Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 110: Về kinh (1)


1 năm

trướctiếp

Mưa lại rơi, trước cửa sổ treo lên một màn mưa trong suốt.

Cửa sổ không đóng kín, gió từ khe hở lùa vào trong phòng, một ít nước mưa cũng hắt vào theo mùi bùn đất ngai ngái.

Phó Vân Anh đứng dậy, khép cửa sổ.

Màn đã được cuốn lên, trên chiếc giường trong buồng, Hoắc Minh Cẩm vẫn đang hôn mê.

Nàng trở lại bên mép giường, cầm lấy tập hồ sơ mới đọc được một nửa lên, tiếp tục đọc, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Minh Cẩm.

Lúc huynh ấy ngủ, gương mặt thật bình tĩnh, ánh đèn lay động hắt lên khuôn mặt với những đường nét khắc sâu, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mày vẫn hơi nhăn lại.

Mang trên người thanh danh kiêu dũng thiện chiến thì sao chứ, huynh ấy dù sao cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết đau.

Có người bên ngoài gõ cửa, có tiếng nói nhỏ vọng vào, đó là Lý Xương đang nói chuyện với ai đó. Cánh cửa phòng ken két mở ra, thầy thuốc bê thuốc vào, chuẩn bị thay thuốc cho Hoắc Minh Cẩm.

Phó Vân Anh gập sách vở của mình lại, rửa sạch tay, nhẹ nhàng đánh thức Hoắc Minh Cẩm: "Hoắc đại nhân?"

Gọi mấy tiếng, lông mi chàng rung rung, từ từ mở to mắt, như mở ra cả một vùng băng giá, ánh mắt hung mãnh sắc bén, bàn tay đang đặt bên ngoài chăn gấm như thể vuốt chim ưng, quặp lấy cổ tay nàng, siết chặt.

Ban đầu, lúc nhìn thấy phản ứng của Hoắc Minh Cẩm khi tỉnh dậy, Phó Vân Anh cũng hoảng sợ nhưng hai ngày trôi qua, nàng cũng dần quen, không hề giãy giụa, vẫn cứ ôn hòa nói: "Hoắc đại nhân, nên thay thuốc rồi."

Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm vẫn lạnh như băng, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, rồi như chợt nhận ra, gần như không thể tin được những gì trước mắt mình, ánh mắt trống rỗng dần trở nên sâu thẳm.

"Đây là đâu?"

Chàng đờ ra một lúc, trên mặt mới mất đi sự đề phòng, hỏi một câu, giọng khàn khàn.

"Nhị gia ngài tỉnh rồi! Đây là viện của chúng ta ở gần kinh thành."

Hai hôm nay, Hoắc Minh Cẩm sốt cao hết đợt này tới đợt khác, lúc tỉnh lại vẫn cứ đờ đẫn.

Đây là lần đầu tiên sau khi bị thương mà chàng thực sự tỉnh táo lại, thầy thuốc không thể kiềm chế được sự kích động trên gương mặt, mắt đỏ hoe, cười trả lời.

Ánh mắt đờ đẫn của chàng dần dần lấy lại thần thái ban đầu, khẽ cau mày, đôi môi tái nhợt, định ngồi dậy mới nhận ra mình đang siết chặt cổ tay Phó Vân Anh.

Chàng ngẩn ra, vội vàng buông tay.

Hơn ai hết chàng hiểu được sức lực của chính mình không giống người bình thường, trên cổ tay nàng có mấy vết ngón tay rõ ràng, hơn nữa để lâu như thế vẫn chưa biến mất, đây làm sao có thể là dấu vết sau một hai lần bóp chặt được...

Là chàng siết sao?

Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu lại càng chặt.

Phó Vân Anh lần theo ánh mắt chàng, nhìn về phía cổ tay hơi sưng của mình, thả ống tay áo xuống, che khuất dấu ngón tay, dìu chàng ngồi dậy.

Thầy thuốc nhanh chóng cẩn thận thay thuốc cho Hoắc Minh Cẩm, tiểu đồng canh ấm sắc thuốc bên ngoài bưng thuốc đã sắc xong vào.

Hoắc Minh Cẩm để trần nửa thân trên, ngồi ở đầu giường, trên người toát ra một lớp mồ hôi, dùng tay trái nhận bát thuốc, ngửa cổ, uống ừng ực, hầu kết cũng di động theo, chỉ uống một hơi là hết bát thuốc.

Phó Vân Anh đứng bên cạnh trợ giúp cho thầy thuốc, nghĩ thầm, xem ra lần này huynh ấy thật sự rất đau, lần trước bị thương ngủ lại Phó gia còn làm bộ làm tịch bắt nàng đút cho từng thìa từng thìa một, lần này tự uống một lèo đã xong rồi.

Nghĩ lại, cắt da cắt thịt, làm sao có thể không đau.

Thầy thuốc và dược đồng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, mấy đề kỵ đã biết chàng tỉnh rồi, vội vào phòng hỏi thăm.

Phó Vân Anh đi ra gian ngoài, nhìn Lý Xương và mấy người khác ra ra vào vào, Hoắc Minh Cẩm ngồi dựa vào đầu giường, dặn dò việc gì đó, thủ hạ đứng xung quanh
cung kính lắng nghe.

Trong quân đội, huynh ấy rất có uy tín, mấy năm dù không một lần mang binh đánh giặc nhưng người trong quân đội vẫn luôn ghi nhớ uy danh thuở thiếu niên của huynh ấy. Người trên chiến trường cần gì biết trong triều người ta bày mưu tính kế lừa gạt lẫn nhau ra sao, bọn họ chỉ thần phục kẻ mạnh.

Mấy người Lý Xương hẳn là thuộc hạ cũ của huynh ấy trước kia.

Gian ngoài và buồng trong chỉ cách nhau một chiếc giá bác cổ, người bên trong nói gì, nàng đại khái có thể nghe thấy gần hết.

Hoặc Minh Cẩm không đề phòng nàng, vẫn giữ âm lượng như bình thường, hỏi Lý Xương: "Người thì sao?"

Lý Xương trả lời: " Nhị gia, người bị cướp đi rồi... Mấy người lão Thập và lão Cửu định bắt người về, lại trúng vào bẫy của chúng, suýt nữa đã bị phế mất một cánh tay, cuối cùng vẫn để chúng cướp được gian tế."

Không khí trong phòng nặng nề.

Một lúc lâu, nàng không nghe thấy tiếng Hoắc Minh Cẩm trả lời, sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi, lạnh hẳn đi, "Ai cho phép bọn họ đuổi theo?!"

Sau đó là tiếng đao trên eo đập vào vỏ lộp cộp, dường như tất cả mọi người đã quỳ xuống.

"Nhị gia, ngài đích thân ra trận mới bắt được người kia, bọn thuộc hạ vô năng, khiến người nọ đào tẩu, mấy người lão Cửu cũng chỉ muốn lấy công chuộc tội mà thôi..."

Hoắc Minh Cẩm dường như không dao động, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, chúng dám tới ắt là có chuẩn bị, lúc tình thế bất lợi cho chúng ta, không được phép mạo hiểm, tự bảo vệ mình là quan trọng nhất. Người kia đào tẩu còn có thể bắt lại."

Không ai hé răng, cả phòng im thin thít.

Rất lâu sau đó, Hoắc Minh Cẩm hỏi: "Còn có ai bị thương nữa?"

Giọng nói dường như bị ép xuống, nhẹ nhàng hơn một chút nhưng giọng điệu vẫn uy nghiêm.

Đám thuộc hạ vội vàng bẩm báo, trả lời rằng không ai bị thương nặng, chỉ có lão Cửu và lão Thập khiến người ta phải sợ bóng sợ gió một hồi, cánh tay bị chém nên bị thương.

Chàng ừ một tiếng, tiếp tục hỏi sang chuyện khác.

Phó Vân Anh đứng trước cửa sổ, tay chắp sau lưng, nhìn mưa rơi rào rào bên ngoài, đắm chìm trong suy nghĩ.

Lần đầu tiên Hoắc Minh Cẩm tỉnh lại, vẫn cho rằng nàng là thuộc hạ của mình, siết chặt tay nàng, hỏi có bao nhiêu người còn sống.

Nàng nhìn thấy nước mắt loang loáng lạnh lẽo trong mắt Hoắc Minh Cẩm.

Không có thù hận, không có tuyệt vọng, không có phẫn nộ, chỉ còn sự buông xuôi.

Đến đêm đen tối tăm nhất cũng chẳng thể nào so sánh nổi với sự đau đớn tột cùng trong đáy mắt Hoắc Minh Cẩm khi ấy.

Nàng nhớ tới chuyện trước kia từng nghe người ta kể, Hoắc Minh Cẩm dẫn theo mấy ngàn người ra biển, cuối cùng lại chỉ còn có mấy chục người ít ỏi quay về, cùng đặt chân lên mảnh đất quê hương.

Về sau, chàng rất quý trọng thuộc hạ của mình, không dễ dàng để những người bên cạnh mạo hiểm. Có nhiệm vụ gì nguy hiểm đều sẽ đích thân dẫn người đi xử lý.

Vậy nên càng lúc càng có nhiều người trung thành đi theo chàng.

Tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ dần rồi dừng lại.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Lý Xương đi tới cạnh Phó Vân Anh, "Phó công tử, Nhị gia gọi ngài vào."

Thái độ còn cung kính hơn cả trước kia. Hai hôm nay nàng cực nhọc ngày đêm, đến tối cũng không thể yên giấc, ngồi canh bên giường, chăm sóc cho Hoắc Minh Cẩm, ban đêm dẫu có bị đánh thức bao nhiêu lần cũng
không hề tỏ ra bực bội. Dược đồng không thể cẩn thận được như nàng, nàng luôn là người đầu tiên phát hiện ra Hoắc Minh Cẩm sốt cao, kịp thời nhắc nhở thầy thuốc. Suy nghĩ của Lý Xương về nàng cũng thay đổi rất nhiều,
hắn nghĩ: Không hổ là người được Nhị gia quan tâm, quả nhiên có nghĩa khí! Đáng tiếc lại là con trai, nếu là con gái thì còn tốt hơn nữa.

Phó Vân Anh không biết Lý Xương đang nghĩ gì trong lòng, không tiếp tục ngắm mưa, ừm một tiếng, đi vào trong buồng.

Những người khác đã ra ngoài, Hoắc Minh Cẩm ngước mắt lên, nhìn về phía nàng rồi bảo nàng ngồi xuống cạnh mình.

Nàng hơi chần chừ rồi vẫn đi tới.

Vẫn chưa kịp ngồi xuống, Hoắc Minh Cẩm đột nhiên cầm lấy tay nàng.

Nàng giật mình, lảng tránh nhưng tránh không nổi, dẫu có bị thương thì chàng vẫn khỏe hơn nàng.

"Đừng nhúc nhích." Chàng khẽ nói, vén tay áo nàng lên, nhìn thấy mấy dấu ngón tay đã sưng lên.

Sốt cao tới độ không tỉnh táo, kí ức hai ngày nay đã trở nên hỗn loạn mơ hồ, khi nãy chàng đã hỏi Lý Xương, hóa ra nàng vẫn luôn ở bên cạnh chàng, vậy chẳng còn nghi ngờ gì nữa, mấy dấu ngón tay này nhất định là do chàng siết chặt lúc sốt cao. Chàng chẳng nhớ được gì, nếu biết đó là nàng, chàng làm sao nỡ làm nàng bị thương.

Chàng hơi dùng sức một chút, kéo nàng ngồi xuống cạnh giường, "Sao không bảo thầy thuốc khám xem thế nào?"

Phó Vân Anh không cảm thấy cổ tay đau đớn gì cho lắm, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, sưng mấy ngày là hết. Nàng suốt ngày ở cạnh đám đàn ông con trai, có va đập cũng là chuyện bình thường, nàng quen lâu rồi.

Thấy nàng dường như chẳng thèm để tâm, Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, cao giọng gọi thầy thuốc vào phòng.

Thầy thuốc tưởng rằng chàng cảm thấy không thoải mái, hớt ha hớt hải chạy vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Minh Cẩm nắm tay Phó Vân Anh, sửng sốt.

"Ngươi xem thế nào, có nghiêm trọng không?"

Hoắc Minh Cẩm không ngẩng đầu, hỏi một câu, giọng khàn khàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp