Tổng Giám Đốc Hãy Coi Chừng: Vợ Yêu Song Hôn Đã Đến!

Chương 36: Bế cô ấy lên núi


1 năm

trướctiếp

Giọng điệu đó nghe qua thì thấy hờ hững, nhưng ánh mắt khinh thường kia của Giang Cẩn Đình lại khiến Lâm Vãn cảm thấy bản thân như thể bị nhìn thấu, thậm chí không biết giấu mặt vào đâu.

Đoạn đường tiếp theo, hai người cũng không nói với nhau lời nào.

Kỹ thuật của tài xế rất tốt, cả quãng đường đều lái xe rất ổn định, nếu Lâm Vãn không thoải mái thì ngậm vài quả mơ chua cũng có thể chìm vào giấc ngủ.

Thôn Bạch Ngọc nằm trên đỉnh núi Thanh Sơn, gần kề với rìa thành phố Giang Ninh, mất ba tiếng đồng hồ ngồi xe, khi đến chân núi thì đã là buổi trưa.

Lâm Vãn tỉnh dậy, thấy Giang Cẩn Đình đã ghép xong khối rubik, nhưng lại không nói chuyện với anh, chỉ gật đầu sau đó xuống xe đi về phía đội ngũ của bệnh viện.

Giang Cẩn Đình cũng không nhìn cô, xoay người mở cửa bước xuống xe.

Bởi vì còn phải đi đường núi, nên mọi người quyết định ăn bữa trưa ở dưới chân núi trước, nghỉ ngơi một lúc rồi leo núi.

Bữa trưa là cơm hộp bento đã được chuẩn bị sẵn, Lâm Vãn lấy một phần, thức ăn rất bình thường, bỗng cô nhớ ra điều gì đó, ngoái đầu nhìn Giang Cẩn Đình ở cách đó không xa.

Cao Viễn cũng lấy cho Giang Cẩn Đình một phần bento, người đàn ông vô cảm, mở hộp cơm, tùy ý dựa lên tảng đá bắt đầu cúi xuống ăn.

Ăn một cách tao nhã, chậm rãi ung dung, hệt như thưởng thức một bữa ăn kiểu Pháp.

Lâm Vãn còn sợ anh ăn không quen, nhưng bây giờ xem ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

Ăn xong bữa trưa, hầu hết mọi người đều đã nghỉ ngơi, lúc này họ mới chậm rãi theo chân trưởng thôn của thôn Bạch Ngọc lên núi.

Bác sĩ nam chuyển những vật dụng cần thiết, bác sĩ nữ thì đi theo sau cầm những hòm thuốc nhẹ.

Thôn Bạch Ngọc có núi cao đường sá xa xôi, núi Thanh Sơn cao chót vót, chỉ có một con đường có thể đi lên, thậm chí bên đường cũng không có cây cối gì, chỉ có vài nhánh cỏ dại.

Mặc dù trên đỉnh núi Thanh Sơn chỉ có một con đường núi quanh co trụi lủi, tia nắng mặt trời nóng rực chiếu xuống, giống như không thể nhìn thấy cuối đường.

Trưởng thôn nói chính là vì xuống núi quá phiền phức, lên núi cũng không dễ dàng gì, đến ngày trời mưa còn có thể có vài trận sạt lở, nên người dân trong thôn Bạch Ngọc mới ở đây một cách khốn đốn khó khăn.

Cũng không phải vì không có ai quan tâm, chỉ là núi này của họ quá dốc, đá phải cắm xuống thật sâu thì khi sạt lở mới có thể không bị cuốn đi, rất nhiều người cũng nghĩ cách giúp họ nhưng vẫn chưa đưa ra được một phương án nào tốt cả.

Lâm Vãn luôn đi theo đội ngũ, bởi vì chú ý đến cơ thể, nên cô không dám đi nhanh, dần dần cũng tụt xuống phía sau với mấy bác sĩ khá lớn tuổi cùng tập tễnh lên đường.

“Ây dà, mới bắt đầu còn tưởng người như Giang đại thiếu kia chắc chắn sẽ không đi được đường núi khúc khuỷu này, ai ngờ cậu ta đã sắp lên đến đỉnh núi, đang nghỉ ngơi rồi chứ.”

Lâm Vãn che tay lên lông mày nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy Giang Cẩn Đình đã dẫn đầu đoàn, nhưng con người cao to chân dài ấy lại đứng bên cạnh đường, hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi uể oải, cũng đang ung dung nhìn xuống phía dưới.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu xuống im lặng leo núi tiếp.

Cứ cúi đầu đi, cũng không biết rốt cuộc bản thân đã đi được bao lâu, Lâm Vãn đã cảm thấy phần bụng dưới âm ỷ không thoải mái, nhưng cũng không thể đi quá chậm, sợ tách rời xa quá, không tìm được đoàn.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một cái bóng râm lớn, Lâm Vãn mệt tới mức hai má ửng đỏ ngước mắt lên nhìn, Giang Cẩn Đình vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô.

Chẳng phải anh đã đi lên trước rồi sao? Sao lại xuống rồi? ( truyện trên app T𝕪T )

Lâm Vãn chống eo thở hổn hển hoài nghi nhìn anh, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì không, cả người cô bị anh dùng sức kéo đi, lúc phản ứng lại thì đã được anh bế bổng lên, tay cô chạm vào ngực của người đàn ông, vừa to lớn vừa săn chắc vừa mát lạnh.

Mấy bác sĩ phía trước cũng kinh ngạc khi nhìn thấy hành động đột ngột này của Giang Cẩn Đình, đứng ngây ra đó nhìn anh thong thả bế Lâm Vãn đi ngang qua.

Trong lúc còn đang sửng sốt, dường như nghe thấy câu nói thoảng qua như gió nhẹ mây bay của người đàn ông.

“Bác sĩ Lâm bị trẹo chân, tôi đưa cô ấy đi lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp