Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 107-2: Hoài nghi (2)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Chương bên kia nhìn thấy nàng từ xa, thở dài, cũng đứng dậy, mỉm cười nói mấy câu với những người bên cạnh, đuổi theo nàng.

Hai người lần lượt ra khỏi nhà thủy tạ, đi theo cầu đá chín đoạn bước lên bờ.

Phó Vân Chương tiện tay hái một đóa hoa sen ở gần lan can cầu đá, đưa cho Phó Vân Anh, lại nhớ tới cành hoa có nhiều gai nhỏ, hơi đâm vào tay bèn lấy lại, ngắt phần thân có gai đi, chỉ để lại đóa hoa, đưa cho nàng khẽ nói: "Quan viên trong kinh mở tiệc, gần đây thường mời ca kĩ ở giáo phường tới góp vui, những người con gái đó bị ghi tên vào tiện tịch, cả đời không thể rời khỏi kinh thành một bước."

Phó Vân Anh nhận hoa sen, nâng niu trong lòng bàn tay.

Nàng từng nghe nói trong những người con gái trong giáo phường, có rất nhiều người vốn có xuất thân đàng hoàng nhưng phụ huynh bị hạch tội nên bị liên lụy, hoặc bị cha mẹ, anh em bán vào giáo phường, học thổi sáo, đánh đàn, ca hát, chơi song lục, họ được dạy cách giao lưu với các vị quan lớn và người quyền quý. Bọn họ khác với những kỹ nữ lưu lạc phong trần chốn dân gian. Kỹ nữ còn có thể chuộc thân, trở lại cuộc sống bình thường, những cô gái trong giáo phường một khi đã vào tiện tịch, cả đời cũng không thể rời giáo phường, trừ phi có một ngày vô cùng may mắn được người quyền quý nào đó đặc xá cho.

Trước đây từng có một vị công tử thế gia rất thích một cô gái trong giáo phường, muốn cưới người nọ làm thiếp, cuối cùng vẫn bởi nàng kia có tiện tịch, không thể đạt được mong muốn.

Phụ nữ Ngụy gia... suýt nữa đã rơi vào tình cảnh này nên Nguyễn thị mới thà dẫn dắt các con dâu và cháu gái tự sát với mình chứ không chịu trơ mắt để quan binh giải họ đi.

Cổ họng Phó Vân Anh nghẹn lại, nhắm mắt, cố nén sự chua xót trong lòng.

Có một bàn tay vỗ nhè nhẹ trên đầu nàng mấy cái, lòng bàn tay khô ráo.

Phó Vân Chương chậm rãi nói: "Cái tên Chu Thiên Lộc vốn không có quy củ, nguyên tắc gì, không ngờ hôm nay hắn lại đưa thẳng những người đó vào đây, chúng ta ngồi một lát rồi về thôi."

Phó Vân Anh kìm nén những suy nghĩ của nàng, tựa vào lan can phía trước, buông tay ra, nhìn đóa hoa sen chầm chậm rơi xuống mặt nước, tạo ra những gợn sóng nước tỏa ra xung quanh.

Nàng ngẩng đầu, mặt bình tĩnh, "Không sao đâu, nhị ca, không cần phải nhường muội. Chỉ là do đây là lần đầu muội gặp phải chuyện này, chưa thích ứng được thôi, huynh quay lại bữa tiệc đi."

Đám hàn lâm kia còn đang chờ y đấy.

Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, đưa tay vỗ về gương mặt nàng, trên môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Ta cũng không thích cái này, không phải hoàn toàn là vì muội đâu. Ở đây chờ một lát."

Y quay lại nhà thủy tạ chào từ biệt với mọi người.

Phó Vân Anh tựa người vào lan can bằng đá bên bờ hồ, ngẩn người.

Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, Chu Thiên Lộc đang đi từ bên đường bên kia tới, thấy nàng đứng một mình bên bờ hồ, rảo bước nhanh chóng đi tới trước mặt nàng: "Sao ngươi lại đứng ở đây một mình thế này?"

Phó Vân Anh nhìn về phía hắn, thật sự muốn lườm hắn trắng mắt.

Chu Thiên Lộc đi về phía lan can, mặt đối mặt với nàng, quan sát nàng kĩ càng từ trên xuống dưới, cười cợt: "Chẳng lẽ là sợ quá rồi. Ta bảo này... Hay là ngươi cũng giống ta?"

Hắn có ý ám chỉ.

Lúc này Phó Vân Anh không kiềm chế nổi nữa, lườm hắn, đứng sang một bên, chỉnh lại tay áo.

Không cần hỏi cũng biết, nhất định là Chu Thiên Lộc đã đưa Tô Ngọc tới để thử nàng. Thấy nàng tức giận, Chu Thiên Lộc vội vàng chắp tay thi lễ với nàng, "Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa thôi mà. Ngài đây luôn giữ mình trong sạch, tiền đồ như gấm, tương lai ắt sẽ làm nên chuyện, cái loại công tử ăn chơi đàng điếm chẳng làm nên trò trống gì như ta làm sao dám so sánh với ngài..." Nói một tràng khen ngợi xong, hắn nói sang chuyện khác, "Ta tới tìm ngươi là vì ông nội ta muốn gặp ngươi."

Binh Bộ thượng thư muốn gặp nàng sao?

Thấy Chu Thiên Lộc không có vẻ như là đang nói đùa, Phó Vân Anh suy tư một lát, "Vì sao Chu thượng thư lại muốn gặp ta?"

"Ngươi đừng sợ." Chu Thiên Lộc mở chiếc quạt xếp ra, chầm chậm phe phẩy, cười hì hì nói, "Ta biết ông nội ta định làm gì, ông nội ta muốn nhờ ngươi giúp ấy mà."

Phó Vân Anh cười, "Chu thượng thư là Binh Bộ thượng thư, ta chỉ là một tư trực nhỏ bé."

"Ngươi đừng có mà không tin, việc này ấy mà, chỉ có thể nhờ ngươi thôi." Chu Thiên Lộc ghé lại gần Phó Vân Anh, thì thầm, "Là chuyện liên quan đến chú út nhà ta."

Chú út của Chu Thiên Lộc... Chẳng phải là cái vị Chu công tử từng tới Ngụy gia cầu thân ở kiếp trước của nàng hay sao?

Mí mắt Phó Vân Anh giật giật.

Chu Thiên Lộc lại tiếp: "Chú út của ta ấy à, năm đó còn ngông cuồng hơn cả ta, tuy ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng chưa bao giờ dám động vào những người quyền cao chức trọng hơn ông nội ta. Chú út ta thì khác, không sợ trời không sợ đất, một khi để mắt tới ai thì nhất định phải đoạt cho bằng được, sau đó chẳng biết thế nào lại đắc tội với Nhị gia của phủ An Quốc Công... chính là Hoắc chỉ huy sứ bây giờ đó, bị Hoắc Nhị gia xử lý, bắt đưa về quê. Mấy năm trước ai cũng nghĩ là Hoắc Nhị gia đã chết, bà nội ta thương con, lén đón chú út về nhà, nào ngờ Hoắc Nhị gia người ta lại trở lại! Chuyện không ổn, ông nội ta sợ tới mức vội vội vàng vàng lén đưa chú út ta về quê gấp, thế cũng được mấy năm rồi."

Nói tới đây, Chu Thiên Lộc thở dài, "Bà nội ta giờ ngã bệnh, nhớ con trai nhưng năm đó Hoắc Nhị gia từng nói cấm chú út ta trở lại. Ta đoán ông nội ta chắc chắn là muốn nhờ ngươi đỡ cho mấy lời."

Không ngờ giữa Hoắc Minh Cẩm và công tử nhà Binh Bộ thượng thư đã từng có chuyện gì đó xảy ra như vậy.

Phó Vân Anh hỏi Chu Thiên Lộc: "Chuyện này thì liên quan gì đến ta?"

Chu Thiên Lộc xì một tiếng, "Ngươi đừng có mà giả vờ ngây ngô nữa đi, giờ ở kinh sư có ai mà không biết Hoắc Nhị gia đặc biệt quan tâm tới ngươi nữa? Mấy năm nay nhà chúng ta suy nghĩ bao nhiêu biện pháp mà vẫn chưa thể đả động tới Hoắc Nhị gia..." Hắn ngập ngừng, lén lút nhìn xung quanh, mãi mới dám nói tiếp, "Ai cũng nói hắn là người vô tình vô nghĩa... tàn nhẫn độc ác..."

Thấy Phó Vân Anh nhíu mày, hắn vội cất cao giọng giải thích: "Cái này không phải do ta nói nhé... Ngươi đừng có mà tố cáo ta đấy, ta biết, ngươi có quan hệ tốt với Nhị gia."

Nàng trầm mặc không nói.

Chu Thiên Lộc tiếp tục nói: "Bao nhiêu năm nay rồi, Hoắc Nhị gia cũng chỉ đối xử đặc biệt với mình ngươi thôi. Ông nội ta cũng chỉ đang cố đấm ăn xôi, được hay không được cũng phải thử một lần, lần này bệnh của bà nội ta cũng nguy kịch lắm rồi..."

Phó Vân Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Tại sao Nhị gia lại không cho chú út ngươi về kinh?"

Chu Thiên Lộc cau mày suy nghĩ hồi lâu, không dám làm ra vẻ vô tội nữa, "Ta cũng không biết nữa, không ai dám đề cập tới. Dù sao nhất định là chú út ta đã làm việc gì đó
không hay ho, nếu không thì sao ông nội ta lại chột dạ tới mức độ như vậy chứ?"

Chu thượng thư mà muốn bao che cho con thì dễ như trở bàn tay nhưng ông ta lại sợ Hoắc Minh Cẩm, vậy có nghĩa là Hoắc Minh Cẩm đúng, hơn nữa chắc chắn Hoắc Minh Cẩm còn nắm trong tay bằng chứng để đem ra đe
dọa Chu công tử, thế nên Chu gia vừa nghe nói Hoắc Minh Cẩm trở lại đã đưa Chu công tử về quê ngay lập tức.

Dứt lời, Chu Thiên Lộc nhướn mày, huých vào vai Phó Vân Anh một cái, "Ngươi sẽ giúp chứ hả?"

Phó Vân Anh không thèm nghĩ ngợi gì, nói luôn: "Đến ngươi còn cho rằng trong chuyện này chú út ngươi không đúng, đương nhiên ta sẽ không khiến Hoắc Nhị gia phải khó xử."

Hoắc Minh Cẩm rất tốt với nàng, còn là ân nhân cứu mạng của Phó gia, ngoài ra còn có quen biết từ kiếp trước, tất nhiên nàng sẽ nghiêng về phía Hoắc Minh Cẩm, Chu gia và nàng không thân cũng chẳng quen, sao nàng lại phải chuyện bé xé ra to vì Chu gia cơ chứ!

"Ta biết ngay mà, ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý." Chu Thiên Lộc gập quạt lại, lắc đầu, "Nhưng mà ông nội ta không tin, nhất định phải thử một lần. Ngươi không cần phải đáp ứng đâu, chỉ nói với ông nội ta vài câu lấy lệ là được rồi. Dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta một lần, ta sẽ không khiến ngươi phải khó xử."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trong nhà thủy tạ, mấy người thi cùng khóa nghe Phó Vân Chương nói phải ra về, cười mắng y làm mọi người mất hứng, ép y phải uống thêm mấy chén rượu mới thả cho y về.

Y đứng nơi đầu gió, chắp tay sau lưng, đợi gió trên hồ sen thổi qua, làm mùi rượu trên người nhạt đi mới đi về bên bờ hồ.

Phú Vân Anh đang đợi y bên cạnh lan can, "Nhị ca, Chu thượng thư gọi đệ sang đó nói mấy câu."

Đôi mày y nhăn lại.

Chu Thiên Lộc đứng bên cạnh vội vàng cười đỡ lời: "Đại nhân yên tâm, ông nội ta có việc muốn nhờ vả nên mới muốn mời Vân ca nhi sang bên đó nói chuyện, nhất định sẽ không làm khó hắn đâu!"

"Ta cùng đi với đệ." Phó Vân Chương nói.

Nói xong, y nhìn thẳng về phía Chu Thiên Lộc.

Chu Thiên Lộc sửng sốt, hắn hiểu nếu không để Phó Vân Chương cùng đi tới viện của ông nội hắn thì Phó Vân chắc chắn cũng sẽ không đi, lập tức gật đầu lia lịa, "Mời đại nhân, mời đại nhân."

Sân viện của Chu gia rất lớn, hành lang vòng vèo, dọc đường đi thấy người hầu kẻ hạ ai ai cũng tất bật, bưng những chiếc khay lớn đi về hướng nhà thủy tạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp