Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 108: Thử (1)


1 năm

trướctiếp

Lúc chạng vạng, trời bỗng đổ mưa lớn, tiếng sấm ầm vang, những tia chớp sáng lòe giật lên giữa những đám mây cuồn cuộn.

Kiều Gia bung dù, đỡ Phó Vân Anh lên xe ngựa. Nhưng mưa quá lớn, giống như có ai đục thủng một lỗ bên sông Ngân Hà, nước mưa đổ xuống xối xả, nàng bị ướt nửa người, vạt quan bào ướt sũng một mảng, khăn phúc trên đầu cũng ướt, nước theo thái dương chảy xuống mặt.

Phó Vân Chương đưa khăn khô trong xe cho nàng lau mặt, về tới nhà, sai bà tử nấu canh gừng cho nàng, "Băm nhỏ gừng ra, đừng để miếng to."

Gừng để miếng to nấu lên, nàng kêu cay quá, không uống nổi, gừng băm ra mới nấu thì lại có thể uống mấy ngụm, thật cũng không biết vì sao.

Thấy nàng trở về phòng, ngồi trên ghế bành, ngoan ngoãn uống canh gừng, y đứng sau ghế bành, cầm lấy khăn cẩn thận lau mái tóc ướt cho nàng, nhíu mày nói: "Đại Lang lớn rồi, không thể ở sát bên cạnh muội để hầu hạ nữa, nhưng mà bên cạnh muội không thể không có ai."

Phó Vân Anh uống một hơi hết bát canh gừng cay xè, đặt bát xuống, cầm lấy khăn tự lau tóc, nói: "Không sao đâu, muội có tay có chân, không cần người hầu hạ, khi còn nhỏ muội còn từng làm nha hoàn cho thái thái nhà thiên hộ nữa kia."

Thái thái nhà thiên hộ rất thích nàng, vẫn luôn muốn mua nàng, Hàn thị không nỡ, nếu không có khi nàng đã thành nha hoàn nhà thiên hộ thật.

Giọng điệu nàng quá nhẹ nhàng, tựa như hoàn toàn chẳng coi chuyện này là gì to tát.

Phó Vân Chương không nói thêm gì nữa.

Người hầu hạ bên người rất khó tìm, phải hoàn toàn trung thành với nàng, hơn nữa phải không nảy sinh tâm tư gì khác, còn phải cẩn thận linh hoạt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không chọn được ai phù hợp.

Nha hoàn bên ngoài gõ cửa, bưng đồ ăn vào.

Hai anh em họ thi thoảng về quá muộn, Phó Vân Khải và Viên Tam chờ đến tối vẫn chưa thấy ai về nên đã ăn trước rồi.

Đợi Phó Vân Anh đi vào trong phòng thay khăn lưới và khăn phúc mới, Phó Vân Chương mới bảo nha hoàn đi vào.

Mấy hôm trước Phó tứ lão gia đã xử lý xong sổ sách ở kinh sư, quay lại phủ Võ Xương. Lúc đi ông còn căn dặn Phó Vân Anh phải cố mà lấy lòng Hoắc Minh Cẩm cho tốt, có chỗ dựa lớn như thế, ông ở Hồ Quảng cũng an tâm hơn nhiều.

Ông cứ cho rằng Hoắc Minh Cẩm định nhận nàng làm con nuôi nhưng bản thân huynh ấy chưa từng có ý biểu lộ suy nghĩ như vậy. Dù sao cũng chỉ nhận con nuôi thôi mà, uống ly trà là xong, xác định quan hệ. Chỉ cần huynh ấy lên tiếng, nàng chẳng có cách nào từ chối, làm sao phải kéo dài tới tận giờ... Có phải Phó tứ lão gia đoán sai rồi không?

Phó Vân Anh thay quần áo rồi mới ra ngoài dùng bữa. Trong lòng có việc phải suy nghĩ, lúc ăn cũng thất thần, chiếc đũa trong tay khua khoắng trong bát cá chép om dầu mè, thịt cá sắp bị nàng kẹp nát mà vẫn không gắp lên được miếng nào.

Phó Vân Chương nhíu mày, bình thường nàng vẫn bình tĩnh, biết tiến biết lui, dù chưa từng được ai dạy nhưng quy củ của nàng còn tốt hơn cả những tiểu nương tử ở các gia đình giàu có trong huyện rất nhiều, điệu bộ cử chỉ thoải mái tự nhiên, trước nay chưa từng thất lễ trước mặt người khác như thế.

Y đặt bát đũa xuống, nhẹ nhàng ấn tay phải của nàng lại, "Vân Anh, làm sao thế?"

"A?" Phó Vân Anh ngẩng đầu lên nhìn y, lấy lại tinh thần, giờ mới nhận ra mình sắp chọc nát bét bát cá trích trước mặt, tự nhiên bật cười, nhưng nụ cười cũng rất nhạt, lấp liếm, "Nghĩ đến vụ án nên tự nhiên thất thần ạ."

Phó Vân Chương buông tay ra, gắp một miếng củ cải ngâm mật đặt vào bát của nàng, "Ăn uống cho đàng hoàng, không được nghĩ tới chuyện khác. Dù là chuyện lớn đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng bằng ăn cơm. Ăn no rồi mới có sức nghĩ cách mà xử lý."

Y nói rồi múc cho nàng một bát canh đậu hũ chả cá mà nàng thích, đặt xuống trước mặt nàng.

Y là kiểu người mà Thái Sơn có sập xuống trước mặt, mặt vẫn không đổi sắc, tưởng như coi thường mọi thứ ở đời, nhìn thì có vẻ như chẳng quan tâm điều gì, nhưng mà thực ra lại là người cố chấp.

Phó Vân Anh vâng một tiếng, tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn xong, như thường lệ, nàng ngồi bên cửa sổ đọc sách, lật được mấy trang "Già Lam Ký", nàng sai người hầu đi mời Viên Tam đến.

Mưa vẫn đang rơi, màn mưa dày đặc ngăn cách hành lang vào đình viện, trong trời đất tựa như chỉ còn lại một đoạn hành lang u ám và tiếng mưa rơi tí tách. Nàng ngồi trong phòng, yên lặng nghe tiếng nước mưa gõ lên mái ngói, trong lòng tưởng như rất bình tĩnh nhưng lại có chút gợn sóng nhè nhẹ.

Chỉ một lát sau Viên Tam đã tới. Hắn luôn tự nhận mình khỏe mạnh, lười bung dù, khoác một chiếc áo tơi rồi lao tới đây luôn. Sợ tha theo cả nước mưa vào phòng, hắn đứng trước cửa phòng cởi áo tơi ra trước, lau mặt cho khô rồi mới đi vào trong, "Lão đại, ngươi tìm ta hả?"

Phó Vân Anh bảo người hầu kẻ hạ đi ra, thấy Kiều Gia đang đứng ở cuối hành lang, có lẽ sẽ không nghe thấy tiếng nói chuyện giữa mình và Viên Tam nhưng nàng vẫn không yên tâm, đưa mắt ra hiệu cho Viên Tam dịch gần về phía mình một chút.

Người Viên Tam ẩm ướt, sợ tới gần sẽ làm nàng lạnh, giũ tay áo mấy cái mới đi về phía nàng.

"Ta có việc này muốn nhờ ngươi làm." Phó Vân Anh nói nhỏ, "Việc này không được tiết lộ cho bất cứ ai."

Viên Tam nheo nheo mắt, cười hề hề, xoa xoa nắm tay, hằm hè, "Lão đại, nói đi, muốn đánh ai? Ngươi yên tâm đi, ta đánh người nhất định sẽ không để cho những người khác phát hiện thân phận đâu."

Học hành nhiều năm như thế, hắn vẫn tâm tâm niệm niệm ước mơ đánh đấm.

Phó Vân Anh lắc đầu, cố nhỏ giọng, "Ngươi lên đường sớm đi, tới phủ Cống Châu ở Giang Tây một chuyến, về quê của Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân, ở đó nhà bọn họ rất có danh tiếng, không khó tìm đâu. Con út của Chu đại nhân ở dưới quê, ngươi nghĩ cách tiếp cận hắn, điều tra cho rõ tại sao trước kia vì sao hắn lại bị đưa về quê."

Nghe giọng điệu nàng nghiêm túc như thế, Viên Tam gật đầu lia lịa, cuối cùng bắt chước nàng nhỏ giọng nói: "Lão đại, việc này cứ giao cho ta! Chuyện dò la tin tức là nghề của ta rồi!"

Đây là lần đầu tiên Phó Vân Anh giao cho hắn làm một việc nghiêm túc, hắn vô cùng hưng phấn, không thèm quan tâm bên ngoài trời vẫn đang mưa to, đòi về phòng sửa soạn hành lý đi luôn.

"Công văn lộ dẫn (giấy phép đi lại) còn chưa làm xong, cứ đợi hai ngày nữa rồi đi." Phó Vân Anh nói, nhân tiện nàng còn nhắc nhở hắn, "Việc này có lẽ có liên quan tới Hoắc chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, là chuyện quan trọng, đừng nói với ai."

Viên Tam cười tươi nói:"Ta biết rồi!"

Hai ngày sau, Viên Tam xuất phát. Hắn nói với mọi người hắn đi Phúc Kiến. Tiểu thuyết của hắn đã được hiệu sách khắc bản, in thành sách, sau khi xuất bản bán rất chạy, gần như đã sánh được với vùng Tô Hàng, hắn bảo định đi lấy kinh nghiệm.

Mưa lớn mấy cơn liền, thời tiết trở nên mát mẻ dần. Cây hồng trong viện đã trổ ra rất nhiều quả nhỏ màu xanh lẫn vào trong đám lá cây ướt đẫm. Cây hồng sai quả, chỉ là vẫn bị giấu trong tán lá, nếu không nhìn kỹ còn tưởng năm nay hồng không có quả.

Mấy lu hoa sen ở trước phòng làm việc của Phó Vân Anh ở Đại Lý Tự bị mưa xối nên cũng tàn, không còn bóng dáng bông hoa nào nữa, đến lá sen cũng héo rũ.

Thạch Chính sợ nàng trách phạt, từ sáng sớm đã xin lỗi nàng, "Đại nhân, ngài xem hay là đổi một lu mới được không? Thay nước, trồng hoa súng, có khi còn đẹp hơn lúc trước."

Nàng cười, "Không cần đổi đâu, thay nước đi, để lại lá sen, có cây có lá là đẹp rồi."

Lá sen xanh mởn mởn, bình thường đọc hồ sơ mãi cũng mệt, ngẩng đầu lên nhìn thấy một lu lá sen đầy sức sống, đôi mắt được thả lỏng, trong lòng cũng thoải mái.

Nàng làm việc một lúc rồi tới gặp bình sự và chính tự của Đại Lý Tự như thường lệ, vừa tới nơi lại nhận ra Triệu Bật cũng ở đây.

Triệu Bật là Đại Lý Tự thiếu khanh, không cần phải duyệt lại kết quả sơ thẩm của những vụ án bình thường, hắn xuất hiện có nghĩa là đã có vụ án gì lớn mà Đại Lý Tự chính tự không tự quyết định được, cần hắn phải đích
thân ra mặt.

Lúc Phó Vân Anh bước vào, thấy chủ bộ, bình sự, tự thừa đều đã tới, cả phòng toàn người là người, nhao nhao tranh luận với nhau, trên bàn có một chồng hồ sơ đang được mở ra, Triệu Bật ngồi chính giữa, cau mày, mặt xanh mét.

Mặt hắn tròn, tuy rất nghiêm túc, tỏ vẻ uy nghiêm nhưng diện mạo lại quá chất phác, dù có tỏ ra nghiêm túc cũng chẳng có khí thế mấy.

Phó Vân Anh đặt hồ sơ trong tay xuống bên bàn xét duyệt, Lục chủ bộ nhìn thấy nàng, định nói gì với nàng nhưng Triệu Bật đã xua tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Một lúc lâu sau, tiếng nói chuyện mới từ từ lắng xuống.

Triệu Bật tiện tay lấy một tập hồ sơ trên bàn lên, đưa về phía Phó Vân Anh, bụi bay tứ tung, mấy bình sự đang ngồi gần đó hít phải, ho sặc sụa. Hắn nói: "Cậu tới Đại Lý Tự cũng đã mấy tháng rồi, vụ án này giao cho cậu phụ trách đi."

Những người xung quanh không ai nói gì, nhìn vẻ mặt của bọn họ, vụ án Triệu Bật giao cho nàng chắc chỉ là một vụ án đơn giản, không cần phải lưu ý gì nhiều.

Phó Vân Anh thưa vâng, cầm hồ sơ ra khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp