Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Lê Phương Chỉ không nhìn thấy, ở phía sau cô ta, Lê Phương Uyển đang lẳng lặng nhìn mình, cửa thang máy đóng lại, để lộ bóng lưng của Lê Phương Uyển, mái tóc đen nhánh xoăn dài đến eo, rõ ràng là một người phụ nữ khác!

Lê Phương Chỉ không để ý, như thể không nhìn thấy bóng dáng kỳ quái của chị mình, xoay người kéo cô ấy, còn tay kia nhắn tin cho Hạ Lâu.

Anh Lâu, chúng ta đã bỏ qua một vấn đề.

Tòa nhà này không chỉ có chín tầng, mà là mười tầng!

Hạ Lâu và Lục Ngôn Lễ gõ cửa nhà ở tầng một, sau khi nghe thấy âm thanh thông báo bèn cầm điện thoại di động lên nhìn, trong lòng chấn động.

Mười tầng?

Ở đâu ra nhiều hơn một tầng?

Cũng khó trách bọn họ không biết, mọi người bị hạn chế ở trong chung cư không thể đi ra ngoài, đương nhiên không thể nào đếm rõ tòa nhà này cao mấy tầng, chỉ có thể biết đáp án thông qua lời của Lục Ngôn Lễ.

Anh ta ổn định tinh thần, cửa bên kia đã mở ra, Hạ Lâu nhanh chóng trả lời một tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, bắt đầu nói chuyện với người thuê nhà.

Căn 101 là một nhà ba người, cuối tuần nên hai vợ chồng đều ở nhà, Hạ Lâu giả vờ nói mình đến thăm bạn bè, thấy tòa nhà này không tệ nên muốn mua một căn, mượn chuyện này hỏi một số câu.

Hai vợ chồng trẻ ngược lại rất nhiệt tình, nói với anh ta không ít chuyện, còn lặng lẽ nói cho anh ta biết nếu muốn ở chỗ này thì nên quên đi, hoặc là mua tầng trên cao, ở đây tối tối lại có người băm thịt, ầm ĩ muốn chết, báo cảnh sát cũng vô dụng.

"Đêm qua tôi ở nhà bạn cũng nghe được, thật sự rất ồn ào." Hạ Lâu tỏ vẻ rất thông cảm, sau khi tán gẫu vài câu, anh ta rất tự nhiên hỏi: "Tòa nhà này của mọi người nghe nói có mười tầng đúng không? Tại sao thang máy chỉ có chín tầng?”

"Mười tầng?" Hai vợ chồng sống ở tầng trệt tỏ vẻ nghi hoặc. Lục Ngôn Lễ cũng có chút kinh ngạc, đợi hai vợ chồng đóng cửa lại, hắn hỏi: "Anh Lâu, mười tầng là sao? Sao anh biết có mười tầng? ”

Hạ Lâu lắc đầu, không nói tại sao mình biết được, chỉ nhờ Lục Ngôn Lễ ra ngoài đếm xem có bao nhiêu tầng.

Hiện tại anh ta mới biết được chỗ sơ hở của nhiệm vụ này.

Bọn họ bị hạn chế không thể ra khỏi chung cư, trong thang máy cũng chỉ có chín tầng, nếu như không phải Lê Phương Chỉ nhạy bén với con số, phát hiện thời gian thang máy dùng để đi lên một tầng với thời gian lên đến đỉnh của tòa nhà không đúng lắm, bọn họ chưa chắc có thể phát hiện ra có thêm một tầng.

Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn ra ngoài đếm, hắn còn chụp ảnh lại, sau khi bước vào đếm cẩn thận, vẻ mặt ngưng trọng: "Thật sự có thêm một tầng..."

Nhưng tầng nhiều thêm này là tầng mấy?

Kỳ lạ thay, bức ảnh này dường như có phép thuật nào đó, dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể đếm rõ ràng.

Trong lòng Hạ Lâu có một dự cảm không lành, không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy tầng nhiều thêm này có lẽ là ở gần lầu ba.

Mà phỏng đoán này đã khiến anh ta ớn lạnh cả người, dù thời tiết đang vào đầu mùa thu, cái nóng bức của mùa hè vẫn chưa biến mất.

"Anh Lâu, sao vậy?" Lục Ngôn Lễ khó hiểu, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.

Vẻ mặt hắn thân thiết, nhìn qua vẫn trông ngây thơ và ngu ngốc.

Hạ Lâu đột nhiên hỏi: "Cậu thật sự không biết sao? ”

Nếu luôn phải đối mặt với những thứ quỷ dị kia, hắn thật sự sẽ bỏ qua sự bất thường này của chung cư mình sao?

Nếu thực sự ngu ngốc như vậy, làm thế nào mà hắn có thể sống sót trong quá khứ?

Lục Ngôn Lễ chớp chớp mắt: "Hả?”

Chỉ còn lại ba người, dù Hạ Lâu có ngốc thế nào cũng nên hiểu được hắn có vấn đề.

Thế nhưng Lục Ngôn Lễ không quan tâm, nhiệm vụ của đám người này vẫn còn mấy ngày nữa, nếu như Hạ Lâu thức thời sẽ không trở mặt với hắn.

Hạ Lâu dừng một chút, quả nhiên không để lộ biểu hiện khác thường, thở dài nói: "Vẫn là chúng ta quá sơ suất, vậy mà không chú ý tới điểm mù lớn như vậy.”

Trong vòng một tuần phải ở trong chung cư và không được đi ra ngoài, ngoại trừ ngụ ý rằng có điều gì đó bất thường trong chung cư này, nó còn ám chỉ một số manh mối phải ở bên ngoài chung cư mới có thể lấy được.

Hai người họ nhìn như không hề có khúc mắc, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có động cơ riêng, tiếp tục tìm kiếm tin tức của gia đình tiếp theo.

Nhà 102 là một cặp vợ chồng già, nghe nói đã sống ở đây một thời gian dài.

Nhà 103 là một người phụ nữ độc thân, không biết vì sao Hạ Lâu luôn cảm thấy cô ta trông quen quen.

Nhà 104 chẳng thấy ai, không biết có ai sống bên trong hay không.

Tiếp theo là 201, 202...

Cả hai đều không nhận ra, họ đã bỏ qua một sai lầm lớn hơn.

Sau khi hỏi thăm mỗi nhà một lần, Lê Phương Chỉ dẫn theo Lê Phương Uyển đi xuống từ trên lầu, cả bọn hội hợp tại nhà Lục Ngôn Lễ.

"Anh có lấy được tin tức gì không?" Lê Phương Chỉ hỏi.

Hạ Lâu lắc đầu.

Tất cả mọi người đều giống như những hộ gia đình bình thường sống trong chung cư bình thường, không có gì khác lạ, tùy ý hỏi thăm thông tin kiến trúc xung quanh cũng có thể tương ứng với bản đồ mà Hạ Lâu đặc biệt tra qua.

"Lúc cô xuống lầu có phát hiện mọc thêm tầng nào không?"

"Có." Vẻ mặt Lê Phương Chỉ ngưng trọng, đưa tay chỉ lên trần nhà.

Vậy mà ở trên lầu bọn họ?

Hạ Lâu cũng không biết đây là chuyện trong dự liệu hay ngoài dự liệu, nhưng khi trông thấy đáp án của Lê Phương Chỉ, anh ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Bất thường... Căn hộ này bất thường đúng không?

Lục Ngôn Lễ mang dáng vẻ bị dọa đến choáng váng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cũng chỉ vào trần nhà, không dám quá lớn tiếng: "Cô nói nhiều hơn một tầng chính là...? ”

Lê Phương Chỉ gật đầu.

"Vậy... Vậy âm thanh chúng ta có nghe thấy là? "Lục Ngôn Lễ lẩm bẩm: “Thảo nào hàng xóm trên lầu tôi nói anh ta chỉ làm nhân bánh bao, cảnh sát cũng không điều tra ra cái gì..."

"Vậy thứ phát ra âm thanh mỗi buổi tối..." Lục Ngôn Lễ không dám nói nữa.

"Cũng không thể kết luận nhanh như vậy." Hạ Lâu nói, ánh mắt của anh ta chuyển hướng về phía Lục Ngôn Lễ: “Để xác định nguồn gốc của âm thanh, tối nay chúng ta chờ ở lầu bốn.”

"Không được! Lầu bốn quá..." Lục Ngôn Lễ hạ thấp giọng: “Nếu thật sự là lầu bốn, vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao? Chúng ta lên lầu năm đi, chỉ cách một tầng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. ”

Hạ Lâu mơ hồ nhận ra có chỗ nào đó không ổn, còn Lê Phương Chỉ lại cảm thấy Lục Ngôn Lễ nói có đạo lý, đồng ý với quan điểm của hắn.

"Đúng vậy, hiện tại chúng ta không thể mạo hiểm nữa, lầu năm cũng có thể nghe rõ. Hoặc là, Lục Ngôn Lễ, trong nhà anh có thiết bị ghi âm hay ghi hình nào không? ”

Lần quay phim ở thủy cung trước đó camera đã ghi lại những thứ không nên, không thể dùng được nữa, Lục Ngôn Lễ đã ném nó ra ngoài từ lâu.

Hắn lắc đầu theo bản năng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Tôi còn một cái máy ảnh đã mua từ lâu rồi. ”

"Vậy tối nay chúng ta lên tầng năm chờ, sau đó đặt máy ảnh ở tầng bốn đi, bây giờ nó còn dùng được không?"

"Chắc là còn, cô chờ tôi tìm đã."

Thấy Lục Ngôn Lễ lục lọi tủ quần áo bắt đầu tìm kiếm, Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ trao đổi ánh mắt. Sau đó, Hạ Lâu dường như vô tình đi đến bên cạnh TV phòng khách, nhanh chóng thay pin mới cho camera mini đặt ở góc, đồng thời thay thế thẻ lưu trữ.

Tuy rằng ma quỷ thường có thể ảnh hưởng đến thiết bị điện tử, nhưng các chức năng như ghi âm, ghi hình ngược lại có thể làm cho yêu ma quỷ quái hiện hình, hơn nữa còn có lợi cho bọn họ nắm giữ hành tung của NPC, ngày đầu tiên bọn họ ở lại, ba người đều lắp đặt camera giám sát ở các phòng.

Hạ Lâu cũng rất muốn biết, Lục Ngôn Lễ chính xác đã động tay động chân chỗ nào. Rốt cuộc hắn có thật sự vô tội như biểu hiện bên ngoài hay không.

Trong căn phòng khác, Lục Ngôn Lễ đã lấy ra một cái máy ảnh cũ, hưng phấn chạy ra: "Tìm được rồi, còn dùng được, để tôi sạc pin một lát.”

"Được, đêm nay dựa vào nó."

Màn đêm buông xuống.

Bốn người vào thang máy, để so sánh thời gian lên lầu, bọn họ đi xuống lầu một trước, sau đó đi thang máy lên lầu năm. Hạ Lâu đặc biệt sử dụng đồng hồ bấm giờ để ghi lại.

Quả nhiên, thời gian đi từ tầng ba đến tầng bốn chậm hơn so với các tầng khác khoảng một nửa.

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp