Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 3: Em vào nghỉ ngơi một lát có được không?


11 tháng

trướctiếp

Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha

Từ nước ngoài trở về, Ôn Nịnh cũng không có đến công ty của nhà mình để đi làm mà đến làm tại một công ty game do bạn cô điều hành.

Ai mà ngờ nơi cô đi làm lại gần với công ty của Thẩm Ngật như vậy chứ.

Mà nghĩ cũng thấy bình thường, dù sao thì nơi này chính là trung tâm tài chính - khoa học kỹ thuật của thành phố Nam Khê mà, mấy công ty lớn đều tập trung ở đây cũng không có gì lạ.

Nơi Ôn Nịnh đi làm là tầng 23 của tòa nhà B, còn công ty mà Thẩm Ngật hợp tác mở cùng với bạn bè thì nằm ở tòa nhà A bên cạnh, nguyên cả một tòa nhà lớn đều là của công ty họ.

Hai tòa nhà được gọi là “Tháp đôi Song tử”, tầng 23 và tầng 27 có cầu vượt trên không có thể đi thẳng đến tòa nhà đối diện, không cần phải mất thời gian để đi xuống lầu luôn, thuận tiện vô cùng.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, Ôn Nịnh nhắn tin xác nhận là Thẩm Ngật đang ở trong văn phòng xong, cô liền cầm áo khoác của anh đi qua cầu vượt trên không.

Cả cây cầu đều được bao bọc bằng kính trong suốt, nhìn xuống dưới là có thể thấy được một đám người đang đi qua đi lại tấp nập.

Đến tòa nhà A, Ôn Nịnh lại tiếp tục bấm thang máy đi lên phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Có thể là Thẩm Ngật đã báo trước với nhân viên, nên cô đi từ nãy giờ vẫn không bị ai cản lại.

“Cốc cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Vừa rồi Thẩm Ngật đã cho trợ lý đi xuống nghỉ trưa hết rồi, công nhân bình thường thì không được quyền lên đây, như vậy người gõ cửa chỉ có thể là cô ấy mà thôi.

Anh buông tập đề án xuống bàn, tập đề án này anh cầm từ nãy giờ mà cũng chưa thấy lật được trang nào hết trơn. Anh ngồi chần chừ một lúc lâu rồi mới đứng dậy đi mở cửa. 

Người phụ nữ đứng ở ngoài cửa mặc một chiếc váy hai dây bó sát người màu đen, kết hợp với dây ren cùng màu trước ngực làm điểm nhấn, cực kỳ tôn dáng.

Da thịt trắng hồng như đào ngọt, đôi môi no đủ mọng nước, ngay cả chuỗi bông tai ngọc trai cô đang đeo dường như cũng càng thêm tỏa sáng. Sự xuất hiện của cô làm cho thiết kế chỉ có ba màu trắng, đen, xám đơn điệu của khu văn phòng sinh động hơn hẳn.

Tầm mắt Thẩm Ngật do dự một hồi, cuối cùng quyết định nhìn vào vành tai nhỏ nhắn của cô —— đối với anh thì nhìn chỗ này là tương đối an toàn.

Anh không có can đảm để nhìn vào đôi mắt hút hồn đầy quyến rũ của cô, cũng không dám nhìn vào đôi môi đang mỉm cười ấy, anh sợ chính mình kiềm chế không được sẽ nhào lên ôm hôn cô ngay lập tức.

“Em mang áo đến trả cho anh đây.” Ôn Nịnh cong môi cười thật nhẹ nhàng.

“Ừ, đưa cho tôi là được.” Hoàn toàn là những lời nói lịch sự xã giao. Hoàn toàn không hề có ý định mời cô vào văn phòng ngồi chơi.

Trong lòng Thẩm Ngật nghĩ, cô ấy đến đây là để trả lại áo, vậy chỉ cần chính mình nhận áo xong thì chắc là cô ấy có thể đi về rồi.

Ôn Nịnh đưa áo khoác qua cho anh.

Mắt thấy cánh cửa phía trước sắp đóng lại, cô nũng nịu kêu lên: “Thẩm Ngật ——”

Thẩm Ngật dừng lại động tác đóng cửa, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn cô: “Còn có việc gì nữa sao?”

Thật đúng là lạnh lùng mà, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ngoan ngoãn chiều chuộng cô thời đi học.

Xem ra việc lúc trước làm cho anh bị tổn thương quá nặng, cho nên bây giờ mới phòng bị cô như vậy.

Nhưng như vậy càng khơi gợi thêm dục vọng muốn chinh phục của Ôn Nịnh.

Hai hàng lông mi dày khẽ rung động, đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh, giọng nói mềm mại như muốn rót mật vào tai vậy: “Chân của em bị trẹo mất rồi, em đau quá, anh cho em vào nghỉ ngơi một lát có được không?”

Tầm mắt Thẩm Ngật lướt qua đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp rồi nhìn xuống đôi bàn chân nhỏ xinh. 

Giày cao gót ôm trọn lấy bàn chân có chút thon gầy của cô, chân trái hơi hơi nhấc lên, nhìn có vẻ giống như bị thương.

Gót giày không những cao mà còn nhỏ như vậy, hèn chi đi bị trẹo chân là đúng rồi.

Thẩm Ngật theo bản năng muốn gật đầu đồng ý, nhưng khi sắp mở miệng thì mới đột nhiên tỉnh lại.

Anh muốn che giấu biểu hiện của mình nên giả vờ chớp chớp mắt, rồi nói với giọng lạnh lùng: “Cô có thể đến phòng tiếp khách để nghỉ ngơi.”

Tầng thượng rộng như vậy, đương nhiên không phải chỉ có mỗi phòng của tổng giám đốc. Trên này ngoài phòng họp ra còn được thiết kế thêm mấy phòng dùng để tiếp khách hàng cùng đối tác nữa.

Anh cư nhiên để cô một mình đi phòng tiếp khách ngồi.

Ôn Nịnh tức đến ói máu, thật muốn xông lên cắn cho anh một cái để hả giận.

Đối diện với ánh mắt có chút ngạc nhiên của cô, Thẩm Ngật cho rằng cô sẽ bắt đầu nổi giận giống như trước đây.

Nhưng không có.

Cô chỉ rủ mắt xuống, mang theo chút buồn bã nói: “Được rồi, vậy em qua bên kia ngồi nghỉ vậy, tạm biệt anh nhé.”

Nói xong liền xoay người, đi khập khiễng đến phòng tiếp khách ở góc bên trái. Bóng dáng mảnh khảnh hiện lên chút cô đơn, nhìn có vẻ rất yếu ớt đáng thương.

Thẩm Ngật nhìn bóng lưng của cô, hai hàng lông mày không tự giác nhíu chặt lại.

Anh có xem qua mạng xã hội của Ôn Nịnh, biết hiện tại cô đang làm việc cho một công ty game ở tòa nhà B bên cạnh, hình như công việc cũng rất vất vả, thường xuyên phải tăng ca vào ban đêm.

Cô không phải là tiểu thư nhà giàu sao? Tại sao lại muốn làm việc vất vả như vậy?

Là do gia đình có việc gì, hay là do cô có mâu thuẫn với người trong nhà?

Nhưng mà. . .Cô gặp được chuyện gì thì có liên quan gì đến anh đâu chứ? Bọn họ không phải đã chia tay nhau lâu rồi sao?

Thẩm Ngật bắt buộc chính mình không nghĩ đến cô nữa, anh đóng cửa rồi trở lại bàn làm việc.

Vốn định tiếp tục xem đề án, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên khuôn mặt lúc rời đi của Ôn Nịnh, ủy khuất lại vẫn cố nén không cho chính mình khóc.

Ôn Nịnh được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, cô yếu ớt mỏng manh thế nào Thẩm Ngật biết rất rõ.

Lúc nào cũng phải người ở bên cạnh để chăm sóc cô mới đúng.

Vào những buổi tối mùa hè oi ả, cô rất hay giận dỗi vì bị muỗi chích, sau đó nhất định phải cắn lại anh ở vị trí giống y như vậy thì mới chịu vui vẻ trở lại. Cho nên Thẩm Ngật lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn thuốc xịt muỗi, mà phải là mùi hương cô thích cơ.

Tới mùa đông, tay chân cô rất dễ bị lạnh nhưng lại nhất quyết không thích dùng máy sưởi cầm tay, mà cứ ương bướng thích đem bàn tay lạnh lẽo ấy thò vào trong cổ áo của anh, nói anh phải dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.

Ngày trời mưa trên mặt đất chỗ nào cũng ướt, để giày và váy của cô không bị bắn dơ, Thẩm Ngật sẽ cõng cô đi hết cả con đường.

Khi cùng nhau ra ngoài chơi, Thẩm Ngật lúc nào cũng sẽ mang sẵn một đôi dép lê để khi nào cô than đau chân là sẽ đưa cho cô thay ngay.

Rồi khi họ đã có thể ngủ cùng nhau, nếu anh không cẩn thận nằm đè lên tóc của cô, hoặc làm cô đau thì cô sẽ sửng cồ lên véo cho anh mấy cái.

……

Ôn Nịnh quả thực rất nũng nịu mong manh, làm sao cô có thể chịu khổ được chứ. 

Bị trẹo chân chắc chắn đã làm cô đau khổ lắm rồi, ai ngờ thái độ vừa nãy của anh còn lạnh lùng như vậy làm cho cô càng thấy thương tâm hơn, nên đôi mắt cô mới không nhịn được mà dần dần đỏ lên.

Trong lòng Thẩm Ngật giống như bị vô số móng vuốt cào vậy, làm cho anh khó chịu không thôi.

Anh cứ nhịn không được mà nghĩ cô hiện tại thế nào rồi, có ai ở bên cạnh chăm sóc không, có phải bây giờ đang đau khổ thương tâm lắm không, có đang một mình ngồi khóc không.

Ngay cả khi anh không có ý định ở bên cô ấy nữa, nhưng là bạn học cũ, anh cũng không nên thờ ơ như vậy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ngật rốt cuộc không ngồi được nữa, anh hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi tìm cô.

Nhưng vừa kéo cửa ra thì bắt gặp ngay trợ lý Tống Cao Lãng đang giơ tay lên định gõ cửa.

Thẩm Ngật nhanh chóng khống chế biểu tình của mình, lập tức quay trở lại thành tổng giám đốc lạnh lùng: “Có việc gì sao?”

“Cơm đặt cho ngài đã được đưa đến rồi ạ.” Tống Cao Lãng cung kính hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài định đi đâu sao?”

Thẩm Ngật liếc mắt nhìn về phía phòng tiếp khách, bàn tay hơi hơi nắm lại. Bị chặn ngang như vậy làm cho lý trí của anh đã tỉnh táo lại, cuối cùng anh quyết định không đi ra ngoài tìm cô nữa.

“Không có, mang đồ để lên bàn cho tôi là được.” Anh xoa trán rồi ngồi lại xuống ghế.

Tống Cao Lãng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng hồi nãy anh còn chưa kịp gõ cửa thì tổng giám đốc đã mở cửa ra trước, chứng tỏ lúc đó ngày ấy đang định đi ra ngoài, sao giờ lại không đi nữa rồi?

Nhưng anh chỉ là người làm công nên không thể tò mò quá nhiều vào việc riêng của ông chủ được, anh yên lặng bày biện cơm trưa lên trên bàn cho xong.

Đang chuẩn bị rời đi, Tống Cao Lãng bỗng nhiên nghe được ông chủ nhà mình hỏi: “Bên ngoài có người nào không?”

Tống Cao Lãng ngơ ngác không hiểu ông chủ đang hỏi về cái gì: “Sao ạ?”

Mặt Thẩm Ngật có chút không được tự nhiên: “Phòng khách ở bên ngoài có ai ở đó không?”

Tống Cao Lãng gật đầu: “Có một cô gái mặc váy đen đang ngồi ở trong đó, cô ấy nói chân bị trẹo nên muốn ngồi nghỉ ngơi một lát.”

Cô ấy đến đây vào giờ này, chắc là còn chưa kịp ăn cơm trưa đâu nhỉ.

Nghĩ đến tâm tình Ôn Nịnh bây giờ đang buồn như vậy, không những phải chịu đựng cái chân đau mà còn phải bị đói bụng nữa, hai hàng lông mày của Thẩm Ngật không nhịn được mà nhíu lại.

-

Mà Ôn Nịnh “mong manh yếu đuối” sau khi rời khỏi tầm mắt của Thẩm Ngật thì lập tức nhảy tưng tưng.

Cô bước nhanh như gió đến phòng tiếp khách, trong lòng âm thầm mắng Thẩm Ngật vô số lần.

Tuy trong lòng rất là khó chịu, nhưng đã diễn rồi thì phải diễn cho đầy đủ, hiện tại khẳng định không thể rời đi được nên cô quyết định cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát đã.

Điện thoại thông báo có tin nhắn, cô mở ra xem thì thấy là Ôn Dĩ Đường gửi đến: Về nước sớm mà sao không nói tiếng nào cho người mẹ già này biết vậy hả? Còn lén lút vào làm trong một cái công ty bé xíu nữa chứ. Nếu không phải mẹ của Lạc Vân Tâm nói lỡ miệng thì đến giờ bà già này vẫn còn tưởng rằng con đang ở bên kia đại dương đó.

Ở trong mắt Ôn Dĩ Đường, cái công ty chỉ chiếm một tầng lầu thì quả thật là quá nhỏ.

Rốt cuộc thì nguyên cái tòa nhà B này đều là của nhà họ Ôn còn gì.

Ôn Nịnh lười biếng mà gõ chữ: Con có phải nhân viên chính thức đâu, chỉ là đang giúp bạn bè hướng dẫn người mới trong công ty mà thôi.

Từ khi học đại học thì cô cũng đã bắt đầu chia sẻ những hình ảnh mình vẽ thường ngày lên mạng xã hội rồi, tích lũy đến bây giờ cũng được coi là một họa sĩ có chút danh tiếng ở trên mạng, đơn đặt hàng cũng nối liền không dứt nhé.

Không chịu nổi sự nhiệt tình mời chào của bạn bè, vậy nên cô mới đồng ý đến đây hướng dẫn cho người mới giúp câu ta, coi như là làm cô giáo bất đắc dĩ một thời gian vậy.

Ôn Dĩ Đường:Vậy con tính ở đó trong bao lâu?

Ôn Nịnh: Hoàn thành nốt cái hạng mục đang làm dỡ dang này là con đi luôn. Con đang tính mở công ty riêng.

Ôn Dĩ Đường:Vậy được rồi, nhớ bớt chút thời gian về nhà nhé, cần bao nhiêu tài chính thì nói mẹ cung cấp cho.

Ôn Nịnh: OK.

“Xin hỏi, cô là cô Ôn phải không ạ?”

Trước mặt truyền đến một giọng nói, Ôn Nịnh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông xa lạ mặc comple đang đứng ở trước mặt, trước ngực đeo một tấm thẻ màu xanh, cô mơ hồ nhìn thấy trên đó viết mấy chữ "Trợ lý tổng giám đốc".  

“Đúng vậy, có việc gì sao?” Ôn Nịnh tắt điện thoại rồi trả lời anh.

Nhìn thấy gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô, trên mặt Tống Cao Lãng hiện lên một chút kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh anh đã trở lại bình thường, bình tĩnh đặt hai cái túi đồ lên trên bàn: “Tổng giám đốc Thẩm nói tôi mang mấy thứ này đến cho cô, đây là cơm trưa, còn cái này là túi chườm nước đá.”

Cửa phòng tiếp khách cũng không có đóng, vậy nên hồi nãy Ôn Nịnh cũng nhìn thấy được Tống Cao Lãng cầm hộp cơm đi ngang qua đây.

Nếu đây là phần cơm đặt cho cô thì vừa nãy anh ta trực tiếp đưa vào đây luôn là được, sao còn phải mang vô trong rồi lại mang ra đây cho phiền phức.

Hơn nữa cô cũng không phải khách hàng quan trọng, vậy nên cũng không cần thiết phải đặt cơm cho cô làm gì.

Cho nên —— cái này chính là cơm trưa của Thẩm Ngật.

Ngoài miệng thì nói mặc kệ cô, cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn kêu người mang cơm trưa của chính mình đến cho cô sao.

Còn cẩn thận kêu người ta chuẩn bị luôn cả túi chườm đá để đắp mắt cá chân cho cô nữa.

Tâm tình của Ôn Nịnh lập tức rạng rỡ hẳn lên, môi đỏ kẽ cong lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ý cười nói: “Tôi biết rồi, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến anh ấy nhé.”

“Tôi sẽ chuyển lời đến tổng giám đốc Thẩm ạ.” Tống Cao Lãng gật gật đầu, sau đó bước ra ngoài phòng tiếp khách.

Vừa lúc bụng cũng đang đói, Ôn Nịnh lập tức mở hộp cơm ra luôn.

Thật bất ngờ, tất cả các món đều phù hợp với khẩu vị khó tính của cô.

Ôn Nịnh không ăn thịt mỡ, cũng không ăn thịt dê, thịt gà thì chỉ ăn khi được bọc bột chiên xù thôi, nhưng trước khi ăn phải lột hết da ra cho cô.

Không thích rau thơm, nhưng hành lá thì chấp nhận được, hành tây cũng không ăn. Không ăn cá sông, nhưng cá biển thì được.

Không chấp nhận bất cứ loại đậu nào có trong thực đơn của mình, mỗi loại đồ ăn phải có sự kết hợp của ba màu trở lên.

Yêu cầu khó tính như vậy mà phần cơm ở trước mặt lại hoàn toàn đáp ứng được —— ngay cả trứng xào cà chua cũng đều được bỏ thêm ớt xanh vào, thế là đủ cả ba màu.

Nhớ lại thời đi học, lần đầu tiên hai người đi ra ngoài ăn cơm chung thì Thẩm Ngật có hỏi cô có kiêng ăn món gì không.

Lúc đó Ôn Nịnh đã kể ra một chuỗi dài những yêu cầu khó tính của mình.

Cô cũng không nghĩ tới chuyện Thẩm Ngật có thể nhớ được nhiều yêu cầu như vậy không.

Nhưng trong khoảng thời gian quen anh, quả thực là chưa bao giờ ăn được món gì cảm thấy không vừa lòng.

Khoảng thời gian đó, Thẩm Ngật lúc nào cũng chiều theo khẩu vị của cô.

Vì để tránh làm lỗi, dần dần anh cũng bắt đầu thay đổi khẩu vị cho giống với cô luôn.

Tưởng tượng đến hình ảnh gương mặt lạnh lùng của Thẩm Ngật nói ra một đống yêu cầu có hơi vô lý như vậy cho trợ lý nghe thì Ôn Nịnh quả thực không thể nhịn cười nổi mà, tự nhiên cảm thấy anh có chút dễ thương là sao ta.

Ăn được một nửa hộp cơm thì thấy hình như có vài vị khách quan trọng đến công ty.

Ôn Nịnh nhìn thấy Thẩm Ngật đi vào phòng họp cùng với mấy vị khách đó.

Trợ lý đóng cửa phòng họp lại, cả cửa chớp cũng được kéo kín, có vẻ như là tính họp trong thời gian khá dài đây.

Thì ra Thẩm Ngật bận rộn như vậy, giờ nghỉ trưa mà cũng phải làm việc nữa.

Nhưng Ôn Nịnh không nhìn thấy trợ lý của anh đi xuống lấy cơm, chắc là phần ăn mới chưa có làm kịp, vậy thì nãy giờ anh vẫn chưa ăn gì rồi.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, vậy mà lại phải đi họp với cái bụng đói.

Ôn Nịnh hiếm thấy mà bắt đầu đồng tình với Thẩm Ngật.

Sau đó cô cảm thấy hộp cơm trên tay mình càng ăn càng thấy ngon.

Tác giả có chuyện nói:

Áy náy đau lòng? Hoàn toàn không có đâu nha, trái tim của người phụ nữ xấu xa này là làm bằng sắt đó ~~ Chương này cũng vẫn là 50 cái bao lì xì, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha

Team dịch said: Mong mọi người ủng hộ team dịch, mọi người thấy hay hãy tim nhiệt tình ạ, bên team mình có page The Calantha mọi người có gì thắc mắc thì liên hệ, muốn đào bộ nào thì liên hệ thẳng với page hoặc cmt dưới bình luận nhé (vì số lương truyện đề cử quá tải, bên mình sẽ ưu tiên dịch ngôn tình hiện đại nhé, team chủ yếu làm ngôn, nếu mng để cử ngôn hiện sẽ được ưu tiên)cảm ơn lòng tốt của các thiên thần cuti.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp