Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 108-2: Thử (2)


1 năm

trướctiếp

Về phòng làm việc của mình, nàng mở hồ sơ ra đọc kỹ, nhận ra vụ án này chính là vụ án giết chồng mà trước đây nàng cảm thấy có điểm đáng ngờ nên đã tự nộp lên cho tự thừa của Đại Lý Tự để phúc thẩm.

Đúng là trùng hợp thật.

Tư trực là người phụng mệnh xuống địa phương phúc thẩm những vụ án có nghi vấn nhưng thực ra cơ hội để tư trực xuống địa phương mài giũa cũng không nhiều bởi những vụ án trong kinh hoặc mấy vụ tranh chấp đơn giản không cần tới sự xuất hiện của tư trực, mà nếu như thực sự có án lớn thì cũng chẳng tới lượt tư trực xen vào.

Phó Vân Anh tới chỗ Lục chủ bộ nhận văn kiện cử nàng xuống địa phương và lời khai, bằng chứng của vụ án, sắp xếp hành lý, ra khỏi kinh thành. Đại Lý Tự cấp cho nàng
mấy trợ thủ, một trong số đó là Thạch Chính, ngoài ra có hai tạp dịch.

Một người tạp dịch phụ trách đánh xe, nàng đưa cả Kiều Gia theo.

Ra khỏi kinh thành, nàng là lớn nhất. Trên đường đi, Thạch Chính và mấy người khác vắt óc nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng nàng.

Nàng nói mấy câu đơn giản, họ đã vội vàng khen nàng rối rít, chỉ thiếu nước khen nàng cương trực chẳng khác gì Bao Thanh Thiên.

Nàng lạnh lùng không hưởng ứng, chỉ nói chuyện công, bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng không phải loại người chỉ thích cấp dưới xum xoe tâng bốc nên dần dần giữ im lặng.

Tới Lương Hương, huyện thái gia biết bọn họ tới liền đích thân ra đón.

Phó Vân Anh cuối cùng cũng hiểu được vẻ mặt của những bình sự khác khi thấy nàng được phân cho vụ án này, lúc ở trong ngục, phạm nhân Trương thị đã sợ tội tự sát, như thế chẳng khác gì vụ án này đã kết thúc được rồi.

Chuyến này đi chẳng được gì, mấy người còn lại ai cũng ảo não.

Phó Vân Anh lại hỏi: "Trương thị tự sát lúc nào?"

Huyện thái gia nhớ lại một chút, "Tầm nửa tháng trước."

Vụ án này đã kéo dài mấy tháng, từ khi Trương thị kiện người trong tộc cho tới khi hồ sơ vụ án được nộp lên cho Hình Bộ xét duyện, từ đầu tới cuối lên tới chín tháng. Ban đầu Trương thị vốn là nguyên cáo, sau đó lại trở thành tội nhân, bị giam vào ngục, không chịu nổi sự khổ sở của ngục tù, hơn nữa lại biết tội giết chồng sẽ phải xử trảm làm gương, dằn vặt mãi chỉ khổ sở thêm nên nhân dịp không có ai để ý, dùng thắt lưng tự sát.

Phó Vân Anh đề nghị khám nghiệm tử thi.

Huyện thái gia tỏ ra không thể hiểu nổi đề nghị của nàng, nói: "Thi thể này đã bị kéo ra ngoài chôn... Phó tư trực, Trương thị thực sự đã tự sát, pháp y đã kiểm tra kỹ càng, có ghi chép khám nghiệm..."

Mặt Phó Vân Anh không đổi sắc, "Ta vẫn còn có điều nghi vấn... muốn khám nghiệm lại lần nữa, phiền đại nhân châm trước cho."

Tuy huyện thái gia vẫn luôn chỉ ở Lương Hương nhưng cũng có một ít hiểu biết về chuyện ở kinh thành, chỉ riêng chuyện vị Phó tư trực này xuất thân từ Đông Cung thôi
cũng đã đủ để uy hiếp ông ta rồi, ông ta nghĩ ngợi rồi sai người gọi pháp y tới.

Dù sao thì khám nghiệm tử thi cũng chẳng điều tra ra nổi cái gì.

Pháp y là một ông già tầm năm sáu mươi tuổi, có một chòm râu dài, gầy tới mức tưởng như chỉ còn da bọc xương. Tiểu đồ đệ của ông ta đi phía sau, xách một thùng công cụ. Đi vào chính sảnh, ông ta chắp tay với Phó Vân Anh.

Mấy người họ lên xe đi tới nơi chôn Trương thị.

Nơi đó là một bãi tha ma, hoang vu hẻo lánh, xe ngựa không đi vào được, đi được nửa đường, họ xuống xe, đổi thành cưỡi lừa.

Tiểu đồ đệ của ông lão pháp y tìm thấy ngôi mộ kia, chỉ vào mấy hòn đá phủ đầy rêu xanh, nói: "Đúng là ở đây, con còn nhớ chỗ này có mấy cục đá phủ rêu."

Mấy tạp dịch được gọi tới để đào thi thể lập tức lấy cuốc xẻng ra, bắt đầu đào hố.

Hố chôn rất nông, chỉ chốc lát sau đã có mảnh vải lộ ra. Thời tiết nóng bức, gần đây lại có mấy trận mưa lớn, thi thể đã phân hủy từ lâu, mùi hôi thối bốc lên.

Đến cả ông lão pháp y cũng phải kìm chế lắm mới không nôn ra, cố gắng kiểm nghiệm một lần nữa.

Phó Vân Anh đi tới bên cạnh ông ta.

Pháp y không biết tại sao nàng muốn khám nghiệm lại tử thi, nói: "Đại nhân, tiểu nhân đã kiểm tra rồi, Trương thị thực sự đã thắt cổ tự vẫn mà chết."

Phó Vân Anh à lên một tiếng, khẽ hỏi: "Những thứ khác thì sao? Trên thân thể Trương thị có vết thương nào khác không?"

Ông lão pháp y bàng hoàng, chỉ trong chốc lát mồ hôi đã đổ xuống như mưa.

Phó Vân Anh cúi đầu nhìn ông ta, ánh mắt bình lặng nhưng vẫn uy nghiêm, nói: "Ta chính là Đại Lý Tự tư trực, ngươi nhìn thấy cái gì, nói thật ra, nếu có gì giấu giếm, ngươi biết hậu quả rồi đấy."

Pháp y toát mồ hôi lạnh, một lát sau, ông ta đáp, giọng run run, "Đại nhân, những chuyện như thế này... cũng không có cách nào tránh được."

Ông ta đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Phó Vân Anh trả lời, trong lòng bất an.

Rồi lại nghe viên tư trực trẻ tuổi khẽ thở dài, chẳng nói gì thêm, phẩy tay bảo ông ta tránh ra.

Pháp y thở phào nhẹ nhõm, dẫn tiểu đồ đệ đứng sang một bên.

Phó Vân Anh bảo mấy người tạp dịch thu dọn thi cốt của Trương thị, định đưa thị về huyện thành Lương Hương.

Đám tạp dịch vô cùng ngạc nhiên nhưng không dám hỏi nhiều, đành nghe lời làm theo.

Thạch Chính đứng bên cạnh, sợ Phó Vân Anh bị ngạt thở, ra sức quạt cho nàng, giờ mới nói: "Đại nhân, nữ tử bị nhốt vào trong tù, từ trước đến nay không tránh khỏi tình trạng này... Ngài gặp nhiều lần cũng sẽ quen thôi."

Sắc mặt Phó Vân Anh sa sầm.

Ở trong ngục, Trương thị bị làm nhục nên mới thắt cổ tự vẫn. Những chuyện như thế này trong nha môn gặp nhiều thành quen, quan lại thậm chí còn ngầm đồng ý cho ngục
tốt làm nhục phụ nữ bị giam, vậy nên một khi phụ nữ mà có dính dáng tới chuyện kiện tụng, trên cơ bản thanh danh đã chẳng còn gì.

Phó Vân Chương từng nói với nàng, lúc y mới đến Hình Bộ, phát hiện ra chuyện này, từng nhiều lần răn dạy đám người cấp dưới. Sau này y được thăng chức lên thành chủ sự, gặp được vụ án mà thủ phạm là nữ giới, thường xuyên nhắc nhở người nhà của họ phải quà cáp cho ngục tốt trước, tránh cho những người phụ nữ này bị tra tấn trong tù.

Thấy nàng không nói gì, Thạch Chính hỏi tiếp: "Đại nhân định xử trí thi thể của Trương thị thế nào ạ?"

Phó Vân Anh nhìn khoảng đất xung quanh, cỏ dại tràn lan, điên cuồng sinh trưởng, bên dưới đám cỏ dại đầy sức sống này lại là xương khô chồng chất, nói: "Người này bị
oan, dù chết rồi thì cũng không thể để oan ức như vậy."

"Làm sao ngài biết Trương thị bị oan?" Thạch Chính ngây người hỏi.

Phó Vân Anh đi về phía Kiều Gia đang chờ ở bên cạnh đường núi, "Lời khai trước và sau của Trương thị mâu thuẫn, có trăm ngàn lỗ hổng."

Nàng trở lại huyện nha, sai người đưa đám họ hàng thân thích trong tộc mà trước kia Trương thị đưa đơn kiện tới công đường thẩm vấn.

Huyện thái gia cho rằng nàng cũng dễ lừa như những quan viên tới xét duyệt vụ án trước đây, xong việc, lấy được công văn là vội vã trở về, không ngờ nàng thực sự muốn phúc thẩm vụ án này, mặt mày cau có, không sợ
đắc tội với nàng nữa, "Phó tư trực, vụ án này đã kết thúc, Trương thị cũng chết rồi, Hình Bộ, Đô Sát Viện đều đã xét duyệt vụ án, sao đại nhân cứ phải cố chấp như thế?"

Phó Vân Anh lau khô tay, nói: "Vụ án này cực kỳ đáng ngờ, ta phụng mệnh xuống địa phương, điều tra rõ ngọn ngành vụ án, không thể chấp nhận chút sơ sẩy nào."

Huyện thái gia nheo mắt, hóa ra là một kẻ không có đầu óc! Ông ta cười lạnh, nói: "Vụ án mà Hình Bộ thị lang đã đích thân tra xét, đại nhân thực sự muốn phúc thẩm hay sao?"

Hình Bộ thị lang hình như là người Thẩm đảng.

Cuộc chiến giữa các phe phái, không cần biết ai đúng ai sai, các bè cánh đấu đá lẫn nhau, chỉ chăm chăm diệt trừ những người bất đồng ý kiến với mình, cơ bản là xuất phát từ bản năng. Nếu Phó Vân Anh thực sự động tới Hình Bộ thị lang, người Thẩm đảng sẽ chẳng quan tâm tới việc vụ án này rốt cuộc có vấn đề hay không, nhất định sẽ chĩa mũi giáo về phía nàng. Bọn họ làm gì để ý tới chuyện Hình Bộ thị lang rốt cuộc có làm gì sai hay
không cơ chứ.

Thạch Chính thấy huyện thái gia định trở mặt, vội giật nhẹ ống tay áo của Phó Vân Anh, khẽ khuyên nàng: "Đại nhân, Trương thị chết thì cũng đã chết rồi, hơn nữa đến một mụn con cũng chẳng có, thân thích toàn là bà con xa, sao ngài lại phải đắc tội Hình Bộ thị lang vì một người đã chết cơ chứ? Kết quả vụ án này đã được Đô Sát Viện và Hình Bộ chấp nhận rồi..."

Đúng thế, vì một người đã chết, sao phải thế chứ?

Đáng lẽ ra Phó Vân Anh nên thuận nước đẩy thuyền, cứ coi như Trương thị sợ tội tự sát rồi về Đại Lý Tự viết một biên bản kết án thật đẹp đẽ, như thế ai cũng hài lòng, nàng sẽ chẳng đắc tội với ai.

Nhưng làm như vậy nàng có thể yên lòng sao?

Trông người lại nghĩ đến ta.

Đây là một thời đại mà một người đàn ông có thể gánh vác cả trời đất, còn phụ nữ một khi mất đi sự bảo vệ thì chỉ còn cách để mặc người ta ức hiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp