Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 25: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Gió mát thoang thoảng, trong sân Tần gia, Tam Nha cầm một nhánh cây viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.

Cách đó không xa, Tần Trạch nằm trên ghế nằm ngủ gật, Tứ Nha bê một cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh hắn, ngoan ngoãn bóc đậu phộng.

Cha năm hạt, nàng một hạt.

Cha năm hạt, nàng một hạt.

Cha bốn hạt, nàng một hạt…

Bóc được một lát, Tứ Nha ngẩng đầu, đôi mắt chớp chớp, sau đó tiếp tục bóc.

Cha ba hạt, nàng một hạt…

Tiếng ngáy của Tần Trạch vang lên, Tứ Nha vươn một ngón tay mũm mĩm ra cẩn thận chọc lên mặt cha nàng, không phản ứng.

Tứ Nha tay chân nhẹ nhàng, chạy đến bên canh Tam Nha, lấy đậu phộng trong cái yếm nhỏ r.

“Tam tỷ, cho ngươi ăn.”

Tam Nha nhìn nàng, vẻ mặt Tứ Nha tinh ranh: “Ta lén giấu đấy, cha không biết.”

Tam Nha yên lặng, vẫn không nhịn được: “Ngươi dùng phần ranh mãnh này vào chỗ khác cũng được đấy.”

Nàng nghi ngờ tất cả sự thông minh của Tứ Nha đều đặt trên ăn.

Tứ Nha mờ mịt: “Tam tỷ ngươi nói gì thế.”

Tam Nha nghẹn lại: “Ngươi cứ ăn đậu phộng đi.”

“Nhưng đây là ta lén giấu cho ngươi mà.” Tứ Nha hơi ấm ức.

Trong lòng Tam Nha mềm nhũn, vẫy tay với nàng, tiểu nha đầu lập tức ngồi xổm xuống.

Tứ Nha cầm đậu phộng đút đến bên miệng Tam Nha, Tam Nha há mồm ăn.

Tam Nha: “Ngươi cũng ăn đi, một người một hạt.”

“Được nha.” Tứ Nha vui vẻ ăn đậu phộng, lại nhìn thứ Tam Nha viết.

“Tam tỷ, ngươi học nhanh quá.”

“Tam tỷ giỏi nhất.”

Đôi mắt Tam Nha cong cong, “Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức cha.”

Tứ Nha che miệng nhỏ lại khẽ gật đầu.

Đến buổi chiều, Tần Trạch đi bộ trong thôn, hắn quá rảnh rỗi, người trong thôn không thích hắn.

Tiểu hài nhi vây quanh hắn, lại không phải thích hắn, mà là cười nhạo trêu ghẹo.

“Tần Trạch thúc, ngươi lại muốn đi đâu thế?”

“Tần Trạch thúc, ngươi thật sự sẽ phát đại tài sao?”

“Tần Trạch thúc, đoán mệnh có nói cụ thể thời gian không a ha ha ha ha ha ha.”

Bọn nhỏ cười ầm ĩ, tất cả đều từ bảy đến mười tuổi, có rất nhiều thứ vẫn còn là cái hiểu cái không, lại biết rõ nên chọc vào chỗ đau của người khác như nào.

Tần Trạch không thèm để ý.

Chỉ là đám gấu con thôi, chọc bọn nhỏ tức dậm chân mới là thú vị.

Cho nên Tần Trạch xua tay, khinh thường nói: “Tiểu thí hài như các ngươi thì biết cái gì.”

“Còn đang đái dầm đấy, mà dám hỏi chuyện người lớn. Đi đi đi.”

Mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, lập tức kích động mấy hài tử. Hài tử ở tuổi này luôn muốn giả vờ là người lớn, ghét nhất là người lớn khinh thường bọn chúng.

Trùm của đám hài tử lớn tiếng nói: “Ta đã không còn đái dầm từ lâu rồi, chẳng nhẽ Tần Trạch thúc đến mười tuổi vẫn còn đái dầm.”

“Sao có thể.” Tần Trạch cười nhạo một tiếng: “Lão tử lúc mười tuổi đã biết trèo đèo lội suối.”

“Khoác lác.” Trùm hài tử học bộ dạng Tần Trạch cười nhạo: “Nãi của ta nói, ngươi vừa nhát gan vừa lười, còn đặc biệt ham ăn, giống y như heo vậy.”

Hắn quay đầu lại nói với mấy nam oa phía sau: “Tần Trạch thúc ăn rồi ngủ, có phải rất giống heo không.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Tần Trạch thúc là con heo.” Bọn nhỏ mồm năm miệng mười ồn ào.

Trùm hài tử lén lút quan sát sắc mặt Tần Trạch, bình thường lúc này người lớn bị trêu sẽ cực kỳ tức giận.

Tần Trạch chỉ liếc bọn nhỏ một cái: “Đồ đần, heo sẽ bị lấy ra làm thịt ăn, ngươi thấy ta có bị làm thịt chưa.”

Bọn nhỏ dừng lại: Đúng, đúng là không thật.

Tần Trạch duỗi người, thuận thế đưa tay ra sau đầu gối lên, liếc xéo bọn họ: “Ta chỉ có áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, thỉnh thoảng còn có thể uống ngụm rượu ăn miếng thịt. Ngày tháng sống y như thần tiên, heo có thể so được với ta sao?”

“Các ngươi mới giống con heo.” Dừng một lúc, hắn sửa miệng: “Không, heo còn thông minh hơn các ngươi.”

Đám hùng hài tử:??!

“Không phải, chúng ta không phải.”

“Ngươi, ngươi.”

Nhận ra mình bị mắng, cả đám nổi tính trẻ con, mà lại không tìm ra câu gì để phản bác lại Tần Trạch.

Có hai đứa bé tuổi lớn vén tay áo, nhìn có vẻ như không nói được nên muốn ra tay.

Tần Trạch cho chúng đôi mắt hình viên đạn: “Lúc lão tử đánh vỡ đầu chảy máu với một đám lưu manh, các ngươi còn ở ăn sữa đấy.”

Hai hài tử lớn kia bị dọa sợ, rụt cổ, yên lặng buông tay áo.

Tần Trạch hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

“Hổ Tử, cứ thế bỏ qua sao?” Một hào tử lớn khác hỏi trùm hài tử.

Các “Tiểu đệ” khác cũng nhìn về phía hắn.

Hổ Tử cắn răng: “Đương nhiên không phải. Chúng ta phải cho hắn một bài học.”

Tần Trạch phát hiện có người đang theo dõi hắn, nhưng hắn không quan tâm. Hùng hài tử, đánh một trận không nghe, vậy hai trận.

Hắn đi dạo đủ rồi về nhà, vừa vào cửa đã ồn ào: “Tam Nha, Tam Nha.”

Tam Nha không tình nguyện đáp: “Làm cái gì?”

“Ta đói bụng.” Tần Trạch sai bảo nói: “Đi lấy khoai lang đỏ khô cho ta.”

Khoai lang đỏ khô đại khái là món ăn vặt được chào đón nhất trong các hộ nhà nông. Cách làm cũng rất đơn giản.

Vốn dĩ Tam Nha còn muốn mang khoai lang đỏ khô lên trên trấn bán, trước đấy cha nàng bán thịt kho, một ngày kiếm được hơn ba trăm văn tiền, làm ký ức nàng khắc sâu.

Nhưng Tần Trạch lập tức hắt nước lạnh vào nàng.

Khoai lang đỏ khô quá tầm thường, hoàn toàn không bán giá cao được, cũng không dễ bán. Nếu không thì nghề này còn chờ đến lúc Tam Nha làm sao?

Đến nỗi bán thịt kho kiếm tiền, Tam Nha tính đủ loại phí tiêu hao, nhưng không tính tiền thịt tươi.

Nếu thật sự làm nghề bán thịt kho này, tiền vốn thịt tươi mới là khoản to. Phải tìm được đồ tể đáng tin cậy có thể tin, bảo người ta mỗi ngày cung ứng một lượng thịt heo sống.

Còn nữa, dân cư ở trấn trên hữu hạn, kinh tế cũng không được, thỉnh thoảng ăn một bữa thịt kho cho đỡ thèm còn được, ngày nào cũng ăn thì túi tiền không chịu nổi.

Cuối cùng, hương vị thịt kho Tần Trạch làm cũng chỉ miễn cưỡng tính là ngon, chứ chưa nói đến mức ăn ngon nhất. Không hấp dẫn được lão gia có tiền.

Cho nên, làm kiểu cửa hàng này không được.

Những câu của Tần Trạch mỉa mai, nhưng lắng nghe lại thấy là những câu đúng trọng điểm.

Bản thân Tam Nha cân nhắc một chút, cũng cảm thấy cha nàng nói rất đúng. Quả nhiên một nghề không hề dễ lf đến thế.

Hoặc là không giống người thường, hoặc là bán lao động, kiếm chút tiền vất vả.

Cái này không được cái kia cũng không được, Tam Nha âm thầm sốt ruột.

Cha nàng không đồng ý mang gạo mới năm nay ra bán, đổi về nhiều lương thực phụ hơn. Chút lương thực trong nhà, làm gì đủ cho cả nhà bọn họ một nhà chống chọi được đến vụ thu hoạch sang năm.

Tam Nha lại động đến số tiền nàng quản, đếm vài lần, cũng chỉ có 463 văn.

Lương thực thô ở trấn trên khá rẻ, ba văn tiền một cân. Nếu đến lúc đó cầm toàn bộ tiền đi mua lương thực thô, chắc là sẽ đủ.

Cuộc sống nghèo nàn chắp vá như vậy, khiến khuôn mặt nhỏ của nàng cứ bạnh ra.

Tần Trạch liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi bày bản mặt đấy ra cho ai xem.”

Tam Nha vừa định nói nàng không bày mặt.

Tần Trạch lại nói: “Không phải chỉ ăn khoai lang đỏ khô sao. Sao ngươi keo kiệt thế.”

Tam Nha buồn bực hộc máu, không nín được, cả giận: “Trong nhà đã nghèo thành như vậy rồi, ai mà hào phóng được.”

“Chậc, nha đầu ngốc.” Tần Trạch lại một miếng cắn nửa củ khoai lang đỏ. Sau đó một lần nữa cầm một củ đút đến bên miệng Tam Nha.

Tam Nha không muốn ăn.

Tần Trạch cười cười: “Ngày mai cha dãn ngươi lên núi, dạy ngươi hai chiêu tuyệt kỹ của Tần gia ta.”

Tam Nha kinh ngạc.

Buổi tối nàng nhớ thương chuyện “Tuyệt kỹ”, nửa đêm mới ngủ.

Ngày kế, ánh mặt trời sáng ngời, hai cha con lên núi, Tứ Nha muốn đi cùng, bị Tần Trạch đẩy về: “Chân ngươi ngắn, đi không nhanh.”

Tứ Nha: Hic oa a a a

Bên phía thôn Tống gia dựa vào núi, bình thường thôn dân chỉ hoạt động ở bên ngoài. Chỉ có thợ săn như Tần Văn Sơn mới đi sâu vào trong núi.

Sau khi Tần Trạch và Tam Nha lên núi, Tam Nha gần như nhặt củi theo bản năng, Tần Trạch cũng không ngăn cản.

Bọn họ chậm rãi đi sâu núi, Tam Nha hơi sợ hãi, nàng tới gần nàng cha.

Tần Trạch vỗ bả vai nàng: “Không sao đâu, nếu thực sự có mãnh thú, khổ người cha lớn hơn ngươi, thịt nhiều hơn ngươi, chỉ cần mãnh thú không ngốc, chắc chắn sẽ đuổi theo ta.”

Tam Nha: …

Tuy hơi cạn lời, nhưng nghĩ lại lời nàng cha nói, Tam Nha vẫn thấy hơi cảm động.

Nhưng mà chút cảm động này nàng lại nhanh chóng vứt cho chó ăn.

Bởi vì Tần Trạch lại nói: “Nhưng nếu mãnh thú kia kén chọn, muốn ăn non, cũng không thể trách cha được ha ha ha ha ha.”

Tam Nha mắt cá chết nhìn hắn, sau đó nắm chặt gậy gộc trong tay. Nàng nên tự vào chính mình vậy.

Khi sắp đến buổi trưa, Tần Trạch dừng lại. Hắn tùy tiện tìm mấy hòn đá nhỏ, nghiêng đầu nói với Tam Nha: “Nhìn cho kỹ.”

Tam Nha còn chưa kịp phản ứng, một tay cha nàng ném đá bay ra, một con chim màu xám ngã xuống cách đó năm mươi bước.

Tam Nha vui mừng, lập tức định đi nhặt, bị Tần Trạch giữ chặt.

“Nha đầu ngươi bộp chộp gì thế, không sợ có rắn à.”

Tần Trạch quở trách nàng một câu, liên tiếp ném hai cục đá, đánh vào nơi chim màu xám ngã, sau một loạt tiếng sột sột soạt soạt, Tần Trạch buông tay: “Được rồi, đi qua đấy nhặt đi.”

Tam Nha đến gần, mới phát hiện chim xám đã chết, nàng cầm chim xám chạy về. Đây là lần thứ hai trong ánh mắt nàng khi nhìn cha có nể phục.

Lần đầu tiên đương nhiên là lúc trước khi cha nàng đưa đại tỷ ở nhà Lưu gia đi.

Tam Nha hưng phấn nói: “Cha, ngươi kiểu gì thế?”

Tần Trạch: “Bởi vì ta là thiên tài.”

Hắn thở dài: “Tam Nha đầu, ngươi đừng tự so với cha, đời này ngươi kém cha nhiều, ngươi phải chấp nhận bản thân bình thường đi.”

Sắc mặt Tam Nha khôi phục bình tĩnh: “À.”

Tần Trạch lại ném ra mấy hòn đá, Tam Nha đi nhặt con mồi, sau đó kiếm đồ nướng chim xám ngay tại chỗ.

Điều kiện có hạn, lông chim ném luôn vào làm mồi lửa, không muối không gia vị, thịt gì cũng khó ân, chứ đừng nói chim xám nướng không ra sao.

Tam Nha lẩm bẩm: “Ngươi đã nhớ phải mang theo đá đánh lửa, sao lại không mang theo muối.”

Tần Trạch: “Ngươi lại nói thế. Không phải ngươi cũng không mang sao.”

“Ta không biết mà.” Tam Nha làm gì nghĩ đến cha nàng còn có năng lực như này.

Tam Nha tò mò hỏi hỏi, Tần Trạch xua tay: “Hảo hán không đề cập tới sự tích năm xưa.”

Tam Nha đờ đẫn: Nàng nên câm miệng đi vậy.

Đến buổi chiều, Tần Trạch chỉ dạy Tam Nha ném đá như thế nào.

Tần Trạch nói: “Một cái là chính xác, một cái là cổ tay có lực.”

Cả hai cái của Tam Nha đều không được, chỉ có thể luyện.

Đến hoàng hôn, Tần Trạch xách theo một con thỏ dẫn Tam Nha về nhà.

Vừa vặn đụng trúng Tần Văn Sơn, đối phương kinh ngạc nói: “Ngươi đánh được?”

Tần Trạch: “Không thì sao.”

Tần Văn Sơn nghẹn họng, thế nên hắn ta mới không hợp với Tần Trạch, tiểu tử này vừa lười vừa hư, miệng còn thiếu đòn.

Tần Văn Sơn quay đầu rời đi.

Tam Nha nhỏ giọng nói: “Cha, ngươi nói chuyện ôn hòa tý đi, đừng xéo sắc vậy nữa.”

Tần Trạch dừng lại.

Tam Nha cũng dừng lại theo, khó hiểu ngẩng đầu.

Tần Trạch nhìn xuống nàng, sau đó nói: “Ta cứ xéo sắc đấy, ngươi đánh ta đi. Nha đầu ngốc.”

Tam Nha:!!!

Tam Nha tức đến sững sờ, lúc tỉnh táo lại, cha nàng đã chạy ra xa.

Nàng về đến nhà, Tần Trạch đã nằm trên ghế nằm, Tứ Nha đấm bả vai cho hắn.

Tứ Nha nhìn thấy nàng cười nói: “Tam tỷ, ngươi đã về rồi.”

Tam Nha ậm ừ lên tiếng.

Lúc này Tần Trạch buồn bã nói: “Có người xấu tính thật đấy, còn không biết xấu hổ nói người khác, chậc chậc chậc.”

Tam Nha không phục, nhanh chonhs tiến đến: “Ta không xấu tính.”

Tần Trạch bĩu môi: “Trên người của ngươi có máu mủ của ta, ta như thế nào thì ngươi cũng như thế ấy, miệng độc xấu tính, ngươi là ta thứ hai.”

“Không phải.” Tam Nha lớn tiếng phản bác: “Ta không giống với ngươi!”

Trong viện bỗng yên tĩnh.

Tam Nha chậm rãi nhìn Tứ Nha, tiểu nha đầu như sợ đến ngây người, không nhúc nhích.

Tần Trạch đắc ý hừ lạnh: “Xem đi. Ngươi còn xấu hơn ta.”

Tam Nha vừa tức vừa bực, quay người trở về phòng. Nàng lăn qua lăn lại trên giường, trong đầu toàn lời cha nàng nói.

Một lát sau, lại hiện lên khuôn mặt Tứ Nha sợ đến ngơ ra.

Sau một lúc lâu, Tam Nha căm giận đấm giường, chắc chắn nói: “Ta sẽ không giống cha đâu.”

Lúc sau, mấy người Đại Nha Nhị Nha Tứ Nha phát hiện, gần đây Tam muội / Tam tỷ ôn hòa hơn nhiều.

Người trong thôn cũng hơi cảm nhận được, Tam Nha đầu nhà Tần Trạch lúc trước gặp bọn họ cũng chẳng mấy khi chào hỏi, gần nhất lại liên mồm thúc bá thẩm thẩm, tuy còn hơi nhút nhát, nhưng cũng dễ mến hơn bộ dạng ủ rũ lúc trước nhiều.

Tam Nha tìm một chỗ không có ai ngồi luyện chính xác, xung quanh cục đá to các đó không xa là một đống các hòn đá nhỏ.

Bên trên tảng đá là hình vòng tròn được vẽ bằng than.

Tam Nha nhắm ngay trong vòng tròn ném cục đá. Đáng tiếc mười lần có bảy lần không ném trúng.

“Tam Nha muội muội?”

Phía sau vang lên tiếng gọi khẽ, khiến Tam Nha hoảng sợ. Nàng quay đầu lại phát hiện là Tống Thanh Thanh.

Giờ trời hơi lạnh, đối phương mặc một bộ váy đúng mùa màu xanh nhạt, trên đầu dùng dây cột tóc cùng màu, khiến khuôn mặt nhỏ kia y như đóa hoa trong mùa xuân, tươi mát xinh đẹp.

Toàn bộ thôn Tống gia, bộ quần áo này của Tống Thanh Thanh là bị người trong nhà sủng ái, là phần duy nhất. Trong thôn không ai không hâm mộ nàng.

Tam Nha mấp máy miệng, e ngại chút tâm tư nhỏ nhặt chật vật của mình, không muốn chú ý đến nàng ấy.

Nhưng mặt lạnh của cha nàng lại hiện lên: Miệng độc xấu tính, ngươi là ta thứ hai.

Bị cha nàng quấy phá, chút tâm lí kỳ lạ lộn xộn kia của Tam Nha với Tống Thanh Thanh cũng tan nát.

Nàng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Tống Thanh Thanh thấy Tam Nha nói chuyện với nàng ấy, mi mắt cong cong, đáp: “Ta ở nhà chán, ra đi dọa một chút.”

“Tam Nha muội muội, ngươi đang làm cái gì thế?”

Tam Nha: “Chơi.”

Không đợi Tống Thanh Thanh lên tiếng, Tam Nha lại nói: “Tuy là cùng tuổi, nhưng sinh ra sớm hơn ngươi năm ngày, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ.”

Mỗi năm người Tống gia đều tổ chức sinh thần cho Tống Thanh Thanh, chỉ cần để ý chút thôi là biết ngay đối phương sinh lúc nào.

Tống Thanh Thanh ngẩn người, rồi sau đó lưu loát sửa miệng: “Tam Nha tỷ tỷ.”

Tam Nha cảm thấy xưng hô này cứ kỳ kỳ đâu đó, nói: “Ngươi gọi tam tý giống Tứ Nha đi.”

Cuối cùng, nàng bẽn lẽn bổ sung: “Sau này ngươi có việc tìm ta hỗ trợ, ta… Ta sẽ cố gắng giúp.”

Tống Thanh Thanh cười y như đóa hoa: “Ta muốn chơi với Tam tỷ.”

Tam Nha: …

Tống Thanh Thanh yếu ớt hỏi: “Không, không được sao?”

Tam Nha thở dài: “Được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp