Mười Một Năm Hạ Chí

Chương 64: Giao cho anh.


10 tháng

trướctiếp

Nước biển buổi sớm là một màu xanh biếc trong suốt, những cánh chim biển trắng lướt nhanh trên mặt biển, như một góc mây xé ra.

Anh mua một chai nước, một bao bánh mì và một gói thuốc lá - mặc dù anh chưa bao giờ nghiện và bây giờ không hút thuốc nữa.

Ông chủ nhìn anh cười nói: "Lại đi lo chuyện của tôi sao."

Ông chủ nói trước đây trên đảo có một trận bão, rất nhiều du khách bị mắc kẹt trên đảo, ở lại lâu ngày thiếu thốn đủ thứ nhưng điều đó lại khiến ông phát tài. Còn có dải vải đỏ cầu phúc, ông chủ vừa nói vừa bĩu môi hướng về phía cây đa lớn. Tuy anh chưa từng chủ động hỏi nhưng cũng chịu không nổi người lúc nào cũng hỏi, cho nên anh đã chuẩn bị một số hàng hóa và mua hơn hai chai nước.

Khi ông chủ hỏi Yến Tư Thời một lần nữa, gần đây anh ấy thế nào: "Phong cảnh trên đảo chỉ như vậy, có đáng để cậu đến thăm lần thứ hai không?"

Yến Tư Thời cười nhẹ và nói: "Có lẽ từ bây giờ hàng năm cháu sẽ đến."

Ra bãi biển, xé một ít bánh ném xuống biển, sẽ có những chú chim biển bay lượn sà xuống tranh nhau mổ, đôi cánh trắng phản chiếu ánh mặt trời, khi bay lên không trung thổi theo ngọn gió xa.

Sau khi ăn được nửa ổ bánh mì, có người sau lưng anh ta hét lên: "Này! Anh đang làm gì vậy!"

Đã hơn một năm không gặp mà chàng trai kia đã cao hơn anh, gầy như khỉ, tóc hớt sát da đầu, da ngăm đen, trông rất khỏe mạnh.

A Vĩnh chạy đến và hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

“Cho chim ăn.” Yến Tư Thời vừa nói vừa ném mẩu bánh mì giữa các ngón tay về phía biển.

A Vĩnh liếc nhìn nó, Yến Tư Thời đưa chiếc bánh mì trước mặt cậu ta, cậu ta xé một miếng, đầu tiên cho vào miệng, sau đó xé miếng thứ hai, vò nát và ném ra ngoài.

"Còn ai nữa? Người chị năm ngoái đi cùng phải không?"

"Phải."

"Chị ấy đâu?"

"Còn ngủ ở khách sạn."

"Lát nữa có phải chị ấy cũng đến đây không?"

“Cô ấy tỉnh dậy chắc sẽ đến đây.” Yến Tư Thời liếc nhìn A Vĩnh: “Có vẻ như cậu rất thích cô ấy.”

“Chị ấy rất xinh đẹp và dịu dàng…” A Vĩnh không thoải mái sờ mũi, quay lại và thì thầm: “…hơi giống mẹ em.”

Yến Tư Thời đưa tay ra và chạm vào cái đầu đinh của cậu.

A Vĩnh đã tự mình ăn một miếng bánh mì đó và cho những con chim biển ăn một miếng.

Cả hai trò chuyện rôm rả, nhưng dường như không có khoảng cách thế hệ.

"Họ của anh là gì?"

"Yến."

"Yến nào?"

"Yến trong sở yến – cậu đã học điều này chưa?"

“Học kỳ trước em mới học thôi!” A Vĩnh gãi đầu: “Nhưng em luôn mắc lỗi và viết sai nó như cơm bữa.”

“Vậy thì bài kiểm tra tiến

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp