Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 21: Kỳ lạ


10 tháng

trướctiếp


Cả đêm Đường Vân Phàm ngủ không ngon, anh phản ứng hơi chậm, sau đó hỏi: “Âm thanh gì?”

Rồi anh nhớ ra Đường Thời Tô từng bị chọc thủng màng nhĩ, hay là cậu bị ù tai nên nghe thấy mấy âm thanh tạp nham?

Đường Thời Tô mô tả: “Đó là một âm thanh ngắt quãng rất lạ, chắc là em nghe nhầm thôi.”

Giọng Đường Vân Phàm từ tốn: “Cậu vừa hạ sốt, đầu óc hỗn loạn là chuyện bình thường.”
Đường Thời Tô không quá truy xét về những âm thanh lạ thỉnh thoảng xuất hiện từ khi cậu lên xe, giống như Đường Vân Phàm đã nói, cậu vừa hạ sốt nên mới thấy chóng mặt.

Thật ra chính cậu cũng không biết tại sao mình bị sốt.

Nhưng cậu đã quen tìm lý do, cơn sốt chắc là đến sau khi cậu rời chùa.

Cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, thật ra là kể từ khi cậu đeo chiếc nhẫn vào, cậu cảm thấy sức lực toàn thân dần dần biến mất, cuối cùng ngay cả sức để cử động cũng không có.

Sau đó phát sốt... Tuy thể chất của cậu không được nói là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ, đây là lần đầu tiên cậu phát sốt cao đau đớn như vậy, linh hồn như bị búa đập ra rồi lại xây dựng lại, quá trình ấy lặp đi lặp lại vô số lần.

Cậu muốn tháo chiếc nhẫn ra, nhưng dưới lực của cậu, chiếc nhẫn vốn dễ dàng đeo vào vậy mà vẫn dán chặt vào ngón tay, không có bất kỳ dấu hiệu động đậy nào.

Ánh mắt Đường Thời Tô loé lên, cậu nhận ra có gì đó không đúng.

Đường Vân Phàm không nhận thấy chiếc nhẫn của cậu có vấn đề gì, anh nói: "Có phải cậu đeo bị chặt quá không? Về lấy một ít bột giặt pha ra sẽ dễ tháo hơn.”

Đường Thời Tô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

So với chiếc nhẫn, cậu để ý đến Đường Vân Phàm hơn.

Dưới mắt Đường Vân Phàm có quầng thâm rõ rệt, hôm qua khi cậu còn nửa mê nửa tỉnh, lúc nào cũng cảm nhận được có một bàn tay đặt lên trán mình, nhiệt độ của bàn tay đó mát hơn rất nhiều với thân nhiệt nóng bỏng của cậu, lần nào cậu muốn giữ bàn tay đó lại lâu thêm chút nữa.

Đường Thời Tô nghĩ, thật ra không chỉ là đôi tay, thứ cậu muốn không chỉ là sự tốt bụng ngẫu hứng của Đường Vân Phàm dành cho cậu, mà còn là sự quan tâm của Đường Vân Phàm, và thậm chí là tình cảm mãnh liệt hơn.

Sau khi về nhà, Dương Uyển Tú nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu của Đường Thời Tô thì rất đau lòng.

Đường Vân Phàm thấy mình không thích hợp để tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ, vì vậy anh đã lên lầu trước.

Anh muốn đi tắm.

Thấy chỉ còn hai người họ, Dương Uyển Tú mấp máy môi nói: "Thời Tô, hôm qua đều do mẹ không tốt, con có trách mẹ không?"

Đường Thời Tô biết bà có lựa chọn của mình, thân là người bị bỏ lại, khẽ lắc đầu nói: "Con không sao."

Dù hôm qua đau đớn đến thế, cậu vẫn có thể phát hiện ra sự lựa chọn của mỗi người trong số họ.

Đường Chính Minh không kiên nhẫn chờ cậu nên chọn rời đi, Dương Uyển Tú chọn đi theo ông.

Chỉ có Đường Vân Phàm ở lại thức cả đêm để chăm sóc cậu.

Cậu không

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp