Ác Long Cưng Chiều Bé Con

Chương 15: Vương miện


1 năm

trướctiếp

Thiên sứ cũng tặng quà mừng tuổi cho Tiểu Tô Đường, là một cái vương miện nhỏ, đế làm bằng vàng, được chạm khắc những hoa văn lộng lẫy, ở giữa khảm một viên hồng ngọc hình thoi, xung quanh điểm xuyết rất nhiều viên kim cương nhỏ, có vẻ đặc biệt lóng lánh, tỏa sáng lạ thường.

Sau khi thiên sứ giúp nó đeo lên, nó lập tức hưng phấn khoe nó với cha mẹ rồng ở xung quanh, đi tới đi lui, ngẩng đầu ưỡn ngực, đuôi rồng đắc ý vểnh lên, có chút thần khí hỏi: “Đẹp không ạ? Trông có đẹp không? Nó có dễ thương không ạ?”

Bộ dạng này, làm sao mà cha mẹ rồng cảm thấy không đáng yêu cho được, cơ bản đều đưa ra câu trả lời khẳng định, còn có mấy người cố ý trêu chọc Tiểu Tô Đường, nói: “Rất đẹp, đeo cho ta có được không?”

Đường Đường sợ tới mức lập tức che vương miện bảo bối của mình, quay đầu bỏ chạy. Chỉ tiếc móng vuốt nhỏ quá ngắn, đầu lại quá lớn, dẫn đến động tác che vương miện càng giống như đang đầu hàng, rất vui mừng.

Nó ôm đầu vừa chạy ra ngoài hai bước, đã bị cha mẹ rồng xấu xa nhấc bổng nó lên, ôm vào lòng, tùy ý cù vào người.

Đường Đường quằn quại giãy dụa, nhột đến nỗi bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.

“Có cho ta vương miện không?” Gregor đuổi theo lại hỏi, còn cố ý giả bộ đáng thương, một bộ dáng không có vương miện sẽ khổ sở đến chết.

Đường Đường liếc mắt nhìn anh ấy một cái, lại liếc mắt một cái, cau mày rối rắm một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ, lấy chiếc vương miệng nhỏ xuống, chậm rãi đưa qua: “Cho người~”

Gregor nở nụ cười, đội lại vương miện lên đỉnh đầu nó: “Không cần, vương miện này quá nhỏ, Đường Đường đeo là thích hợp nhất.”

Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, tuột khỏi vòng tay anh ấy, đạp cái chân ngắn nhanh chóng chạy đi, sợ anh ấy lại đổi ý lại muốn tới cướp vương miện nhỏ của mình.

Một đàn cha mẹ rồng bị chọc cười. Thái độ bảo vệ châu báu của Đường Đường thực sự rất đặc trưng của Long tộc.

Tất cả Long tộc, còn có bạn bè của Đường Đường, thiên sứ, tiểu yêu tinh, đều ngồi cùng một chỗ, ăn những món ăn ngon.

Đường Đường làm nhân vật chính, đương nhiên ngồi ở vị trí chính ở giữa.

Bên trái nó nắm lấy xương dê non nớt, bên phải ôm bình sữa nhỏ, ăn không ngừng.

Liên tục như vũ bão, thịt bò, thịt cừu, bánh quy bánh pudding sữa... Nhiều đến mức làm cho người ta nhịn không được mà hoài nghi, bụng Tiểu Nãi Long có phải nối liền một cái động không đáy hay không.

Qua thật lâu, động tác của Đường Đường mới chậm lại, bàn tay nhỏ bé đưa lên, bỗng nhiên nhét một miếng thịt vào tay người cha Xavier bên cạnh.

Xavier nhướng mày: “Ăn không nổi à?”

Nó lắc đầu.

“Vậy tại sao lại đưa nó cho ta?” Xavier trong lòng khẽ động, nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt trở nên hơi nhu hòa.

Nó lại chớp chớp mắt một cái, ngây thơ lại thẳng thắn nói: “Bởi vì nó không ngon.”

Xavier: “...”

Chính anh ta tự mình nghĩ nhiều rồi.

Xavier đen mặt, ném thịt trong tay sang một bên, mặt không chút cảm xúc, áp suất không khí trong cơ thể giảm xuống một độ.

Một bên khác, Fiona nhìn thấy cảnh này, che miệng cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ về cái bụng phình to của Tiểu Tô Đường, mềm mại lại có chút mập mạp.

“Bé con ăn nhiều như vậy, không sợ bể bụng sao?”

Đường đường nghiêm túc nói: “Không đủ no, còn có thể ăn nữa ạ.”

Ý cười của Fiona càng sâu, cô ấy không nhịn được kéo Đường Đường vào lòng, hôn lên khuôn mặt mềm mại của nó: “Bé con thật đáng yêu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ nói với ta nhé.”

Gregor và Rhodes cũng tiến lại gần, ôm con rồng nhỏ, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

Bọn họ đều rất tự nhiên tương tác với đàn con, hôn và ôm ấp, gọi là bé con, thậm chí theo bản năng thả lỏng giọng, cùng đàn con nói vài câu ấu trĩ ớn lạnh.

Và tất cả những điều này, Xavier không thể làm điều đó.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đáng sợ cảm giác như muốn giết một con rồng.

Gregor và những con rồng khác bị trừng đến mức lưng có chút lạnh, hoảng hốt, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt giống như đang nhìn rác rưởi, cảm giác áp bách cực mạnh.

Sharp không thể chịu đựng được nữa, nói thẳng: “Xavier, anh có vấn đề gì vậy?” Nếu thấy khó chịu thì đi ra ngoài đánh một trận đi.”

Fiona nhéo cằm Tiểu Tô Đường, cười nửa miệng: “Xavier ghen tị sao?”

“Ghen tị cái gì chứ?” Rhodes không hiểu.

Fiona cũng không nói, chỉ cúi đầu dịu dàng trêu chọc Tiểu Tô Đường, lấy thức ăn mà nó thích cho nó ăn.

Dần dần, những con rồng khác cũng phản ứng lại, vì thế cùng Tiểu Tô Đường tương tác nhiều hơn, hôn rồi ôm, chỉ sợ tức giận không giết chết được Xavier.

Xavier ngồi ở một bên, lạnh mặt, giống như một người ngoài cuộc không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngược lại Tiểu Tô Đường đột nhiên ngừng ăn, đạp cái chân ngắn, muốn xuống đất. Rhodes đang ôm nó liền buông tay, thả nó xuống.

Đường Đường vừa nhảy xuống đất, lắc lư người hai cái, còn chưa hoàn toàn đứng vững, liền nhanh chóng chạy về phía Xavier, cuồng nhiệt va vào đầu gối anh ta, ôm lấy chân anh ta linh hoạt leo lên, một bên thì bò lên, một bên đem thạch sữa xoài trong tay cố gắng đưa về phía trước, đưa đến bên miệng Xavier.

“Cha, ăn đi~”

Xavier cười nhạo: “Lại không ngon rồi nhét cho ta sao?”

Lần này, Đường Đường lại nói: “Lần này siêu ngon, cái cuối rồi đó, cha ăn đi~”

Thì ra nó thấy Xavier cũng không ăn gì, ăn được đồ ăn ngon, trước tiên nghĩ cha cũng muốn nếm thử.

Xavier dừng lại, hai tròng mắt rũ xuống, nhất thời không thấy rõ cảm xúc phức tạp ẩn giấu bên trong.

Những con rồng khác đương nhiên cũng nghe được, trong lòng chua xót đến mức sủi bọt.

Tiểu Tô Đường thích ăn nhất, có thể để cho nó chủ động chia sẻ đồ ăn ngon, vẫn là món cuối cùng, thật không dễ dàng, điều này chứng tỏ nó thích Xavier đến mức nào.

Sharp đi qua, cố tình nói: “Đường Đường, anh ta không thích ăn ngọt, tốt hơn là cho ta ăn nè.”

Nói xong liền đưa tay muốn cầm lấy, kết quả, Xavier đang bất động, trực tiếp tới công kích ma lực, quần áo Sharp bốc cháy, cuống quít dập lửa.

Nhưng ngọn lửa của rồng lửa đâu có thể dập tắt, Sharp không có thời gian để cướp thạch xoài đó.

Xavier như không có việc gì nhận thức ăn mà Đường Đường đưa tới, chậm rãi ăn, không nói gì, những con rồng lớn có thể cảm giác được rõ ràng anh ta đang khoe khoang trong im lặng

Mẹ kiếp! Thật muốn giết rồng mà!

Đáy lòng của Long tộc đều đồng thời hiện lên những lời này, nghiến răng nghiến lợi.

Một buổi lễ mừng tuổi long trọng này, diễn ra sôi nổi và kết thúc suôn sẻ.

Buổi tối, Xavier không quay trở lại ngọn núi nơi thường bố trí vòng tròn ma thuật, mà quay trở lại hang rồng của chính mình sau một thời gian dài vắng bóng.

Nơi này so sánh với bộ dáng trước kia của anh ta, đã xảy ra biến hóa thật lớn, khắp nơi đều bày đồ chơi của con trai, trên giường là chăn nhỏ màu vàng nhạt, trên mặt bàn vàng hoa lệ còn có mấy bình sữa nhỏ. Không khí cũng tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt.

Xavier đánh giá một vòng, đáy lòng dâng lên cảm giác xa lạ, cảm giác đã không còn nhận ra địa bàn của mình nữa. Lãnh địa bị xâm lấn, thủ phạm còn hưng phấn ôm lấy bắp chân anh ta, kéo anh ta đi qua xem đồ chơi.

Những thứ nhỏ nhặt ngây thơ kia, thân là rồng lớn trưởng thành đã lâu làm sao có thể cảm thấy hứng thú nữa. Sau một thời gian chơi với Tiểu Tô Đường, anh ta nhấc bổng nó lên, ném xuống giường, ra lệnh: “Con nên đi ngủ đi.”

Đường Đường chìm vào trong đám chăn bông mềm mại, vụng về đứng lên, còn muốn tiếp tục chơi, nhưng quả thật, quả nhiên chơi đùa một ngày, sức lực cạn kiệt, mi mắt rũ xuống vì buồn ngủ, ngây người nhìn.

“Con còn muốn chơi...” Đường Đường dụi mắt, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ, kéo thật dài.

Xavier cũng không dỗ nó ngủ, trực tiếp dùng bàn tay rộng lớn che mặt nó lại, giúp nó nhắm mắt lại.

Tiểu Tô Đường vừa mới nói còn muốn chơi, một giây liền ngủ thiếp đi. Một Tiểu Tô Đường cuộn mình trong chăn, ôm vương miện nhỏ đặc biệt yêu thích trong lòng, ngủ vô cùng say.

Xavier bình tĩnh nhìn nó một hồi, sau đó cũng nằm xuống bên kia giường lớn, nhưng không ngủ, mà là duỗi tay ra, một quyển sách đột nhiên xuất hiện, trang sách lật mà không có gió.

Xavier im lặng nhìn lên, từ lúc bắt đầu anh ta đã không kiên nhẫn, rồi từ từ tham gia, trông có vẻ chăm chú đến không ngờ.

Thời gian trôi qua lặng lẽ.

Đường Đường vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của cha, giống như một ngọn núi lớn.

Nó len lén bò qua, móng vuốt nhỏ chống xuống giường, chậm rãi đứng lên, sau đó nằm sấp trên vai Xavier, tò mò cha đang làm gì.

Bởi vì Xavier đang cau mày nghiêm túc xem sách, nhất thời không có chú ý tới, cho đến khi trên mặt đột nhiên trở nên ẩm ướt, anh ta cảm giác có chỗ không đúng...

Anh ta quay đầu lại nhìn lại, bất ngờ không kịp đề phòng với Tiểu Tô Đường đối diện.

Trong đôi mắt tròn trịa của Tiểu Tô Đường tràn đầy khát vọng, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, nước miếng theo dòng chảy đến khuôn mặt thịt đô đô như quả đào, lại ngưng tụ thành một giọt đầy đặn, nhỏ xuống trên mặt Xavier.

Người cha bị buộc phải rửa mặt bằng nước bọt: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp