Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 108-4: Thử (4)


1 năm

trướctiếp

Đêm đến, họ nghỉ lại ở trạm dịch.

Dịch thừa (quan quản lý trạm dịch) đã chuẩn bị canh nóng và thức ăn ngon để khoản đãi bọn họ. Phó Vân Anh ăn uống xong xuôi liền về phòng thay bộ quần áo ướt đẫm ra, đang lau khô mái tóc, bỗng uỳnh một tiếng, cửa dưới tầng bị đá văng ra.

Ngựa hí chó sủa, những con ngựa lao tới như tên nhọn, xé rách màn đêm yên tĩnh, chạy thẳng về phía trạm dịch.

Trong viện rối loạn, có tiếng bước chân rầm rập đi tới.

Phó Vân Anh lấy tấm vải gấm vấn mái tóc dài mới khô một nửa, đứng sau cửa sổ, đẩy ra thành một khe hở, nhìn xuống dưới tầng.

Dưới tầng, đám quan lại của trạm dịch hớt ha hớt hải chạy đi quay lại, đón các vị quan gia dầm mưa nửa đêm mới tới vào trong sảnh.

Những người mới tới vô cùng khí thế, tất cả đều là những người đàn ông cao lớn, đầu đội mũ dạ, mặc áo trực thân bó tay màu lục, bên hông đeo Tú Xuân Đao, giắt bài ngà của Cẩm Y Vệ, lưng đeo cung tên.

Người dẫn đầu mặc một bộ áo bào cổ chéo bó tay đỏ thẫm, đeo thắt lưng nạm vàng nạm ngọc, đi ủng cao cổ bằng da hươu, tay cầm đao dài, trên người ướt đẫm nước mưa.

Người nọ đi vào trạm dịch, nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt lạnh lẽo.

Cách một màn đêm tối mịt mờ và làn nước mông lung, tướng mạo không thể thấy rõ nhưng dáng người cao lớn, phong thái đường đường, sát khí khiến người ta sợ hãi như thể vừa giẫm lên xương máu quân thù để trở về kia, còn có thể là ai khác ngoài Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm.

Những người dưới tầng đồng loạt đứng lên, thở cũng không dám thở mạnh.

Phó Vân Anh tránh trong bóng tối, lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng.

Hoắc Minh Cẩm dẫn một đám người đi vào trong sảnh, những người vốn đang ngồi sưởi trong sảnh đều lui xuống, nhường chậu than đang cháy hừng hực cho bọn họ. Đám tùy tùng vội vàng bê một chiếc ghế bành lớn tới, mời Hoắc Minh Cẩm ngồi xuống, đích thân dịch thừa bưng trà tới, từ đầu đến cuối, hắn không dám lên tiếng, những kẻ khác cũng không dám hé răng.

Ngoài trạm dịch, trời mưa như trút nước.

Lúc này, mấy người tùy tùng giải một kẻ bị trói tay đi vào sảnh, người nọ mặc một bộ áo bào cổ tròn màu lục, tóc tai tán loạn, nhìn thì có vẻ như là một quan văn. Tùy tùng đá vào đầu gối hắn một cái, hắn quỳ rạp xuống đất,
phun ra một búng nước bọt, bắt đầu lớn tiếng chửi bới Hoắc Minh Cẩm.

Những lời chửi bởi của hắn quá chói tai, mấy đề kỵ nghe vậy trừng mắt, mắt như thể sắp nứt ra đến nơi, siết chặt nắm tay.

Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, đặt đao trong tay xuống, nhận chiếc roi dài mà tùy tùng đưa tới, giơ tay lên.

Áo ngoài ướt đẫm dính chặt vào da, phác ra những đường vân của cơ bắp, cánh tay này từng cầm kiếm chỉ huy thiên binh vạn mã, chỉ một động tác giơ tay đã khiến cả sảnh im thin thít.

Chàng không đánh hết sức, nhưng chỉ cần một chút sức lực như vậy thôi cũng đã đủ để khiến quan văn kia phải đau đớn.

Chiếc roi như một con rắn cuốn lại, mấy roi quất xuống, quan văn da tróc thịt bong, tiếng kêu thảm thiết phát ra từ cổ họng, đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.

Hoắc Minh Cẩm lúc này khiến Phó Vân Anh cảm thấy thật xa lạ. Nàng cũng hơi hiểu ra vì sao kiếp trước các chị em họ của nàng ai cũng sợ huynh ấy.

Mặt Hoắc Minh Cẩm lạnh băng, sau khi đánh mấy roi, chàng bỗng nhiên nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ánh lửa đỏ sậm trong đêm tối, nhìn thẳng về phía Phó Vân Anh.

Phó Vân Anh sửng sốt, tim đập thình thịch.

Võ tướng trên chiến trường, các giác quan đều trở nên nhạy bén, nàng đã trốn sau cửa sổ mà cuối cùng vẫn bị phát giác.

Ngay sau đó nàng mới nhớ ra đèn phòng mình vẫn sáng, người trong các phòng khác chắc chắn đều đã thổi tắt đèn, nàng lại quên mất, Hoắc Minh Cẩm chỉ cần ngước mắt lên sẽ phát hiện ra nàng đang nhìn trộm.

Nàng không hề né tránh, dứt khoát mở cửa sổ ra, gật đầu chào hỏi Hoắc Minh Cẩm.

Dáng hình ẩn trong bóng tối dần dần trở nên rõ ràng, mặt mày thanh tú, ánh sáng dưới sảnh lờ mờ, khiến cho đôi mắt kia càng trở nên sáng ngời có thần, đôi mắt tựa hồ thu ấy đang thản nhiên đối mặt với ánh mắt chàng.

Sao nàng lại ở đây?

Đồng tử trong mắt Hoắc Minh Cẩm đột nhiên, co lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu, ném chiếc roi dài trong tay xuống, lập tức sải bước lên tầng.

Trong phòng, nàng nghe thấy tiếng Kiều Gia gõ cửa bên ngoài, "Công tử?"

Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lát rồi mở cửa cho Kiều Gia vào, "Hoắc đại nhân tới, phiền ngươi xuống bếp xin một bình trà nóng."

Kiều Gia không hỏi gì nhiều, thưa vâng rồi đi xuống tầng.

Nàng đẩy chậu than ra gian ngoài, chờ đợi trong chốc lát, không nghe thấy tiếng bước chân nữa, đang nghi hoặc, ngẩng đầu lên bỗng giật mình.

Hoắc Minh Cẩm đã lên được một lúc, chàng võ nghệ cao cường, đi lại lặng yên không một tiếng động, cứ đứng cạnh cửa lẳng lặng chăm chú nhìn nàng như thế hồi lâu. Chàng cởi mũ dạ, quần áo vẫn đầy vệt nước, trong bóng
đêm, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của chàng còn sắc bén hơn bình thường.

"Hoắc đại nhân." Nàng khẽ khàng lên tiếng, thêm mấy viên than vào chậu than, Hoắc Minh Cẩm nhấc chân định bước vào phòng, trên ủng dính đầy bùn đất, tạo ra mấy dấu chân trước cửa, chàng do dự một chút, tựa như sợ làm bẩn phòng nàng.

Phó Vân Anh không khỏi bật cười, khom lưng làm một tư thế mời, "Trời giá rét, ngài vào phòng sưởi ấm đi."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng chăm chú, bước vào phòng, ngồi xuống cạnh chậu than.

Kiều Gia bưng trà tới.

Phó Vân Anh rót một chung trà nóng, đưa về phía Hoắc Minh Cẩm, "Ngài uống một ly trà cho ấm đã."

Hoắc Minh Cẩm nhận chung trà, mở nắp ra, nhẹ nhàng gạt vụn trà trên mặt chung sang một bên. Tuy chàng là võ tướng nhưng từ nhỏ đã được hun đúc bằng đủ loại thi thư, rất có quy củ.

Phó Vân Anh đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia ra ngoài chờ, cầm chiếc kìm sắt bên cạnh, chậm rãi khảy khảy than trong chậu, than cháy đượm, đỏ rực, nổ lách tách.

"Triệu thiếu khanh lệnh cho ta đi Lương Hương xét duyệt một vụ án, vừa mới trở về, không ngờ lại gặp được ngài ở đây."

Hoắc Minh Cẩm trầm mặc một lát, nói: "Người kia là gian tế trong quân."

Cẩm Y Vệ không chỉ chuyên về truy bắt mà còn phụ trách việc thu thập tình báo, bắt giữ gian tế.

Người chàng đề cập tới chính là tên quan văn vừa bị đánh khi nãy.

Phó Vân Anh à một tiếng, về chuyện quân đội, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Than cháy đượm, nàng có thể nhìn thấy vạt áo ướt đẫm của chiếc áo bào bó tay của Hoắc Minh Cẩm đang dần khô đi.

"Hoắc đại nhân." Nàng rót thêm một chung trà cho chàng, "Cách đây không lâu Chu thượng thư nhờ ta giúp con trai út của ông ta cầu xin ngài, chú của Chu Thiên Lộc đã từng đắc tội với ngài sao?"

Hoắc Minh Cẩm đang dùng trà bỗng khựng lại trong nháy mắt, "Bọn họ ép ngươi xin cho gã họ Chu?"

Nhắc tới mấy chữ "gã họ Chu", giọng điệu trở nên lạnh lẽo.

Phó Vân Anh lắc đầu, "Bọn họ thực ra cũng không ép buộc ta... Ta thuận miệng đồng ý cho có lệ."

Sắc mặt của Hoắc Minh Cẩm dần trở nên lạnh lẽo, không biết là do nghĩ tới điều gì. Tuy vậy khi nói chuyện với nàng, giọng điệu lại vẫn ôn hòa, "Việc này ta quyết không tha thứ, bọn họ đã nhờ rất nhiều người, ngươi không cần phải cảm thấy khó xử."

Người khó xử đâu phải nàng, là huynh ấy mới đúng.

Phó Vân Anh thầm thở dài, "Hoắc đại nhân... Dù sao đi nữa Chu thượng thư cũng là Binh Bộ thượng thư, hiện giờ ngài nắm trong tay nhược điểm của Chu gia, bọn họ không dám đón Chu công tử về kinh. Nhưng nếu trước khi Chu phu nhân qua đời thực sự không gặp được con trai út, ôm hận mà đi, người Chu gia thực sự sẽ thù hận ngài, về sau sợ có chuyện không hay."

Chu thượng thư có thể trải qua mấy triều vua mà vẫn vững vàng như thế, tuyệt không thể khinh thường.

Hoắc Minh Cẩm cười, khóe miệng cong lên, "Ngươi lo Chu gia sẽ trả thù ta sao?"

Ngữ điệu hơi cao lên, mấy chữ cuối cùng tựa như đang nỉ non, thì thầm, lời muốn nói lẩn khuất giữa môi răng hồi lâu nhưng rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng. Nhờ có câu hỏi khẽ này mà đêm mưa lạnh như băng dường như bỗng nhiên trở nên nhu hòa.

Phó Vân Anh nhìn xuống, "Nếu như ngài thực sự chắc chắn, đương nhiên sẽ không cần quan tâm tới Chu gia. Ta thực sự lo Chu gia sẽ trả thù ngài nên mới lắm miệng nói những điều này với ngài." Nói tới đây, nàng lại ngước lên, nói tiếp, "Ngài là ân nhân cứu mạng của Phó gia, vãn bối đương nhiên sẽ đứng về phía ngài."

Hoắc Minh Cẩm siết chặt ly trà, không đáp.

Trong làn hơi nước mờ mịt bay lên, vẻ mặt chàng cũng trở nên không rõ ràng.

Ánh mắt của chàng dừng dại nơi đường cong duyên dáng bên sườn mặt nàng, nàng không dùng khăn lưới, chỉ lấy một mảnh gấm màu lam vấn tóc, tóc đen dày, làn da mềm mịn, thực sự là tóc như mây trời, mặt hoa da phấn. Sau đó là một đôi môi mềm kiều diễm, trong bóng đêm, màu sắc cũng trở nên nhợt nhạt nhưng đôi môi trơn bóng ấy vẫn hấp dẫn sự chú ý của chàng.

Nhan sắc đẹp đẽ như vậy thực ra cũng có thể gặp được ở chỗ khác, nhưng bởi biết đó là nàng nên mới hấp dẫn đến thế, khiến cho chàng gần như không thể kìm nén nổi.

"Hoắc đại nhân." Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nói chầm chậm, "Gia phụ mất sớm, từ khi còn nhỏ vãn bối đã không cho cha, gia mẫu vất vả nuôi vãn bối lớn lên, sau này mới được về quê, được thúc phụ và huynh trưởng yêu thương, lại may mắn được ngài quan tâm mấy lần, trong lòng vãn bối thực sự cảm kích, vãn bối vô cùng tôn kính nhân phẩm của ngài, cả gan cầu xin ngài một việc, không biết ngài có bằng lòng hay không?"

Lúc nghe mấy câu đầu của nàng, ánh sáng trong mắt Hoắc Minh Cẩm trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía nàng vừa yêu thương lại vừa đau lòng, nhưng nghe thấy mấy câu sau, hiểu được sự ám chỉ của nàng, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi.

Cũng không hẳn là lạnh lùng, lãnh đạm, đó là sự lạnh lẽo và ẩn nhẫn mà đến chính chàng cũng không thể nào khống chế cho được.

Chàng bỗng dưng bật cười, nhìn thật sâu vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể soi rõ toàn bộ những suy nghĩ của nàng.

"Ta sẽ không đồng ý... Ngươi biết vì sao không?"

Phó Vân Anh không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Quả nhiên huynh ấy không định nhận nàng làm con nuôi.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, quần áo vẫn lạnh lẽo nhưng dưới lớp quần áo ấy, mỗi tấc da thịt lại nóng bừng như lửa, đôi mắt dính chặt vào đôi môi hơi mím của nàng, bỗng nhiên ghé sát mặt về phía nàng, trán gần như đã chạm vào trán nàng.

"Giờ không biết cũng không sao cả, ngươi sẽ biết thôi."

Tim Phó Vân Anh đập thình thịch.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi gần gặp gỡ giữa hai người, Hoắc Minh Cẩm lúc nào cũng ôn hòa lễ độ, chu đáo săn sóc, chứ chưa bao giờ mãnh liệt như thế, ánh mắt thâm thúy tựa biển khơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp