Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 107: Hoài nghi (1)


1 năm

trướctiếp

Chu Thiên Lộc thoát tội, người Chu gia vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Phó Vân Anh bèn gửi thiệp mời, mời nàng tới Chu gia ngắm hoa.

Chu gia có một hồ sen lớn, nghe nói sen trong hồ bắt nguồn từ hạt sen cổ ngàn năm để lại, cả kinh sư chỉ có một hồ. Hằng năm, mùa hè, người trong Hàn Lâm Viện sẽ tới Chu gia ngắm hoa làm thơ, trong đó có mấy bài thơ được lưu truyền khắp nơi, người Nam Bắc Trực Lệ ai cũng biết.

"Thực ra cũng chỉ là mánh lới để lừa người mà thôi, hoa sen trong hồ chỉ được xin giống từ chùa Vạn Thọ để trồng, cũng không đẹp lắm."

Hôm tổ chức tiệc ngắm hoa, Chu Thiên Lộc đích thân ra đón Phó Vân Anh và Phó Vân Chương vào dự tiệc. Lúc đi ngang qua hồ sen, hắn chỉ về phía những bông hoa sen đang lay động khắp mặt hồ, cười nói.

Phó Vân Anh lơ đãng đưa mắt về phía mặt hồ. Hoa sen ở Chu gia thực sự không có gì đặc biệt, chỉ có mấy khối núi giả bên bờ hồ được sắp xếp rất độc đáo. Từ xa nhìn tới, núi giả giao hòa với những bông hoa sen có hồng có
trắng, đan xen vào nhau, sự cứng rắn của núi đá và mềm mại của hoa sen điểm xuyết cho nhau, tôn lên nét đẹp của nhau, rất có ý vị của tranh sơn thủy.

Tiệc rượu được tổ chức ở nhà thủy tạ trên hồ sen, bình phong xung quanh đã được gỡ xuống hết, hoa sen, lá sen chen chúc với nhau, có mấy đóa hoa trèo cả vào nhà thủy tạ, những người ngồi ngoài rìa chỉ cần giơ tay là có thể hái được mấy đóa hoa sen. Ngồi uống rượu trong nhà thủy tạ, mắt có thể thấy hoa thấy lá, mũi có thể ngửi được hương hoa sen nhàn nhạt đưa vào trong gió, cảnh đẹp ý hay, vui vẻ thoải mái, dù là cơm canh đạm bạc cũng có vẻ cao nhã, huống hồ đồ ăn của Chu gia vừa tinh tế, đẹp đẽ lại vừa phù hợp với thời tiết. Xung quanh toàn là những thứ hợp lòng người như thế, những người đang ngồi trong đó uống mấy chén rượu, nổi hứng làm thơ, sôi nổi nối thơ, không khí trong nhà thủy tạ dần trở nên đầy sức sống.

Hai anh em tới muộn, ngoài sảnh đã đầy người, khách khứa đông đúc, tụ tập lại với nhau vô cùng ồn ã náo nhiệt.

Phó Vân Chương vừa xuất hiện đã bị những người thi cùng khóa kéo đi, kêu y tới muộn, đòi phạt y làm thơ.

Y mỉm cười, không từ chối, uống một ly trà, trong chốc lát đã có ý tưởng, làm được mấy câu nhưng lại không chịu đọc lên ngay. Qua khóe mắt, y nhìn thấy nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người mình, Phó Vân Anh đã lặng lẽ tìm được một góc, ngồi xuống. Tới lúc này, y mới bắt đầu ngâm thơ.

Mọi người vừa nghe vừa khen lấy khen để. Cách đó không xa, Phó Vân Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn có nhị ca chắn đòn, nếu không giờ người bị nài ép chính là nàng rồi.

Nàng vừa ngồi xuống, mấy người cùng bàn đã bắt chuyện với nàng, đương nhiên là định mời nàng uống mấy ly rượu. Nàng khách sáo nói chuyện mấy câu, lắc đầu, bảo bản thân uống rượu không giỏi, bảo nha hoàn búi tóc cao, mặc đồ cung nữ thời xưa rót cho nàng một chén trà xanh.

Những người ngồi cùng bàn nhìn nhau, biết vị Đại Lý Tự tư trực này không thích cợt nhả, nếu cứ ép buộc "y" uống rượu, nói không chừng "y" sẽ dám làm ngươi xấu mặt ở chỗ đông người bèn không dám nài ép thêm.

Người này chính là người của Hoắc chỉ huy sứ, hơn nữa lại đi từ Đông Cung ra.

Nghe nói trong lúc "y" ngồi cắm cúi sắp xếp lại hồ sơ vụ án ở Đại Lý Tự đã lặng lẽ tìm ra mấy chục vụ án có điểm đáng ngờ đọng lại từ năm trước, trả lại cho Hình Bộ, toàn bộ Tam tư ai cũng biết.

Hình Bộ thượng thư và Đại Lý Tự khanh đâu thèm biết ai đúng ai đúng ai sai, có việc gì thì cứ bảo vệ cấp dưới của mình trước đã rồi nói sau, vậy nên gân cổ lên tranh cãi đỏ cả mặt, chỉ thiếu nước lao vào đánh nhau ngay trước cửa Tả Thuận. Sau này mấy vị các lão phải lên tiếng, lệnh cho Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng kiểm tra, đối chiếu vụ án, người của hai bên cãi cọ một hồi, cuối cùng vẫn bị một đống việc rơi vào đầu, chỉ có thể giải hòa.

Sau vụ này, ai cũng biết tới cái tên Phó Vân. Đặc biệt là người của Hình Bộ, ai cũng bực mình, chỉ muốn dạy cho "y" một bài học.

Nhưng Phó Vân làm nhiệm vụ của tư trực, lúc xét duyệt hồ sơ lại cực kỳ cẩn thận, những vụ án hắn trả về Hình Bộ thực sự là những vụ án không có đủ chứng cứ hoặc trong lời khai trước và sau có chỗ mâu thuẫn, đủ lý do để không chấp nhận.

Người bên Hình Bộ đuối lý, chỉ có thể coi như phen này mình xui xẻo, tự nhiên đụng phải một kẻ làm việc quá tích cực, mà kẻ này còn có chỗ dựa, ngoài chấp nhận ra thì còn làm gì nổi nữa.

Phó Vân Anh cảm nhận được thái độ của những người khác khi đối mặt với nàng, không đắc tội nhưng cũng không có ý định làm thân, rất khách sáo, sợ bị nàng thù, tôn trọng nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng.

Nàng rất vừa lòng với tình trạng hiện tại, giữ khoảng cách là đủ rồi, không cần phải gần gũi quá, dù sao cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Còn hơn một đám bề ngoài thì xưng huynh gọi đệ như thể thân thiết nhất trên đời, đến lúc có chuyện thì không tát nước theo mưa đã là tốt lắm rồi.

Mấy bàn bên Phó Vân Chương thường có tiếng cười vang lại.

Trong những bữa tiệc như thế này, mấy người ở Hàn Lâm Viện luôn là tiêu điểm, họ ngâm thơ làm phú, thể hiện tài năng, khen ngợi lẫn nhau, những người khác nghe có hiểu hay không không quan trọng, cứ gật đầu
tâng bốc là được rồi. Mấy người này ai chẳng tiền đồ vô lượng cơ chứ!

Phó Vân Anh ít nói ít cười, không ai nài ép nàng làm văn làm thơ gì cả, nàng ăn thử mấy miếng thịt quay hương sen, cảm thấy ít ra đồ ăn Chu gia cũng khá ngon.

Nàng liền gắp thêm mấy miếng, bên cạnh bỗng có một làn hương tinh tế bay tới, một giọng nói dịu dàng vang lên, "Món này cuốn vào bánh tráng để ăn thì càng ngon hơn."

Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo kép màu hồng đào thêu họa tiết hình song ngư hí thủy (hai con cá vờn trong nước) đang đứng bên cạnh nàng, bên trong mặc áo cổ chéo, phối với váy mã diện, trên đầu cài trâm ngọc. Lông mày tinh tế cong cong, mũi nhỏ nhắn, ngũ quan không phải là đẹp lắm nhưng dáng người lả lướt dịu dàng, đầy vẻ yếu đuối, mỉm cười tựa như đóa hoa kiều diễm khẽ khàng run rẩy trong cơn mưa mùa xuân, khiến người khác yêu thương.

Rõ ràng, đây là một nữ tử mua vui.

Phó Vân Anh nhíu mày.

Cô gái hơi nhấc tay lên, đó là một đôi tay mềm mịn nhỏ nhắn. Những ngón tay tinh tế trắng muốt cầm một miếng bánh tráng mỏng như cánh ve lên, lần lượt xếp hành lá xanh đậm lên đó, rưới nước tương nâu nhạt rồi gắp mấy miếng thịt có mỡ có nạc đặt vào, cuốn lại rồi đưa tới tận tay Phó Vân Anh.

Nàng không nhận, nhìn xung quanh một lượt, nhận ra những người cùng bàn đều nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh nàng bằng ánh mắt đầy trông mong, mặt si mê, có mấy người từng quen biết với nàng trước đây còn nháy mắt với nàng, đầy vẻ mờ ám.

Bữa tiệc này của Chu gia còn gọi cả ca kỹ tới.

Phó Vân Anh vốn biết một khi đã ra ngoài xã giao thì sớm muộn gì sẽ gặp phải hoàn cảnh này nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm.

Nàng không nhận chiếc đĩa được đưa tới trước mặt mình, cô gái kia cũng chẳng tỏ ra xấu hổ, cười yểu điệu, nói: "Nô gia không biết khẩu vị của đại nhân, lỗ mãng, xin đại nhân chớ trách."

Nàng ta nói ra câu này, xương cốt mấy người đang ngồi xung quanh đều nhũn ra tới nơi rồi.

Có người thương hương tiếc ngọc, bật ra mấy lời trào phúng Phó Vân Anh, "Phó tư trực tuổi còn trẻ, nào đã đi đâu để gặp phải hoàn cảnh như thế này."

Hắn ám chỉ Phó Vân Anh chưa từng trải qua phong nguyệt, không hiểu được cái gì gọi là phong tình.

Mọi người cười ồ.

Bọn họ cười là chuyện của bọn họ, Phó Vân Anh chẳng quan tâm, đợi bọn họ cười xong, nàng mới nói với người vừa lên tiếng: "Ngô đại nhân nói như vậy chắc hẳn là có kinh nghiệm phong phú, thế chắc là Ngô đại nhân vẫn hay đi những nơi như vậy, ta tự thẹn không bằng."

Nàng hổ thẹn cái gì chứ, rõ ràng là đang châm chọc Ngô đại nhân.

Mặt Ngô đại nhân cứng đờ.

Ca kỹ kia tên là Tô Ngọc, là ca kỹ nổi danh nhất gần đây ở kinh sư, không biết có bao nhiêu quan lớn trên triều đình là khách quen của nàng ta. Hôm nay nàng ta tới Chu gia để trợ hứng cho các vị đại nhân trong buổi tiệc, Chu Thiên Lộc cố ý dặn dò nàng ta cần phải hầu hạ Phó tư trực cho cẩn thận nên nàng mới sấn lại, chủ động lấy lòng, nếu không làm sao nàng ta có thể để ý tới một thằng nhãi con mà phẩm cấp mới tới thất phẩm cơ chứ! Thấy cái vị tư trực trẻ tuổi tuấn tú này không đáp lại sự nhiệt tình của mình, trên mặt nàng ta vẫn tươi cười nhưng thực ra trong lòng đã bực tức từ lâu, đành tìm cớ ra khỏi chỗ đó, tới đùa giỡn với mấy vị quan xuất thân từ Hàn Lâm Viện. Tuy nàng ta không biết chữ nhưng mấy vị quan hàn lâm cũng chẳng để ý chuyện này, chỉ cần nhìn nụ cười của nàng ta thôi đầu óc đã rỗng tuếch rồi, còn quan tâm gì đến chuyện học vấn nữa.

Bên tai bỗng truyền tới mấy tiếng cười trộm, đám đàn ông ngồi đó đang khe khẽ bàn tán về Tô Ngọc. Có người từng có một đêm xuân với nàng ta, nói với người bên cạnh, "Thật sự không thể nào tả xiết, sờ lên, không có chỗ nào không trơn nhẵn mềm mịn."

Những người xung quanh ngầm hiểu, cười thô bỉ.

"Ôm chiếc eo nhỏ ấy lên, chậc chậc..."

Phó Vân Anh không còn tâm trạng nào mà ăn với uống, tìm cớ đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp