Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 107-3: Hoài nghi (3)


1 năm

trướctiếp

Một lúc sau, họ đi vào một viện lớn, Chu Thiên Lộc đi trước dẫn đường, tới tận tòa nhà trong cùng mới sai hộ vệ vào trong thông báo. Lát sau, Chu thượng thư đã đích thân ra ngoài đón Phó Vân Chương và Phó Vân Anh vào. Hôm nay là ngày nghỉ của ông ta.

Hai người không có gì sợ hãi hay lo lắng, đi về phía trước chào hỏi với Chu Thượng thư.

Chu Thượng thư vốn là người phương nam, vóc người nhỏ nhắn, đường nét trên khuôn mặt ôn hòa, để râu ngắn, à một tiếng rồi sai người hầu bưng trà lên.

Chu Thiên Lộc ra ngoài.

"Hôm nay mời cậu tới đây, thực ra là có việc muốn nhờ." Chu Thượng thư đi thẳng vào vấn đề, vừa uống một ngụm trà đã nói luôn mục đích của bản thân.

Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Anh không cần lên tiếng, y cười nói: "Xá đệ còn nhỏ tuổi, tài hèn ít học, không biết có điểm có thể giúp được Chu đại nhân?"

Chu Thượng thư hiểu được ẩn ý của y, gượng cười đáp: "Hai người không cần phải đề phòng ta như vậy... Chỉ là vì chút việc nhà mà thôi."

Ông ta nói sơ qua về chuyện giữa Hoắc Minh Cẩm và con trai út nhà mình, cơ bản không khác mấy so với chuyện mà Chu Thiên Lộc vừa kể cho Phó Vân Anh, cuối cùng ông ta nói: "Thật sự không dám giấu giếm, thằng con ngu dốt của ta thực sự đáng nhận một bài học! Chỉ tại lão phu từ trước đến nay không quan tâm tới những chuyện vụn vặt trong nhà, thằng nhãi kia bị mẹ nó chiều mãi thành hư, tới khi lão phu muốn dạy dỗ nó thì cũng chẳng dạy nổi nữa rồi. Năm đó Hoắc chỉ huy sứ vẫn còn nương tay, giữ lại mạng cho nó, Chu gia chúng ta vô cùng cảm kích. Nhiều năm đã qua, sự đời biến đổi, mong rằng Hoắc chỉ huy sứ nể tình trước kia hai nhà vẫn qua lại, cho nó một cơ hội để thay đổi. Mẹ nó giờ ốm liệt giường, cả ngày chỉ ngóng trông được gặp thằng con út một lần..."

Nói xong, Chu thượng thư thở dài thườn thượt, "Người Chu gia từng tới nhà cầu xin mấy lần nhưng Hoắc chỉ huy sứ vẫn không thèm để ý. Lão phu chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày mày dạn nhờ tới Phó tư trực, dù sao đi nữa Thiên Lộc cũng là do cậu cứu."

Phó Vân Anh không thể nào không khâm phục Chu thượng thư, ông ta biết lấy thế ép buộc không chỉ không có hiệu quả mà còn có thể khiến nàng phản cảm, nên thực sự đã hạ mình khom lưng cầu xin, muốn dùng tình nghĩa để khiến nàng cảm động. Nếu như nàng không đồng ý, thực sự cũng không biết phải nói sao.

Chu thượng thư đường đường là Binh Bộ thượng thư.

Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu nàng nhưng Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, cười nhàn nhạt, đáp: "Thì ra là thế... Chỉ có điều tuy xá đệ và Hoắc chỉ huy sứ có lui tới nhưng cũng là do Hoắc chỉ huy sứ thấy thằng bé còn
nhỏ tuổi, thi thoảng quan tâm một chút mà thôi. Không biết có thể thuyết phục được Hoắc chỉ huy sứ hay không."

Chu thượng thư hơi thất vọng, mặt tối lại.

Phó Vân Anh hiểu được sự ám chỉ của Phó Vân Chương bèn đứng dậy chắp tay thi lễ với Chu thượng thư, tỏ ra ngại ngùng, nói: "Tiểu tử sẽ cố hết sức, có điều không có bao nhiêu tiếng nói, chưa chắc đã có thể giúp được."

Vốn tưởng rằng họ sẽ từ chối thẳng thừng, không ngờ vẫn còn có đường cứu vãn, Chu thượng thư vui mừng khôn xiết, vội nói: "Dù thế nào đi chăng nữa Chu gia vẫn sẽ ghi nhớ ân tình của cậu."

Ra khỏi Chu gia, leo lên xe ngựa đang chờ trước cửa, Phó Vân Chương bảo Phó Vân Anh: "Nói cho có lệ vậy thôi là được rồi. Ta nghĩ Chu thượng thư đã nhờ không ít người hòa giải mà vẫn không có tác dụng gì. Đây là chuyện nhà người ta, tự nhiên lại xen vào không hay cho lắm."

Hoắc Minh Cẩm là người cố chấp, đến cả mẹ đẻ và anh ruột còn chẳng kéo lại nổi thì không phải ai cũng có thể thuyết phục được.

Phó Vân Anh gật đầu, "Chu Thiên Lộc sẽ giúp muội cho qua việc này."

Chu Thiên Lộc biết nàng không muốn làm việc này, khi nãy bên hồ hắn đã đồng ý với nàng, giúp nàng ứng phó với Chu Thượng thư, nàng chỉ cần giả bộ như đáp ứng ông ta là được. Tên kia chẳng có gì tốt đẹp, chỉ được cái có nghĩa khí, nói được làm được, nên cho dù suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng nhưng thực sự vẫn có không ít bạn tốt.

Hôm sau, Phó Vân Anh tới Đại Lý Tự.

Hình Bộ đã chuyển hồ sơ phúc thẩm tới, đầu tiên nàng đọc một lần, tìm ra có gì nghi vấn liền đặt sang một bên, đó là lần kiểm tra đầu tiên. Sau đó hồ sơ cần được bình sự, Đại Lý Tự chính tự đồng ý, cuối cùng mới đưa lên cho Đại Lý Tự thiếu khanh quyết định.

Nàng xem xét thật kỹ càng, so sánh lời khai, cân nhắc đi cân nhắc lại, phát hiện ra trong đó có một vụ án không bình thường.

Nguyên cáo là Trương thị, một người phụ nữ ở phủ Thuận Thiên, tố giác người trong tộc ức hiếp thị, đầu độc, hại chết chồng thị, cướp đoạt tài sản của chồng thị. Nhưng cuối cùng nguyên cáo này lại trở thành bị cáo, hơn nữa còn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khai rằng chồng thị đã bị chính thị tự tay đầu độc, giết chết.

Lại là một vụ án giết chồng.

Theo luật pháp, Trương thị đương nhiên sẽ bị chặt đầu làm gương.

Nhưng sau khi Phó Vân Anh đối chiếu lời khai trong vụ án, nàng lại phát hiện ra trong đó có nhiều điểm mâu thuẫn.

Nếu như chồng của Trương thị là do thị giết thật, trước tiên hẳn thị sẽ phải che giấu hành vi phạm tội của mình nhưng thị lại không làm thế, hơn nữa còn kiện người trong tộc nhà chồng lên tận công đường, đưa người của nha môn tới đào thi thể đã được hạ táng lên để kiểm tra, như thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao?

Có một lỗ hổng lớn như thế này, sao Hình Bộ, Đô Sát Viện lại chấp nhận kết quả sơ thẩm?

Phó Vân Anh nhíu mày, cất riêng bộ hồ sơ này sang một bên.

Ăn trưa xong, buổi chiều nàng lại tiếp tục kiểm tra, sắp xếp lại hồ sơ. Lúc sau, Đại Lý Tự bình sự và Đại Lý Tự chính tự tới tìm nàng, mấy người cùng kiểm tra lại hồ sơ vụ án mà Hình Bộ đưa sang, ký tên, đóng dấu, ghi lại ngày tháng, đưa tới chỗ Đại Lý Tự thiếu khanh để chờ bàn bạc xử lý phúc thẩm.

Triệu Bật mới trở về từ Hình Bộ, bảo những người khác ra ngoài, chỉ giữ mình nàng ở lại nói chuyện.

Bàn xong việc công, hắn hỏi: "Hôm qua cậu đi Chu gia dự tiệc, có phải người Chu gia lại nhờ cậu giúp đỡ không?"

Chuyện Chu gia nhờ vả khắp nơi để nhờ giúp đỡ cầu xin, người trong kinh ai cũng đã nghe loáng thoáng.

Phó Vân Anh gật đầu.

Triệu Bật cười lạnh, vừa cầm bút viết lời nhận xét, vừa nói với nàng, giọng nói đầy vẻ bất cần, "Từ trước đến nay, Nhị gia vẫn luôn không thích người Chu gia, cậu đừng có mà đem việc này ra làm phiền Nhị gia đấy."

Vừa nói xong đã cảm thấy dường như giọng điệu của mình quá gay gắt, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng, vội vàng nhẹ giọng, bổ sung một câu, "Gần đây Nhị gia rất bận."

Phó Vân Anh không đáp, nàng cũng không định thuyết phục Hoắc Minh Cẩm tha thứ cho Chu công tử, chỉ nghĩ hôm nào phải nói với huynh ấy một câu để sau này đừng bị lộ tẩy trước mặt Chu thượng thư là được.

Thấy Triệu Bật không có việc gì khác định bảo nàng làm, nàng liền đi ra ngoài, vừa tới cửa lại quay lại, "Triệu đại nhân... Không biết năm đó tại sao Chu công tử lại đắc tội với Nhị gia thế?"

"Hả?" Triệu Bật không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện của Nhị gia, đám thuộc hạ như chúng ta nào dám hỏi đến."

Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: "Thế... ngài có biết đại khái chuyện này xảy ra vào năm nào không?"

Triệu Bật đã bắt đầu thấy hơi bực bội, nghĩ lại một chút rồi nói: "Có khi cũng phải mười mấy năm rồi, hình như là chuyện từ năm Đồng An thứ mười tám... không chắc lắm, cũng có thể là năm thứ mười chín..."

Phó Vân Anh mặt không đổi sắc, xin phép ra ngoài.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời vẫn nóng cháy như thế, lu hoa sen trước hành lang đã nở rộ, cánh hoa được phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh, lay động xinh đẹp, thướt tha tới động lòng người.

Năm Đồng An thứ mười tám, hoặc là năm Đồng An thứ mười chín, trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Đó là hai năm đầu sau khi nàng gả cho Thôi Nam Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp