Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 137: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edit: windy

Máu tươi, chói mắt đến khó nhìn, dưới lớp áo màu trắng, màu đỏ dính lên làm người ta lo lắng.

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, trên ghế tựa một đám “Pho tượng” bắt đầu cử động.

“Bảo bối, anh hai con thế nào rồi!”

Lan Tuyết Mai không kịp thở, nước mắt che kín mắt lại mạnh mẽ không rơi xuống, bà biết, giờ phúc này không được khóc, bà còn phải đợi con trai bà bình an từ phòng cấp cứu đi ra.

“Mẹ, bác sĩ đang cứu rồi, mẹ ngồi xuống một lát.”

Sắc mặt trắng bệch nhàn nhạt mỉm cười, khó coi, càng làm cho Lan Tuyết Mai thêm đau lòng.

Bà muốn hỏi tình hình có nghiêm trọng hay không, có phải tỉ lệ sống rất nhỏ không, có phải...

“Mẹ, không cần nghĩ quá nhiều đâu.”

Giờ phút này Mặc Khuynh Thành cũng không biết nên an ủi thế nào, khi thấy Mặc Giác ngã vào trong lòng Hồng Thủy, trái tim có nháy mắt ngừng đập, một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, còn ầm ĩ muốn giết địch, một giây sau lại im lặng không một tiếng động nào, lại nhìn Hồng Thủy mất hồn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, nếu là Mặc Dận bị nguy hiểm, cô cũng sẽ không chút do dự mà đỡ thay cho anh.

“Hừ, vợ, nhỏ lưu manh đấy không có chuyện gì đâu, em đừng lãng phí tình cảm nữa.”

Tuy Mặc Tuyển Thần nói lời khó nghe, nhưng chỉ cần quan sát, lo lắng cất dấu trong đôi mắt, chỉ là ông thân là đàn ông, trụ cột gia đình, nếu bản thân không kiềm chế được, vậy Lan Tuyết Mai sẽ càng khó chịu.

Không tiếng động gật đầu, thong thả dựa lên bờ vai ông,ý muốn tìm kiếm chút kiên cường.

Nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, ánh mắt cúi xuống, nói một câu, “Vợ, chúng ta là trưởng bối còn không đau khổ bằng người khác đâu.”

Lan Tuyết Mai thuận thế nhìn qua, hoàn toàn là theo bản năng mà đau lòng, đối với Hồng Thủy, bà vẫn rất thích, chỉ là không biết từ lúc nào đã ở bên Mặc Giác rồi.

Đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt anh ta ngồi xuống.

“Tâm Thủy, nó sẽ tốt lên thôi.”

Mặt chôn ở hai tay ngẩng lên, hai mắt trống rỗng không có tiêu cự, giọng nói khàn khàn, “Người, không trách cháu sao?”

Nếu không phải do anh ta, Mặc Giác sẽ không bị thương, nếu không phải tại anh ta, hiện tại anh vẫn vui vẻ gọi mình vợ ơi, nếu không phải do anh ta, cha mẹ anh sẽ không cần lo lắng như vậy...

Lan Tuyết Mai nhìn Hồng Thủy vẻ mặt áy náy, oán hận bản thân, nhẹ nhàng ôm anh ta vào lòng, an ủi: “Tâm Thủy, cháu không cần nghĩ nhiều, ta rất vui Giác nhi đưa ra lựa chọn như vậy, bởi vì nó là đàn ông, cho nên nó có nghĩa vụ bảo vệ người mình yêu.”

Theo mỗi một tiếng ôn nhu khuyên bảo, nước mắt Hồng Thủy cuối cùng cũng trào ra.

Tí tách, tí tách!

Mỗi một giọt ươn ướt rơi xuống đầu vai Lan Tuyết Mai, cũng khiến cho lão Vương luôn đứng bên cạnh chờ đợi thoáng chua xót.

Lâu chủ của ông rất vất vả mới được ở bên người trong lòng, nhưng lại chưa hạnh phúc được bao lâu, liền gặp chuyện như vậy, may mắn, may mắn người Mặc gia hiểu lý lẽ, bằng không ông không biết lâu chủ sẽ tự trách thế nào đâu.

“Két.”

Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, bác sĩ từ cánh cửa lạnh như băng đi ra.

Tháo khẩu trang xuống, bác sĩ lộ vẻ tiếc nuối, “Thực xin lỗi, mong nén bi thương.”

Ầm!

Bầu trời bên ngoài chợt đánh xuống một tia chớp, hung hăng kêu lên, cũng xé rách lòng mọi người.

“Không!”

Hồng Thủy kêu thảm, anh ta không tin, không tin Mặc Giác luôn luôn quấn quít lấy mình cứ như vậy bỏ anh ta mà đi, anh ta không tin!

“Ông nhất định đang lừa tôi! Tên ngốc kia sao có thể bỏ tôi rời đi được, làm sao có thể!”

Níu chặt cổ áo bác sĩ, hai mắt tràn ngập tơ máu trừng mắt nhìn ông ấy.

“Mong anh bình tĩnh chút, tôi biết chuyện như này rất khó chấp nhận, nhưng người đã đi rồi, chúng tôi đã tận lực rồi!”

“Lang băm! Ông là cái đồ lang băm!” Rống giận hai tiếng, xoay người nói với lão Vương, “Lão Vương, ông tìm bác sĩ tốt nhất cho tôi, tôi không tin Mặc Giác đi rồi, tuyệt đối không!”

“Vâng ạ.”

Mang theo sắc mặt trầm trọng, cho dù biết làm gì cũng vô dụng, nhưng như thế có thể khiến cho trong lòng lâu chủ thoải mái hơn chút, ông làm cái gì cũng được.

“Đứng lại!”

Mặc Tuyển Thần quát lớn ngăn bước chân lão Vương lại, mặt trầm xuống đi đến trước mặt Hồng Thủy, đem bác sĩ trong tay anh ta xuống.

“Ngại quá, cậu ấy kích động quá.”

“Không, không có việc gì.”

Bác sĩ cũng hiểu được tâm tình của anh ta, vẻ mặt xin lỗi, ý bảo y tá phía sau rời đi trước.

Mặc Tuyển Thần thở dài, không phải ông không đau lòng, chỉ là có chút sự tình vào lúc ban đầu đã đoán trước được rồi.

“Hồng Thủy, tôi biết cậu yêu xú tiểu tử kia, nhưng sự thật chính là như thế, cậu không cần tự trách, nói vậy, nó cũng không hi vọng cậu như vậy.”

Tựa vào cánh cửa lạnh lẽo chậm rãi ngồi xuống, áo dài màu đỏ vô cùng chói mắt, hai tay trắng bệch giống như có thể nhìn thấy cảnh Mặc Giác ngã vào ngực lúc đó, cho tới bây giờ anh ta đều không biết, có một ngày bản thân sẽ cảm thấy máu có thể làm người ta hít thở không thông.

“Đều là do tôi, là tôi không tốt, là tôi, đều lại tôi...”

Miệng lần lượt tự trách, nước mắt như không cần tiền từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Ài.” Mặc Tuyển Thần ngồi xổm xuống, kéo anh ta lên, “Nếu cậu vẫn còn yêu nó, liền lau khô nước mắt, nhìn mặt nó lần cuối cùng.”

Oanh!

Thân thể Hồng Thủy liền cứng ngắc.

Gặp mặt lần cuối...Lần cuối... gặp mặt sao...

Trong lúc bất tri bất giác, đã đến lần cuối... Nhưng mà làm sao bây giờ, anh ta rất muốn, rất muốn nghe cậu ta gọi mình một câu vợ ơi...

Đầu hỗn loạn, ý thức đứng lên đẩy cánh cửa ra, nhìn người được tấm vải trắng phủ lên, ngón tay run run chậm rãi xốc lên...

Một năm sau.

Ngày hôm nay, Mặc Khuynh Thành nghênh đón ngày quan trọng nhất đời người.

“Này, các cậu nhanh lên!”

“Trang sức của cô dâu đâu? Ở đâu?”

“Ở trong này, tiếp đi!”

“Lê An An, cậu đừng có gấp, nhân vật chính còn chưa tới đâu!”

Đào Hề Nhiễm túm lấy Mặc Khuynh Thành còn trong trạng thái buồn ngủ đi tới trước bàn trang điểm.

Lê An An cầm hộp trang sức, một mặt tức rèn không thành thép, “Mặc Khuynh Thành, hôm nay là ngày quan trọng của cậu đấy! Sao cậu cứ không nhanh không chậm, xe sắp tới đón rồi!”

Xoa xoa hai mắt, rầu rĩ nói: “Không phải chỉ là hôn lễ hay sao, có gì quan trọng phải gấp vậy?”

Kỳ thực cô càng muốn nói hôn lễ thật sự không quan trọng, mấy năm nay, cô cùng Mặc Dận luôn luôn là lo lắng, lại lo lắng, nhưng cũng chỉ là hình thức thôi, có hoặc không với cô đều không sao, huống hồ, cô cảm thấy hôn lễ thật sự rất phiền toái!

Đáng tiếc người trong nhà không có ai chịu nghe ý kiến của cô, thậm chí Lê An An vì muốn thay đổi suy nghĩ của cô cố ý lên Weibo nói, không chỉ có người Đại trang viên, có thể nói là cả nước đều biết cô


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp