Đừng Như Vậy Đối Với Anh

Chương 36


10 tháng

trướctiếp

 Sau khi rời khỏi chỗ của Văn Nghiêu, Ôn Nịnh đang định đến văn phòng của Thẩm Ngật chờ anh.

Vừa rẽ vào góc phố, cô tình cờ nhìn thấy anh đang đi về phía mình.

Thẩm Ngật cúi đầu gõ hộp chat muốn gửi tin nhắn, lại nghe thấy phía trước vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc của điện thoại di động.

Anh nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Ôn Nịnh đi tới bên anh trên mặt tươi cười.

“Sao hôm nay em tới sớm vậy?” Mắt Thẩm Ngật hơi sáng lên, anh đút điện thoại vào túi.

Ôn Nịnh trìu mến kéo cánh tay anh: "Hôm nay ít việc, làm xong em đến chỗ anh luôn."

Nghe cô nói, Thẩm Ngật nhếch khóe môi, tâm trạng rất tốt.

Hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc của anh, Thẩm Ngật ngồi trên sô pha, Ôn Nịnh ngồi nghiêng trên đùi anh, vòng qua cổ anh như mấy ngày trước, cằm nâng lên hôn anh thật sâu.

Cửa văn phòng bị gõ nhẹ hai lần.

Người đàn ông không muốn đi vào, mà chỉ đứng ở cửa và nói: "Thẩm Ngật, tôi đi đây."

Miệng của Thẩm Ngật bị chặn lại anh ấy không còn cách nào để trả lời người ở ngoài.

Khi Ôn Nịnh mỉm cười buông anh ra, Văn Nghiêu đã đi rồi.

“Văn Nghiêu đi đâu vậy?” Ôn Nịnh ngồi trên đùi Thẩm Ngật, chớp chớp đôi mắt sáng, tò mò hỏi.

Thẩm Ngật có chút do dự trả lời: "Gần đây cậu ấy hơi mệt muốn đi Nam Thành nghỉ ngơi."

“Bao lâu?” Ôn Nịnh lại hỏi.

Ánh mắt trầm tĩnh chuyên chú của Thẩm Ngật rơi vào trên mặt cô, trầm giọng nói: “Hai tháng.”

"Ồ."

Ôn Nịnh không tiếp tục hỏi về Văn Nghiêu, Thẩm Ngật thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh không nhận ra tia thích thú trong mắt Ôn Nịnh.

Vốn dĩ hôm nay Ôn Nịnh tới đây là để nói với Thẩm Ngật rằng tháng sau cô ấy sẽ đến Nam Thành tham dự lễ trao giải, tốt nhất là nên đi cùng cô ấy.

Nhưng nghe nói Văn Nghiêu sẽ đi Nam Thành ở lại hai tháng, Ôn Nịnh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Cô không muốn đưa Thẩm Ngật đến đó.

Biết đâu còn nhiều điều thú vị hơn đang chờ đợi cô.

Khóe môi Ôn Nịnh khẽ cong lên, cô hôn lên chiếc khuyên tai bên tai phải của Thẩm Ngật.

Vài ngày sau, Ôn Nịnh lại nhận được một nhiệm vụ mới nên càng bận rộn hơn về nhà càng lúc càng muộn.

Thẩm Ngật mỗi ngày đều về nhà sớm hai ba tiếng, trước tiên đến một địa điểm, sau đó về nhà nấu cơm cho Ôn Nịnh.

Ôn Nịnh bận rộn công việc, nhất thời không phát hiện anh có gì khác thường.

Sau hai tuần, cô mới có thể thả lỏng một chút, hẹn Lục Thư Dương cuối tuần gặp mặt.

Chiều thứ bảy, Ôn Nịnh xách túi chuẩn bị ra ngoài.

“Em đi đâu vậy?” Thẩm Ngật đang đọc tài liệu trong phòng khách nhìn sang.

Ôn Nịnh đứng ở cửa, tay nắm chặt dây chuyền màu bạc của túi xách: "Em đi gặp một người bạn."

Thẩm Ngật đặt đồ trong tay xuống, từ trên sô pha đứng dậy: "Có cần anh chở em đi không?."

"KHÔNG."

Lời nói của Ôn Nịnh thành công khiến Thẩm Ngật dừng lại.

Thẩm Ngật lúc đầu còn có chút khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Ôn Nịnh, ngón tay co quắp trên thành ghế sô pha, liền mơ hồ đoán được.

Cô đã chọn gặp nhau vào cuối tuần, cô không muốn anh đi cùng, người bạn mà cô ấy muốn gặp là Lục Thư Dương?

Lại nói, Ôn Nịnh và cậu ta đã lâu không gặp.

Thẩm Ngật

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp