Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 36: Hình Thành Mạch Nước Ngầm.


10 tháng

trướctiếp

Chạng vạng tối, Yến Tư Thời đi đón người.

Sau khi liên lạc mới biết ba người họ không còn ở trung tâm triển lãm nữa.

Có một con phố cổ gần trung tâm triển lãm, xem triển lãm xong, Hạ Ly dẫn hai ông bà cụ đi dạo phố.

Đường xung quanh chật hẹp đông đúc nên Yến Tư Thời đỗ xe hơi xa một chút rồi đi bộ đến đó.

Ở lối vào phố cổ xây rào đá hình cầu để chặn các phương tiện cơ giới, Yến Tư Thời đợi mọi người dưới gốc cây ngô đồng bên đường, rất nhanh đã tìm thấy ba bóng người trong đám đông.

Đái Thụ Phương bước qua khoảng trống giữa các quả cầu với một bó hoa trên tay, theo sau là Hạ Ly.

Yến Tư Thời đi lên phía trước, nhìn bó hoa trong vòng tay Đái Thụ Phương.

Bó hoa màu vàng, thoạt nhìn có hoa hồng vàng và hoa dương cam cúc, được gói trong giấy mờ trắng như tuyết, tràn đầy hơi thở ngày xuân.

Yến Tư Thời hỏi: "Ông ngoại tặng bà sao?”

“Thì coi như ông ấy thông suốt.” Đái Thụ Phương cười nói: “Ban nãy dạo phố đi ngang qua một cửa hàng hoa, là Tiểu Hạ tặng.”

Yến Tư Thời thuận thế dời mắt sang Hạ Ly. Cô ăn mặc giản dị, đi giày vải, đeo thêm một cái túi, tóc buộc cao, nhìn hệt như học sinh.

Cô cũng có hoa, nhưng chỉ có một bông hoa tulip màu vàng, được cắm nghiêng trong túi, trông thật lẻ loi và trơ trọi, nhìn như là của cửa hàng hoa không bán được nên đưa làm quà tặng.

Trên đường đến bãi đỗ xe, Yến Tư Thời hỏi bà ngoại dạo phố thế nào.

Đái Thụ Phương nói: “May nhờ có Tiểu Hạ hôm nay đến làm hướng dẫn viên du lịch cho bà, mấy cái hướng dẫn thao tác của các máy móc tân tiến tại triển lãm toàn là tiếng Anh, không có phiên dịch đúng là đọc không hiểu gì. Tiểu Hạ thật sự rất kiên nhẫn, ở cùng bà một ngày, giày con bé mang cũng đau chân, bị cọ sát đến nổi đầy mụn nước.”

Yến Tư Thời lập tức dừng chân, quay đầu nhìn xuống.

Đôi giày vải trên chân của Hạ Ly xác thật là nhãn giày mang khiến chân bị trầy da.

Hạ Ly vốn là cách nửa bước đi theo sau.

Yến Tư Thời lúc này dừng lại, Đái Thụ Phương và Hoắc Tế Trung cũng dừng theo.

Hạ Ly tức khắc không được tự nhiên, nhìn Yến Tư Thời một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, tôi dán băng cá nhân rồi.”

Ánh mắt đó dừng lại trên đôi giày của cô mấy giây rồi mới thu lại.

Xe đậu ở chỗ đỗ xe được đánh dấu bên đường phía trước, Yến Tư Thời trước tiên mở cửa bên ghế phó lái.

Hoắc Tế Trung đang muốn đi lên, bị Đái Thụ Phương một phen bắt lấy cánh tay ông: "Tiểu Hạ ngồi phía trước đi."

Hoắc Tế Trung có chút khó hiểu: “Không phải bà với Tiểu Hạ ăn ý sao, hai người ngồi ở phía sau tâm sự cũng không nhàm chán.”

Đái Thụ Phương lườm ông một cái: "Chân Tiểu Hạ đau mà, ngồi phía trước cho rộng rãi.”

Xe chạy đến nhà hàng đã đặt trước.

Đi dạo một hồi lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi kiệt sức, sau khi lên xe hai ông bà cụ cũng không nói chuyện nữa, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửa sổ xe mở một nửa, bên ngoài sắc trời dần tối, sương mù trong không khí mang theo mùi cây cỏ.

Sự yên tĩnh này khiến Yến Tư Thời và Hạ Ly không ai mở miệng, sợ làm phiền hai người già nghỉ ngơi ở ghế sau.

Không khí bữa cơm hài hòa vui vẻ.

Hơn nửa ngày ở chung này, Hạ Ly cực kỳ hợp với Đái Thụ Phương. Trong ấn tượng của Yến Tư Thời, bà ngoại không mấy quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác lại bất ngờ hỏi về chuyện trong nhà của Hạ Ly.

“Bà nghe La Vệ Quốc nói, cha cháu với chú ấy là đồng hương sao?”

“Vâng ạ.”

"Cha cháu còn làm việc trong nhà xưởng của chúng ta không? Là xưởng nào?”

“Không còn làm nữa, Đái lão sư. Hiện tại ông ấy đang làm bảo vệ ở một khu dân cư.”

"Vậy mẹ cháu thì sao?"

“Làm đầu bếp trong các tổ chức phụ trợ ạ.”

"Ồ." Đái Thụ Phương gật đầu hiểu ý, nhìn Hoắc Tế Trung nói: "Thật ra có thể gọi bọn họ trở lại làm cho nhà xưởng của chúng ta."

Dựa theo những lời của Đái Thụ Phương, Hạ Ly đoán có lẽ bà ấy đã biết chuyện của Hạ Kiến Dương.

Chuyện xảy ra cũng đã lâu nhưng cô vẫn còn một nỗi ngượng ngùng khó tiêu: “Phiền Đái lão sư nhọc lòng, cha mẹ cháu bây giờ công việc rất ổn định, chỗ làm cách nhà cũng gần.”

Đái Thụ Phương nói: "Vậy khi nào có chuyện gấp cần giúp cháu cứ việc mở miệng. Tìm Tiểu Yến hoặc trực tiếp gọi điện cho bà đều được.”

Hạ Ly cười đồng ý.

Ăn xong bữa, Yến Tư Thời đưa Đái Thụ Phương và Hoắc Tế Trung về Đào Nguyệt trước, chỗ đó gần nhà hàng.

Xe dừng ở đầu ngõ, Yến Tư Thời bảo Hạ Ly ngồi trong xe chờ một lát, anh tiễn hai ông bà vào rồi quay lại.

Nói đoạn, giơ tay ném nhẹ một cái: “Giúp tôi giữ.”

Hạ Ly phản xạ có điều kiện duỗi tay tiếp lấy.

Là chìa khóa xe của anh.

Về đêm, con hẻm dường như sâu và quanh co hơn.

Theo nhịp bước của hai người già, Yến Tư Thời đi rất chậm.

Đái Thụ Phương vẫn ôm bó hoa mà Hạ Ly đưa trong ngực: “Tiểu Yến, sau khi cháu về nước có liên lạc với Đào Thi Duyệt hay chưa?”

“Lần trước có thêm Wechat.”

“Chưa gặp nhau?”

“Không có.”

“Thế đã gặp các bạn học cấp ba khác chưa?”

Yến Tư Thời cũng nói không.

Đái Thụ Phương cười tủm tỉm nhìn Yến Tư Thời, làm như rút ra được kết luận, nhưng không nói ra, chỉ nói: “Bà cảm thấy so với lần trước gặp, cháu đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều.”

Yến Tư Thời từ chối bình luận.

"Cháu đã đi gặp bác sĩ Mạnh chưa?”

Yến Tư Thời nói: "Có đôi khi ạ."

Trong lúc đang nói chuyện, bọn họ đã đến cửa Đào Nguyệt.

Đái Thụ Phương đứng trước cửa, nhìn Yến Tư Thời: "Bà biết Tiểu Yến, lần này cháu về nước phát triển phần lớn đều là vì bà. Kết quả tái khám của bà cháu cũng thấy đấy. Thân thể ông ngoại cháu cũng coi như khỏe mạnh, hai chúng ta không cần cháu quá lo lắng, chúng ta chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc cho chính mình nhiều hơn.”

Đái Thụ Phương quay đầu, nhìn số nhà ở Đào Nguyệt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khung cửa, thanh âm cũng nhẹ đi hai phần: “Cháu luôn là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện. Lời này bà đã nói vô số lần, Tiểu Yến, chuyện của mẹ cháu không phải là lỗi của cháu. Bà mong rằn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp