần từ sách chuyển tới những vấn đề trong cuộc sống.

Đôi khi có rất nhiều sách mà cả hai người đọc đều sẽ liên quan đến tình yêu, có đôi khi họ thảo luận tới, hai người đều sẽ nhiệt huyết hăng hái bày tỏ ý kiến riêng của mình.

Diệp Mộc cũng bởi vậy mà hiểu ra, Lâm Ngộ là một chàng trai phi thường truy đuổi sự đồng điệu trong tâm hồn, nàng mỉm cười biểu thị sự tán đồng với tinh thần của hắn, nhưng trong lòng lại giữ lại một chút thắc mắc.

Thuyết tình yêu Plato nha, chỉ có sự tương hợp trong tâm hồn mà bỏ qua niềm vui thể xác, đây không phải là quá lãng phí một đoạn tình cảm sao?

Lâm Ngộ hỏi Diệp Mộc nghĩ về thuyết này như thế nào, Diệp Mộc nói: “Còn phải đề cập cảm giác.”

Lâm Ngộ cảm thấy cái này quá sơ lược, lại hỏi: “Cảm giác...... Cân nhắc tiêu chuẩn gì?”

Diệp Mộc nghĩ nghĩ, liền khoa tay múa chân diễn tả, rồi đưa ra một bản liệt kê chi tiết: “Dáng dấp đẹp trai, có chiều cao, tính cách tốt, không hèn mọn, không dính người, biết tiến thoái tùy trường hợp, có văn hóa, có tư tưởng, có chút thông minh, đủ độc lập, với lại sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè.”

Lâm Ngộ lập tức trầm mặc.

Ánh mắt mà hắn nhìn Diệp Mộc lúc ấy, nàng mãi mãi vẫn là nhớ kỹ, cặp mắt kia thật sự là mở lớn hơn chưa từng có trước đây.

A, đây không phải nói đôi mắt của Lâm Ngộ không được to hay gì, bất quá chỉ là hắn luôn luôn ra vẻ một bộ an tĩnh, giống như không thể nào có thứ gì làm hắn phải phát ra loại tâm tình kinh ngạc như này. Bây giờ đột nhiên lại có, tại trong đôi mắt đen ánh kia, tâm tình này thể hiện ra rõ ràng nhưng tinh tế một cách lôi cuốn.

Chỉ là, cặp mắt ấy không chỉ tinh tường, mà còn có ma lực hút hồn phách người khác.

Diệp Mộc tựa hồ còn chứng kiến ở trong đó ánh lên hình bóng của mình.

Nhưng Lâm Ngộ thực sự an tĩnh quá lâu, cái này cũng khiến Diệp Mộc nghĩ lại, có phải là nàng liệt kê ra lắm yêu cầu quá không, kiểu không tự lượng sức?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái này không phải cũng liền là yêu cầu mà phía con trai hay dành cho con gái sao, bình thường đám con trai cũng đâu xem lại bản thân đạt được bao nhiêu tiêu chuẩn nhưng họ vẫn sẽ yêu cầu không ngừng với bạn gái tương lai của mình.

Này nha, Lâm Ngộ, ngươi xem xem, ngươi có mộng tưởng của ngươi, ta cũng có thực lực làm ra một giấc mộng đẹp.

Có thể thấy được, nhân tính chính là có sự tương thông.

Một lát sau, Lâm Ngộ rốt cục mở lời hỏi tới một vấn đề, nhưng điều này cũng là điều Diệp Mộc chưa bao giờ nghĩ tới: “Còn chưa bắt đầu, liền nghĩ đến sau khi chia tay?”

Diệp Mộc nói: “Người phải có tầm nhìn xa nha. Nếu như người này ngay từ đầu liền đối xử với ngươi có chấp niệm vẫn là cái điên phê, sau khi chia tay liền muốn đem ngươi chặt thành tám khối thả trong tủ lạnh, coi như hắn cho dù tốt cũng không thể đưa vào diện xem xét để bắt đầu một mối quan hệ. Thật ra lúc chia tay mới có thể thấu rõ lòng dạ chân thật của người khác như nào, tình yêu đôi khi có vẻ giống một môn học kiểm tra trình độ vậy. Không phải người nào cũng đều có thể đạt tiêu chuẩn. Ta chỉ đơn giản là trước khi bắt đầu xem xét kỹ một chút, dù ngươi cảm thấy chẳng khác nào dò xét khảo thí người khác là bao.”

Lời nói này bất quá là Diệp Mộc thư thả để miệng nói bừa theo ý nghĩ, nhưng Lâm Ngộ tựa hồ nghe lọt tai, còn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Ngươi làm cho ta bỗng nhớ tới một quyển sách, lúc ấy ta đọc cũng không rõ, hiện tại liền giống như hiểu thông suốt.”

Lại là sách?

Diệp Mộc lễ phép hỏi: “Tên gì ấy nhỉ?”

Lâm Ngộ nói: “Ngươi chờ một chút.”

Lập tức hắn liền đứng dậy, bước sải dài đi hướng đến giá sách.

Không lâu sau, hắn trở về, trong tay lại thêm một quyển tiểu thuyết, tựa đề là 《 Khinh bỉ 》.

Diệp Mộc lật ra xem phần giới thiệu, đây là quyển tiểu thuyết của tác giả người Ý tên Albert, ông từng nhận được 15 giải Nobel văn học, quyển sách này cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu trong cuộc đời của ông, đề cập về những mối nguy cơ trong hôn nhân.

Phía trên có đề một câu nói như này: Ta khát vọng kỳ thật không phải chia tay, mà là một lần nữa yêu nhau.

Cũng không biết là bị câu nói này chạm đến sợi dây xúc động nào đó, Diệp Mộc cũng an tĩnh một hồi lâu.

Đây có phải hay không là ý nghĩa của đại đa số người hiện tại?

Bắt đầu, sợ hãi cãi lộn, mâu thuẫn, lúc chia tay lại có nỗi niềm xấu hộ, sợ mất thể diện, chia tay lại sợ cô đơn, lại chờ mong lần yêu tiếp theo mau bắt đầu để an ủi tâm hồn, một vòng lặp cứ như thế luân hồi.

Tựa giống như bộ phim Hongkong tên 《 Mười hai đêm 》vậy.

Diệp Mộc hít vào một tiếng, rồi nói một hơi dài: Chia tay mới có thể thoải mái tinh thần đi nghênh đón đoạn đường mới tiếp theo, nếu là đồng thời tiến hành, đó chính là xuất quỹ. Kỳ thật vượt quá giới hạn bản thân cũng có thể xem là cả trận khảo nghiệm năng lực tư duy, tâm lý và năng lực chịu đựng, một lúc trong lòng chứa hai người kỳ thật có điểm chen lấn chật chội, chỉ cần sơ ý một chút ngay cả nhân cách cũng đánh mất.

Cuối câu nói vừa rồi, Diệp Mộc còn cố ý tăng cường ngữ khí.

Lâm Ngộ hướng nàng nhìn thoáng qua.

Đại khái đây chỉ là cuộc nói chuyện quan điểm mở, cũng không biết làm sao lại có chút căng thẳng, cảm xúc cứ như đã trải qua như vậy.

Lâm Ngộ vẫn là một trang giấy trắng, Diệp Mộc lại từng có một người yêu cũ, thế là tình huống rất nhanh liền biến thành —— Nàng nói, hắn nghe.

Lúc Diệp Mộc dành vài lời có cánh khen Nghiêm Nhuận ngày hôm qua, Lâm Ngộ hỏi: “Nói như vậy, bạn trai cũ của ngươi hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn rồi?”

Diệp Mộc gật đầu, lại rất nhanh lắc đầu: “Không, vẫn là hắn có chút dính người.”

Lâm Ngộ không nói chuyện.

Quỷ dị trầm mặc đột nhiên sinh sôi.

Không một chút, Trương Du đi qua trước bàn của bọn hắn, đối Lâm Ngộ ra hiệu, ý muốn gọi hắn đi với nàng nói chuyện riêng.

Diệp Mộc liền nâng lấy má nhìn về phương hướng hai người, một đoạn rồi một đoạn suy nghĩ, từ vượt quá giới hạn cho tới chia tay, Lâm Ngộ đối Trương Du vẫn là rất để tâm, cũng mưu tính sâu xa cho đoạn đường phía trước của nàng.

Cũng không biết hắn có hay không hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi của nàng, vượt quá giới hạn có thể xem là giẫm đạp lên ranh giới đạo đức của bản thân, nhưng cũng mang ý nghĩa muốn cùng người khác chia sẻ một mối quan hệ. (ý Diệp Mộc nói trong lòng Trương Du đang có hai người)

Tất nhiên nhiều người cũng rơi vào hoàn cảnh này, đáng tiếc thay, có lẽ họ yêu bản thân nhất, nên không biết tình yêu với ai là thật. Nhưng nếu biết rõ ràng người duy nhất thật sự trong trái tim mình là ai thì có thể chia cơm sẻ áo một cách hạnh phúc, tình có son sắt thì kết quả mới có hậu, mới chia được cho nhau bát cơm.

Đang nghĩ tới điều này, kế bên Diệp Mộc đột nhiên có một nam sinh xa lạ ngồi xuống.

Diệp Mộc giật nảy mình, chỉ gặp nam sinh dáng dấp trắng tinh, khí chất cũng coi là nhã nhặn, còn chưa kịp hỏi hắn làm gì, liền nghe nam sinh nói: “Ta có một người bạn muốn làm quen với ngươi, đây là tờ giấy hắn viết cho ngươi.”

Diệp Mộc: ???

Cũng đều là sinh viên đại học rồi mà còn người như thế ngây thơ, lại còn hoài cổ?

Nam sinh truyền xong lời nhắn nhủ liền đứng dậy rời đi.

Diệp Mộc gặp hắn đi đến cách đó không xa một cái bàn trước tọa hạ, bên cạnh hắn còn có một cái nam sinh.

Diệp Mộc thu hồi ánh mắt, đem tờ giấy mở ra, chỉ thấy phía trên viết: Chào bạn học Diệp Mộc, ta đến từ khoa quản trị marketing, đang tham gia lớp gộp chung với lớp bạn. Ta tên gọi Trần Trình. Kỳ thật ta chú ý ngươi một thời gian đã lâu, ta muốn tìm hiểu ngươi có được không? Đây là số di động của ta......

Diệp Mộc đem câu nói này đọc tới đọc lui hai lần.

Nói nàng không vui vẻ chính là gạt người, dù sao đây là lần đầu tiên nàng ở đại học mà có người tỏ tình nàng. Dù sao mỗi ngày nàng đều là ở cùng một chỗ với Lê Nhiễm. Có ánh sáng chói lọi của Lê Nhiễm tỏa ra, chắc chắn rất ít người chú ý tới nàng.

Mà thường những nhận xét liên quan tới Diệp Mộc, ngay cả bản thân nàng cũng đã từng nghe qua một lần, cũng có thể nhận thấy là mọi người bàn từ người này tới người khác rồi tới Lê Nhiễm rồi cũng vì thuận tiện mới nhấc lên nàng.

Nói đến nhiều nhất chính là, Lê Nhiễm là đại mỹ nữ, là hoa khôi của nguyên khối nữ sinh năm nhất. Bên cạnh Lê Nhiễm cũng có bạn nữ sinh nhìn qua rất hiền thục, lễ phép, cứ thân với Lê Nhiễm như là chị em nhà bên.

Mấy ngày trước vào thời điểm đang tìm sách trong thư viện, nàng có nghe được cuộc bàn luận khe khẽ của hai tên nam sinh ở giá sách bên cạnh, một ngón tay chỉ hướng nàng nói: “Nhìn, chính là cô ấy, bạn học của Lê Nhiễm kìa.”

Một nam sinh khác lại nói: “Áp lực của cô ta nhất định rất lớn đi.”

Đây là tương đối khách khí thuyết pháp, không khách khí ước chừng chính là: “Ta cảm thấy bạn học của Lê Nhiễm thật ra cũng không tệ nha, nhìn qua rất hiền thục, rất có khí chất, hay là ta đến thử làm quen cô ta?”

Tốt, ngươi mau đi làm quen giùm!

Diệp Mộc lại hướng mắt xuống tời giấy, đọc đến chữ cuối cùng rồi nàng vẫn không có lưu số của Trần Trình vào máy, mà là từ vở bên trên kéo xuống một trang giấy, viết: Chào bạn học Trần Trình, ta thật vui vẻ có thể quen biết thêm một người bạn. Ta là Diệp Mộc, học khoa Truyền thông ứng dụng. Đợi đến lần sau có lớp học mở chúng ta lại gặp nhau, lúc đó ta với bạn học Trần Trình trực tiếp lưu phương thức liên lạc của nhau nhé.

Diệp Mộc đặt bút, lại kiểm tra một lần, liền cầm tờ giấy đi về hướng chiếc bàn kia cách không xa.

Nam sinh tiếp nhận tờ giấy, Diệp Mộc đối với hắn cười hạ, nhẹ nói: “Phiền phức ngươi xin giúp ta chuyển giao, cảm ơn nhé.”

Diệp Mộc quay người rời đi, lúc này mới phát hiện Lâm Ngộ đã quay về chỗ ngồi, còn đang nhìn mình.

Lập tức Lâm Ngộ lại rủ xuống ánh mắt, quét đến tờ giấy mà nam sinh kia đưa đến đang nằm một mình trên bàn lớn, ánh mắt vi diệu, thẳng đến Diệp Mộc trở về.

Diệp Mộc tọa hạ, liền nghe Lâm Ngộ hỏi: “Ngươi đáp ứng?”

Diệp Mộc nói: “Ta cũng không nhận ra hắn, tối thiểu phải thẳng mặt quen biết nhau, từ từ bắt đầu là bạn rồi mới phát triển lên, hiểu nhau rõ ràng, cảm thấy phù hợp thì tính tiếp.”

Lâm Ngộ không nói gì.

Diệp Mộc hỏi: “Thế nào, bạn học Lâm, đối với phương thức loại này khiến người khác thay mặt để truyền tờ giấy nhỏ tỏ ý tìm hiểu cũng là nam sinh, có ý kiến gì không?”

Lâm Ngộ đem sách cầm lên, nhìn không chớp mắt mà nhìn xem.

Ngay tại lúc Diệp Mộc cho là hắn dự định bảo tồn yên lặng, hắn bỗng nhiên nói: “Người chuyền tờ giấy nhỏ cho ngươi chính là Trần Trình, hắn là ủy viên hội học tập của lớp hắn. Ta và hắn đã có cuộc họp trong khối.”

A?

Diệp Mộc nghe xong, lại vô ý thức nhìn về phía bàn kia, chỉ gặp Trần Trình cúi đầu, giống như ngay lúc này đang múa bút thành văn, mang tai còn có chút phiếm hồng.

Trông đáng yêu thật sự!

Lâm Ngộ thoáng nhìn qua ánh mắt mang cười của Diệp Mộc, lại nói: “Cũng là ngươi vừa mới nói là muốn tìm hiểu cho rõ ràng, đừng quên đem điều kiện ‘sau khi chia tay còn có thể làm bằng hữu’ của ngươi cân nhắc đi vào. Không phải tất cả mọi người có thể cầm được thì cũng buông được.”

Diệp Mộc kinh ngạc nhìn qua: “A, ngươi nhắc nhở cũng đúng nha, người rộng lượng thật sự không nhiều đâu.”

Một trận trầm mặc.

Lâm Ngộ lại ngồi ngay thẳng như cũ đọc sách.

Diệp Mộc lại bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân. (sao bả mâu thuẫn dữ dãy chừi :>)

Có một số người, lòng họ rất sâu, rất khó dò, chia tay liền mang ý nghĩa là đã không còn bằng mặt, bằng lòng. Rõ ràng, con người ta không có sự trân trọng tình cảm xưa cũ gì lắm, không phải ai cũng cam đoan khi mình bắt đầu một đoạn tình cảm liền có thể cất nhắc, trân trọng nhau cả một đời, nhất là đối với nàng, cảm giác yêu đương đến cũng nhanh, đi còn nhanh hơn.

Nàng cả một đời không thể nào mà không tiến vào mối quan hệ yêu đương nào, cho nên hiện tại phải lựa chọn đều phải thật cẩn thận, tránh vạn nhất lại gặp được người lòng dạ nhỏ hẹp, hại người hại mình sẽ không tốt.

Thẳng đến trước khi thư viện sắp đóng cửa trước nửa tiếng, Lâm Ngộ rời chỗ đi vệ sinh.

Còn Diệp Mộc cô đi ra thư viện trước, vừa mới xuống thang, liền nghe thấy một chất giọng có chút khẩn trương của nam sinh gọi nàng lại: “Diệp...... Diệp Mộc đồng học!”

Diệp Mộc quay đầu lại nhìn, chính là Trần Trình.

Trần Trình lỗ tai vẫn là đỏ, liền cổ đều có chút đỏ lên, hắn đi lên trước, giống như là đã tích trữ dũng khí nửa đời người rồi vậy, liền đem lấy hai tay bưng cả một chồng giấy đưa tới trước mặt nàng.

Diệp Mộc nhận lấy, còn không có mở ra, liền nghe hắn nói: “Ngươi về…về trọ nhớ đọc.”

Dứt lời, hắn liền đi thẳng một mạch cũng không hề quay đầu lại nhìn, càng đi càng nhanh, đi như chạy vậy, khúc cuối, còn vướng chân tại hai bậc thang xém chút là té ăn đau.

Diệp Mộc trở lại ký túc xá, một bên skincare, một bên xem hết xấp lá thư này, viết không dài lắm, cũng liền mấy trăm chữ, nhưng kiểu chữ nhìn rất đẹp, một cái lỗi chính tả đều không có, đọc lấy đến rất dễ chịu.

Hắn vô dụng bất luận cái gì hoa lệ từ tảo, cũng không có đưa nàng nâng lên trời, lại đầy đủ hiện ra hắn thành ý.

Diệp Mộc sau khi xem xong, trong lòng lại có chút ít cảm động, cũng còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp làm sao bây giờ, trong đầu liền nghĩ tới tình cảnh nếu như nàng nói cho hắn nghe câu “Thật xin lỗi, chúng ta vẫn nên là làm bạn” thì không biết sắc mặt Trần Trình sẽ bệch cỡ nào.

Nói trắng ra, kỳ thật điều chân chính cảm động không phải là một người ngốc làm điều ngốc, mà là họ biết họ ngốc, biết làm điều ngốc này có thể thật sự mất thể diện, xấu hổ, bị người khác cười nhạo, nhưng họ vẫn dùng chính dũng khí của mình, có thể xem là dốc hết, “all in”, một cuộc chiến mà kết quả định sẵn là thua rồi, nhưng vẫn đâm đầu vào để bày tỏ tình cảm bằng mọi giá.

Mà phong thư này ngoài chức năng thể hiện dũng khí của chủ nhân nó, còn trực tiếp dẫn đến một chuyện khác ——

Ngày thứ hai chạng vạng tối, Diệp Mộc cùng Lê Nhiễm từ nhà ăn đang đi trên đường về ký túc xá, Trần Trình đột nhiên đi tới trước mặt hai người.

Hắn không có nhìn Lê Nhiễm, chỉ nhìn lén Diệp Mộc một chút, liền nhỏ giọng hỏi nàng, có muốn cùng hắn đi dạo vài vòng quanh sân vận động bên kia không.

Diệp Mộc trừng mắt nhìn, đáp ứng.

Lê Nhiễm thật kinh ngạc.

Trần Trình cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Mộc, trong mắt tất cả đều là kinh hỉ.

Thế là tối hôm đó, khu vực sân vận động ngoài bóng cây rọi xuống bởi ánh đèn đường, tự nhiên có nhiều thêm một đôi nam nữ.

Mà trong tiệm sách, ở bên cạnh Lâm Ngộ, thì lại trống một chỗ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp