Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 108-3: Thử (3)


1 năm

trướctiếp

Lúc không có quyền lực, nàng hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ, nàng có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng quanh mình để đạt được mục đích đó. Tới khi nàng bắt đầu đi được một bước tới gần trung tâm quyền lực, nàng hy vọng mình có thể làm một ít chuyện nằm trong khả năng của mình, cũng không cần tới mức quá chấn động, quá hấp dẫn ánh mắt của người đời để lưu danh sử sách... Chỉ cần không khiến lương tâm của
mình phải thất vọng là được rồi.

Nàng không quan tâm tới sự ám chỉ của huyện thái gia, lạnh lùng nói: "Ta phụng mệnh phúc thẩm vụ án này, ai dám cản trở, lấy tội làm ảnh hưởng tới việc công, bắt ngay lập tức."

Thấy nàng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, huyện thái gia tức giận bật cười, nói: "Nếu như Phó tư trực đã khăng khăng như thế thì đừng trách ta không nhắc nhở trước... Xin đại nhân cứ tự nhiên."

Ở Lương Hương, cái tên Đại Lý Tự tư trực này còn dám ngông nghênh, đợi tới lúc lên kinh thành, "y" chẳng phải sẽ lại phải khom lưng cúi gối hay sao? Vụ án được Hình Bộ thị lang xử lý, để xem ai dám lật lại bản án! Cứ để thằng nhãi miệng còn hôi sữa này ra oai chút đi, sau này thể nào cũng có lúc "y" phải nếm mùi đau khổ!

Huyện thái gia nổi giận đùng đùng, phất áo bỏ đi.

Phó Vân Anh cười lạnh, nàng biết không có sự trợ giúp của huyện thái gia, bản thân nàng chắc chắn không thể nào thẩm vấn được những người có liên quan đến vụ án, nàng nói với mấy tùy tùng: "Ta đã ghi nhớ toàn bộ tên tuổi, quê quán và lời khai của những người có liên quan đến vụ án, các ngươi đi theo ta tới gặp họ, ta nhất định sẽ tra ra được manh mối của vụ này. Tới lúc về kinh sư, ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này."

Thạch Chính và mấy người còn lại nhìn nhau, suy nghĩ một chốc rồi ôm quyền nói: "Nghe đại nhân chỉ đạo."

Bọn họ sợ Hình Bộ thị lang, nhưng gặp phải những chuyện như thế này thì sợ cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thà cứ đi điều tra vụ án với Phó tư trực, sau này sẽ nghĩ cách thoát khỏi vụ này sau, dù sao cũng có Phó tư trực che chắn rồi.

Mấy ngày sau đó, Phó Vân Anh lần lượt tìm tới người trong tộc nhà chồng của Trương thị, hỏi han từng người một.

Vụ án này bắt nguồn từ cái chết của chồng Trương thị. Chồng thị họ Hàn, khi còn sống đã mở mấy cửa hàng bán tơ lụa, là một người giàu có trong vùng, lắm tiền nhiều của. Bởi khi mới sinh ra, ông ta đã nặng tới tám cân (tầm 4 kg), mọi người đều gọi ông ta là Hàn Bát Cân. Hai vợ chồng họ thành hôn đã nhiều năm nhưng chỉ nuôi lớn được một cô con gái, cô con gái kia lớn lên, tới năm mười tám tuổi lại bệnh nặng qua đời, hai vợ chồng khóc đến chết đi sống lại. Năm ngoái Hàn Bát Cân ra ngoài lấy hàng, nửa đêm say rượu ngã xuống sông, lúc vớt lên đã sống dở chết dở. Trương thị ngày đêm cực nhọc, không
đêm nào ngủ ngon, chăm sóc cho Hàn Bát Cân, nhưng nửa tháng sau, Hàn Bát Cân vẫn bỏ mạng.

Con gái chết rồi, giờ đến cả người chồng để sống nương tựa lẫn nhau cũng chẳng còn nữa, Trương thị đau đớn muốn chết, ngất lên ngất xuống mấy lần, tới xuống giường cũng không xuống nổi nữa. Chẳng tới mấy ngày
sau, sau khi họ hàng của Hàn Bát Cân thay mặt thị lo liệu chuyện ma chay cho chồng xong đã tiện tay tiếp quản luôn cửa hàng của Hàn Bát Cân.

Mấy ngày sau đó, Trương thị bỗng ủy quyền cho người chú ở nhà mẹ đẻ kiện người nhà họ Hàn, nói chồng của thị là Hàn Bát Cân không phải chết do bệnh mà là bị người trong tộc hại chết, mục đích là để cướp đoạt tài sản do Hàn Bát Cân để lại.

Người nhà họ Hàn không phục, đòi đối chất với người đại diện cho Trương thị là Trương lão hán.

Tranh đi cãi lại một hồi, cuối cùng lại thành ra Trương thị hại chết chồng, còn có ý đồ giá họa cho người trong tộc nhà chồng. Huyện lệnh cũng không điều tra rõ nguyên nhân, lập tức phán quyết, Trương thị phải bị xử trảm.

Điều tra từ đầu tới cuối, Thạch Chính cũng đã nhìn ra, Trương thị thực sự bị oan, thị đã bị chính người nhà mẹ đẻ liên thủ với người nhà chồng hãm hại.

Theo quy củ, phụ nữ không thể lên công đường, nếu muốn kiện cáo người khác, thường sẽ phải nhờ phụ huynh, hoặc chồng, hoặc họ hàng thân thích để thay mặt mình tới nha môn nộp đơn kiện. Có những vùng có quy
củ nghiêm ngặt, đến tư cách ký tên phụ nữ cũng không có. Khi Trương thị kiện người nhà họ Hàn đã ủy quyền cho chú của mình là Trương lão hán thay mặt mình làm
nguyên cáo, nhưng Trương lão hán nhanh chóng bị người nhà họ Hàn mua chuộc nên đã liên thủ với người nhà họ Hàn bày kế hãm hại Trương thị, lừa Trương thị điểm chỉ trên giấy nhận tội.

Đáng thương cho Trương thị hằng ngày chỉ biết ở nhà chờ tin, bị chú ruột bán đứng cũng chẳng hay biết gì, cứ thế từ người bị hại lại thành hung thủ giết người, một mạng người bị chôn vùi vô nghĩa.

...

Trong một khách điếm ở Lương Hương, ngọn đèn dầu lạc leo lét trong đêm.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, Phó Vân Anh ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ, sắp xếp lời khai mới và hoàn thành ghi chép về vụ án. Cuối cùng, nàng kí tên, ghi ngày, đặt bút xuống, thở dài.

Nàng từng hỏi Phó Vân Chương tại sao phụ nữ không thể lên công đường, y bảo nàng, có rất nhiều nguyên nhân. Ví dụ như phụ nữ thường nhát gan, không dám xuất hiện ở nha môn; hoặc họ không hiểu được các quy định trong luật pháp, không biết làm cách nào mới có thể liên hệ với người trong nha môn, chỉ có thể nhờ đàn ông trong nhà đứng ra giúp đỡ mình; cũng có thể là do sợ thanh danh bị ảnh hưởng; đa phần là do sự sợ hãi bản năng, một nơi như nha môn, phụ nữ làm sao có thể tới đó được? Nhỡ đâu đắc tội với huyện thái gia, giữa công đường bị lột quần đánh vào mông thì không bằng đâm đầu vào cột chết quách đi cho xong! Nếu con gái nhà ai dám thực sự tới nha môn kiện cáo, tới lúc về quê sẽ bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ, những người con gái khác của nhà họ cũng sẽ khó bàn chuyện hôn nhân.

Hơn nữa một khi đã dính vào kiện tụng, dù có là khổ chủ hay là bị cáo đi chăng nữa thì rất có thể sẽ bị bòn rút hết tiền, rơi vào cảnh táng gia bại sản. Đến người nhà giàu cũng không dám thưa kiện, nói gì đến dân chúng bình thường.

Hơn nữa, phụ nữ mà kiện người trong tộc, nếu không phải là những tội lớn như mưu sát, phản nghịch thì huyện nha sẽ không thụ lý vụ án.

Vậy nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, phụ nữ sẽ không lựa chọn phương pháp này để bị thẩm vấn trên công đường.

Trương thị muốn báo thù cho chồng nên mới bị chú ruột và người nhà chồng hãm hại, bị bỏ tù oan, sau đó ở trong ngục lại bị làm nhục, tuyệt vọng, thắt cổ tự vẫn mà chết.

Chân tướng đã rõ ràng, sau khi điều tra cẩn thận, so sánh lời khai của những người liên quan tới vụ án, nàng đã liên kết các manh mối lại một cách mạch lạc.

Đại quan nhân Trương gia là đại ác bá ở vùng này, chuyện này là do hắn ta gây ra.

Người trong huyện biết rõ có điểm đáng nghi nhưng không ai dám lo chuyện bao đồng.

Trương đại quan nhân có nhiều mánh khóe, quen biết nhiều quan viên trong kinh sư, chính thê của hắn ta là con gái út của con nuôi của một thái giám trong Tư Lễ Giám, con gái hắn ta là tiểu thiếp được sủng ái nhất của Hình Bộ thị lang. Ỷ vào những người có quan hệ thông gia đầy quyền thế như vậy, Trương đại quan nhân hoành hành ngang ngược trong huyện nhưng không ai dám động vào hắn ta.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Trương đại quan nhân hại chết người.

Phó Vân Anh nhớ Phó Vân Chương từng nói với nàng, dù là Hình Bộ hay Đại Lý Tự, lúc điều tra vụ án, điều đáng sợ nhất không phải là bản thân vụ án phức tạp thế nào mà là những quan hệ lợi ích đằng sau vụ án.

Gió từ bên ngoài lùa vào trong phòng, ngọn đèn dầu trong phòng run rẩy, dường như có thể phụt tắt bất cứ lúc nào.

Phó Vân Anh thẳng lưng dậy, trải một tờ giấy nữa, tiếp tục cúi đầu xuống viết.

Trương đại quan nhân vô cùng ngang ngược, nghe nói Phó Vân Anh đang điều tra vụ án của Trương thị, hắn ta không chỉ không biết kiềm chế bản thân mà còn lớn tiếng: "Để hắn tra, ta là cha vợ của Hình Bộ thị lang, trong cung còn có Tôn gia gia giúp đỡ, xem hắn làm gì được ta?"

Lời này truyền tới tai Thạch Chính, hắn kể lại cho Phó Vân Anh nghe.

Hắn định nhắc nhở vị tư trực đại nhân này rằng Trương đại quan nhân có chỗ dựa sau lưng.

Phó Vân Anh cười nhạt sắp xếp lại chứng cứ mới lấy được, "Về kinh thành."

Trương đại quan nhân hiển nhiên chẳng sợ nàng chút nào, vẫn chưa phái người tới uy hiếp nàng, cũng không thèm tặng quà mua chuộc nàng.

Ngày rời khỏi Lương Hương, Phó Vân Anh cố tình tới trạm dịch rồi đi với người ở trạm dịch về kinh sư. Nàng là mệnh quan triều đình, Trương đại nhân không dám làm gì nàng, nhưng chuyện gì cũng có nhỡ đâu, không xuống tay đường đường chính chính thì cũng có thể lén lút. Bắc Trực Lệ hay có cướp đường, người Trương gia có thể thuê bọn cướp này làm giả một vụ cướp đường.

Đi được nửa đường, mưa tí tách rơi. Một vùng núi non trùng điệp chìm trong sương mờ, trời càng lúc càng lạnh. Trên con đường núi, gió bắc cuốn theo những giọt mưa lớn nện lên mặt lên người họ, đã lạnh lại càng lạnh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp