Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 110-2: Về kinh (2)


1 năm

trướctiếp

Thầy thuốc vội tới gần xem xét, thấy cổ tay trắng nõn đã sưng đỏ, xung quanh có mấy vệt tím xanh, bởi làn da quá trắng trẻo mỏng manh, những vết thương như thế càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Hóa ra vị Phó công tử này chịu đựng cũng tốt thật, chưa từng thấy "y" kêu đau tiếng nào.

"Sao rồi?"

Hoắc Minh Cẩm lại hỏi một câu. Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt chàng, ai không biết có khi còn tưởng rằng Phó Vân Anh bị thương nghiêm trọng hơn cả chàng.

Thầy thuốc kiểm tra thật cẩn thận rồi trả lời: "Nhị gia, Phó công tử không bị thương tới xương cốt, bôi chút thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau là ổn rồi."

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, "Mang thuốc tới đây."

"Vâng!" Thầy thuốc cao giọng thưa rồi ra ngoài một lúc, mang thuốc mỡ quay lại phòng.

Hoắc Minh Cảm nhận thuốc mỡ, đưa lên mũi ngửi thử.

Thầy thuốc đứng bên cạnh chờ hồi lâu, chuẩn bị bôi thuốc cho vị Phó công tử đang bị thương kia nhưng lại thấy Nhị gia cứ cầm thuốc mãi, hắn nhanh chóng suy đoán: Như thế này chẳng lẽ có nghĩa là Nhị gia định đích thân bôi thuốc cho Phó công tử sao?

Bản thân Nhị gia bị cắt mất một miếng thịt trên người mà ngài ấy còn chẳng quan tâm, giờ lại đau lòng vì một vết thương nhỏ tí tẹo trên tay Phó công tử...

Thầy thuốc há hốc miệng, nhớ tới những lời đồn đãi gần đây, giật mình, lặng lẽ ra khỏi phòng, nhân tiện khép cửa lại.

"Việc nhỏ này cứ để ta tự làm đi."

Thấy Hoắc Minh Cẩm đang định bôi thuốc cho mình thật, mí mắt Phó Vân Anh giật giật, nói.

Chàng cúi xuống, giọng khàn khàn, "Là do ta làm nàng bị thương, để ta làm."

Phó Vân Anh cúi đầu.

Thuốc mỡ ở trong tay huynh ấy, huynh ấy nhất quyết không chịu đưa, nàng còn có thể làm gì nữa? Tranh giành với huynh ấy thì lại sợ động vào vết thương, hơn nữa có tranh cũng tranh không nổi với huynh ấy.

Chàng lấy một ít thuốc mỡ màu xanh nhạt to bằng hạt đậu ra, bôi lên cổ tay nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chẳng có gì giống với cái khí thế không cho người khác quyền phản đối khi nãy.

Thuốc mỡ lành lạnh vừa chạm phải vết thương sưng đỏ, Phó Vân Anh không nhịn nổi rên lên vì đau, tay phải hơi run run.

Thực ra cũng hơi đau thật.

Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, động tác bôi thuốc lại nhẹ nhàng hơn chút nữa, "Nàng thực sự coi mình là con trai rồi sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Không phải thế... Chỉ là vết thương nhỏ thế này thực sự không có vấn đề gì."

Nếu như bị thương trên mặt hoặc trên cổ, nàng sẽ lo lắng. Tuy nàng thường xuyên mặc nam trang nhưng vẫn rất yêu quý dung nhan của mình, hằng ngày vẫn thường bôi cao dưỡng da.

Ai mà không thích bản thân xinh đẹp cơ chứ? Mặt hoa da phấn, thần thái sáng bừng, lúc soi gương, bản thân cũng sẽ vui vẻ.

Nhưng bị thương ở chỗ khác thì không có vấn đề gì, vết thương nhỏ thôi mà, giữ gìn một chút là khỏi rồi, đến sẹo cũng không có.

Nghe giọng điệu của nàng, bình thường chắc hẳn thường xuyên bị va đập hoặc xước xát.

Hoắc Minh Cẩm nhíu mày không nói.

Thuốc mỡ này không có mùi khó chịu, đó là một mùi hương nhàn nhạt thanh thanh, giống mùi trà thảo mộc.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, lúc lớn lúc nhỏ.

Giọt mưa rơi trên lá cây, lá cây cọ vào nhau soàn soạt khiến cho Phó Vân Anh nhớ tới kiếp trước khi còn nhỏ, nhà nàng nuôi tằm.

Trong phòng nuôi tằm có đặt nhiều giá đựng, nong nuôi tằm được xếp lên đó, mỗi nong có tầm mấy chục con tằm, ban đêm tằm ăn lá dâu, cũng là thứ tiếng soàn soạt như thế này.

Người nuôi tằm đi qua đi lại kiểm tra, lần lượt thay đợt lá dâu mới, đừng nhìn tằm nhỏ mà coi thường chúng, chúng ăn rất giỏi, có đôi lúc cả đêm có thể ăn sạch mấy chục sọt lá dâu.

Bôi thuốc xong, Hoắc Minh Cẩm chỉnh lại tay áo cho Phó Vân Anh, "Có đói bụng không? Ta bảo bọn họ bưng đồ ăn vào."

Dứt lời, không đợi nàng từ chối, chàng đã cao giọng gọi người.

Cánh cửa lập tức bị đẩy ra, Lý Xương đích thân mang canh và đồ ăn nóng vào trong phòng.

Không thể không nói Lý Xương làm việc việc rất chu đáo, đồ ăn thanh đạm tinh tế, tất cả đều là những đồ ăn mà bình thường Phó Vân Anh vẫn thích, còn chuẩn bị hai bộ bát đũa.

"Ta sốt hai ngày, đói lắm rồi." Hoắc Minh Cẩm cầm lấy đũa, nói.

Phó Vân Anh nhìn về vết thương trên vai chàng, nói: "Vậy thì ngài ăn đi, ta mới dùng điểm tâm, ăn không vào."

Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm hơi buồn bã, khóe môi cũng hạ xuống, lát sau mới bắt đầu ăn.

Chàng ăn uống cũng rất quy củ, tuy một bên tay đã bị thương, động tác vụng về nhưng phong thái vẫn văn nhã.

Phó Vân Anh lại cầm sách lên đọc.

Đang đọc rất chăm chú bỗng nàng lại nghe thấy chàng hỏi: "Nàng chê ta lớn tuổi quá à?"

Nàng ngây người, ngẩng đầu lên.

Hoắc Minh Cẩm bưng bát, mắt rũ xuống.

Người này oai hùng tuấn lãng, quyền cao chức trọng, đang tuổi tráng niên, nữ tử ái mộ huynh ấy đếm không hết. Ở vùng biên giới, dân chúng đến nay vẫn chẳng thể nào quên nổi ân tình của huynh ấy năm đó. Ngày huynh ấy xuất chinh, dân chúng trong thành đổ ra đường, nam nữ già trẻ mang đủ thứ quà tặng, tiễn huynh ấy lên đường. Huynh ấy ngồi trên lưng ngựa, áo choàng tung bay, tuy còn trẻ tuổi nhưng có uy tín, có danh tiếng, được thuộc hạ kính trọng, anh hùng dũng mãnh, khí độ bất phàm...

"Chuyện này không liên quan đến tuổi tác của ngài..." Nàng nghĩ ngợi, nói một câu khô khốc.

Nếu nói về những gì đã trải qua, thực ra họ là những người cùng thế hệ.

Hơn nữa huynh ấy biết nàng là con gái, chỉ cần điểm này thôi, huynh ấy đã có thể đặt ra rất nhiều yêu cầu. Thậm chí huynh ấy còn chẳng cần phải uy hiếp nàng, bởi với địa vị của huynh ấy, muốn có được cái gì cũng dễ như trở bàn tay.

Vậy nhưng huynh ấy lại chẳng hề đề cập tới chuyện nàng là nữ tử, còn luôn luôn giúp nàng che giấu.

Huynh ấy thật sự vẫn là Minh Cẩm ca ca mà nàng biết ngày xưa, nàng nghĩ thế.

Nhưng mà tình cảm sâu sắc, bao dung mà bí ẩn nhường này... nàng cảm thấy thực sự khó lòng tin tưởng.

Môi Hoắc Minh Cẩm nhẹ nhàng cong lên, "Nếu đã thế thì về sau đừng dùng kính ngữ để xưng hô với ta nữa."

Nàng cúi đầu không nói.

Hoắc Minh Cẩm cũng không vội vã ép buộc nàng đồng ý bất cứ điều gì, ăn uống xong, chàng nói sang chuyện khác, hỏi nàng: "Ở Lương Hương nàng đã đắc tội với ai?"

Có vẻ như đang cho nàng bậc thang để bước xuống.

Lúc này nàng cũng không muốn nói về chuyện tình cảm, cũng nương theo, kể chuyện vụ án của Trương thị.

"Có liên quan đến Hình Bộ thị lang đúng không?"

Nghe nàng nói để chiếm đoạt cửa hàng tơ lụa của Hàn Bát Cân, Trương đại quan nhân đã liên thủ với họ hàng của Hàn Bát Cân, hạ độc, hại chết Hàn Bát Cân, còn giá họa cho Trương thị, Trương đại quan nhân lại là cha vợ của Hình Bộ thị lang, Hoắc Minh Cẩm nhướn mày.

"Mấy ngày nay, ngoài mặt thì ta thu thập lời khai nhưng thực ra là đang tìm kiếm chứng cứ về việc Trương Báo hối lộ huyện lệnh Lương Hương, Hình Bộ thị lang và thái giám của Tư Lễ Giám." Phó Vân Anh nói.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, "Cho dù có chứng cứ đi chăng nữa thì không chắc có thể lật lại bản án. Nàng vẫn muốn giải oan cho Trương thị hay sao?"

Rốt cuộc thì Trương thị cũng đã chết rồi, trước khi chết thị còn đích thân điểm chỉ lên giấy nhận tội, giờ thì chết vô đối chứng.

Phó Vân Anh gật đầu, "Nếu đã biết là người nọ bị oan thì ta dù sao cũng phải thử một lần."

Nàng hơi cúi đầu, giọng điệu chẳng khác gì khi nói chuyện phiếm hằng ngày.

Hoắc Minh Cẩm biết lần này nàng phải gánh vác biết bao hiểm nguy, cũng biết từ khi nàng bước vào Đại Lý Tự, đọc những hồ sơ tồn đọng đó xong, nhất định sẽ cảm thấy bàng hoàng.

Đây là đoạn đường mà một vị quan trẻ tuổi nhất định phải đi qua sau khi bước lên con đường làm quan, nàng nhất thiết phải chịu đựng thử thách này, từ sự hoài nghi, mất phương hướng này để xác định điểm mấu chốt của chính mình, sau đó từ từ trở nên kiên định, mạnh mẽ.

Nàng đã làm tốt lắm rồi.

"Cẩm Y Vệ cũng phụ trách chuyện truy bắt." Chàng trầm ngâm một lát, khẽ nói, "Ta giúp Hoàng thượng thu thập tình báo, từng bí mật bắt giữ rất nhiều người. Ta giết rất nhiều tham quan... cũng từng hại người vô tội. Ở Bắc Trấn Phủ Ty, ai cũng từng làm những việc không mấy vẻ vang để đạt được mục đích của mình, không có ai là trong sạch vô tội cả."

Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn chàng.

Hoắc Minh Cẩm nói: "Đúng hay sai, công bằng hay không công bằng, không thể nào nói rõ được trong một hai câu nói. Những đạo lý mà sách vở dạy cho chúng ta quá mù mờ, nếu cứ làm theo lời các Thánh nhân dạy bảo, sống không nổi mấy ngày..."

Nói tới đây, chàng cười, nụ cười châm chọc.

"Vậy Hoắc đại nhân cảm thấy nên làm thế nào đây?" Phó Vân Anh bật ra một câu hỏi.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, chầm chậm nói: "Trong triều đình, không có gì là trắng hay đen. Ta chỉ tin chính bản thân mình, ta biết chính mình đang làm gì, cũng biết chính mình muốn gì, những chuyện khác không liên quan đến ta."

Những lời này nghe có phong cách "Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, quyết không để người trong thiên hạ phụ ta".

Huynh ấy không quan tâm tới cách nhìn nhận của những người khác, kiên định với con đường của mình. Mấy năm trước, khi huynh ấy mới bước chân vào triều đình, ai cũng mắng huynh ấy đánh mất mình, trở thành tay sai, nói huynh ấy là kẻ mãng phu không biết trước biết sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp